Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Thành phố B

Trong một căn nhà nhỏ cách không xa bãi biển, ở căn phòng rất nhỏ Dạ Ngân Tuyết sắc mặt nhợt nhạt nằm hôn mê trên giường, ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài hắt vào khiến cho sắc mặt không một chút sức sống của cô lộ rõ hơn.

Đôi mày của cô khẽ cau lại, đôi mắt từ từ hé mở đảo qua lại nhìn xung quanh.

"Cháu đã tỉnh lại rồi sao?" Một người phụ nữ trung niên bước vào thấy cô đã tỉnh lại thì vui mừng vô cùng.

"Cháu đợi bác một chút bác sẽ đi lấy cháo cho cháu ngay." Người phụ nữ trung niên ấy vội vàng đi xuống bếp lấy cháo cho cô.

Dạ Ngân Tuyết vẫn chưa định hình được chuyện gì? Cô nhìn bộ đồ mình đang mặc không phải là đồ của cô hơn nữa đây là đâu? Chẳng phải cô đã bị rơi xuống biển sao? Người phụ nữ lúc nãy đã cứu cô sao?

Người phụ nữ trung niên ấy bước vào với chén cháo trên tay, ngồi cạnh giường thổi thổi đưa cho cô:


"Cháu hãy ăn chút cháo đi."

Dạ Ngân Tuyết cầm lấy chén cháo gương mặt vẫn ngơ ngác nhìn người phụ nữ ấy, bà ấy hiểu cô muốn hỏi gì liền nói với cô:

"Đây là nhà của bác bác thấy cháu bất tỉnh ở bờ biển nên bác mới đưa cháu về đây. Xin lỗi! Ở đây cách xa bệnh viện với lại bác không có đủ tiền để đưa cháu vào bệnh viện chỉ có thể nhờ một cô bác sĩ gần đây chữa cho cháu thôi."

"Dạ không có sao! Bác đã cứu cháu cháu cảm ơn còn không kịp sao có thể trách gì bác được chứ?" Dạ Ngân Tuyết cười nhạt lắc lắc đầu nói.

"Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu?"

"Cháu tên Dạ Ngân Tuyết cháu sống ở thành phố S."

"Bác tên Lâm Đường Hy sau này cháu cứ gọi bác là bác Lâm là được rồi, mà tại sao cháu từ thành phố S lại ở đây? Lại còn bị trôi dạt ở biển nữa chứ?"

"Cháu có công việc ở đây cháu bị người khác hãm hại rơi xuống biển."

"Trời đất! Ai lại độc ác đến như vậy? Vậy cháu có biết ai đã hại cháu không?" Lâm Đường Hy thật sự không thể ngờ lại có người độc ác đến như vậy.

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu, Lâm Đường Hy đứng dậy nhìn cô:

"Thôi cháu hãy mau ăn đi rồi nằm nghỉ dưỡng sức bác ra ngoài đây."

Thành phố S, bệnh viện Ái Tâm


Roxy khẽ mở mắt tỉnh lại Tô Khiết Du thấy Roxy tỉnh lại thì mau chóng gọi bác sĩ, bác sĩ mau chóng có mặt kiểm tra cho cô, cô đã không sao Tô Khiết Du cũng thấy vui trong lòng.

Roxy nhớ đến Dạ Ngân Tuyết, vẻ mặt lo lắng hỏi Tô Khiết Du:

"Tiểu thư! Tiểu thư! Cô ấy sao rồi? Cô ấy không sao chứ?"

Sắc mặt của Tô Khiết Du trầm xuống, buồn bã, đau lòng trả lời:

"Tiểu Tuyết bị rơi xuống biển đến giờ vẫn chưa tìm thấy."

Roxy trợn mắt kinh hãi, tự trách vì đã không bảo vệ được Dạ Ngân Tuyết:

"Vậy có bắt được kẻ đã hại tiểu thư chưa ạ?"

"Vẫn chưa." Tô Khiết Du lắc lắc đáp.

Đột nhiên cô nhớ đến chuyện gì liền gấp gáp, vội vàng nói với Tô Khiết Du:


"Đúng rồi! Vòng tay của cháu đâu rồi? Dì có thấy không?"

Tô Khiết Du đưa túi đồ cho Roxy cô nhanh chóng tìm kiếm chiếc vòng tay rồi nói:

"Dì có laptop không? Trong vòng tay của cháu có gắn camera không chừng có thể giúp mọi người tìm được kẻ đã hãm hại tiểu thư."

"Thật sao? Vậy để dì cho người mang laptop đến." Tô Khiết Du vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Hạo Dương.

Hạo Dương cùng Hạo Tư, Tô Vũ nhanh chóng đến bệnh viện, mang theo laptop mọi người bắt đầu kết nối vào máy tính, trên màn hình hiện ra cảnh hai người đàn ông đuổi theo Dạ Ngân Tuyết và Roxy rồi bắn và đâm Roxy đuổi cùng giết tận Dạ Ngân Tuyết. Camera quay rất rõ gương mặt của hai người đàn ông đó.

"Như vậy tốt quá rồi! Chúng ta có thể mau chóng bắt được kẻ hãm hại Tiểu Tuyết." Hạo Dương cảm thấy có chút vui trong lòng, cuối cùng cũng sắp có thể tìm ra được kẻ năm lần bảy lượt hãm hại cô.

"Chúng ta nhất định sẽ bắt kẻ đó chết không toàn thây, năm lần bảy lượt hại Tiểu Tuyết ngày tàn của kẻ đó sắp đến rồi." Hạo Tư đến giờ vẫn còn tức giận khi anh nghe Dạ Ngân Tuyết bị người khác hãm hại anh hận không thể đem kẻ đó ra băm thành từng mảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận