Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Buổi biểu diễn đặc sắc này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.

Người hát thật tâm, người nghe thật tình, đến đoạn sau cả Hứa Minh Ưu cũng bất giác bị giọng ca của Lâm Sênh thu hút, tập trung xem đến tận kết thúc.

Thậm chí còn không để ý đến việc mình đang bị Trình Tư nắm tay.

Đợi đến khi cậu nhận ra thì Trình Tư lại buông tay với thái độ vô cùng tự nhiên, dường như đó là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được vậy.

Hứa Minh Ưu hơi mất tự nhiên, Trình Tư lại vỗ vỗ vai cậu: “Đi, đi ăn khuya.” Tiếp đó liền rời khỏi phòng.

Hứa Minh Ưu ngây ra một chút, lập tức theo sau.

Nơi ăn khuya là một nhà hàng có phong cách trang trí rất cá tính.

Trình Tư vừa vào đã lên tiếng chào hỏi nhân viên, xem ra có vẻ là khách quen ở chỗ này.

Hai người vào phòng riêng, Trình Tư đưa thực đơn cho Hứa Minh Ưu: “Cậu xem trước đi, lát còn có thêm hai người nữa đến.”

Bây giờ đã gần mười một giờ đêm, cả nhà hàng hình như chỉ có hai người khách là bọn họ. Chẳng bao lâu sau, Hứa Minh Ưu đã nghe thấy có tiếng nói từ ngoài vọng vào, càng lúc càng gần…

“…Buổi biểu diễn này là để hâm nóng tên tuổi trước khi ra album, tự nhiên phí phạm cơ hội như thế, cậu còn thấy có lý à?”

“Đổi một bài hát thì có gì to tát, không phải làm thế lại càng tăng sức hút sao? Tôi thấy mấy lời tôi nói rất có tiềm năng để cánh nhà báo khai thác đấy chứ.”

“Đó là tất cả những gì cậu muốn theo đuổi đấy hả? Toàn mấy thứ vớ va vớ vẩn, chẳng ra đâu vào đâu!”

“Đúng thế, đúng thế, thật thiệt thòi cho anh quá đi, phải nghĩ hết mọi cách để giúp thằng vô dụng như tôi!”

Cách! Xoạch!

Cửa phòng bị mở ra một cách vô cùng thô bạo, hai người một trước một sau tiến vào:

Một người là nhân vật chính trong buổi biểu diễn vừa kết thúc, Lâm Sênh.

Một người, chính là nhân vật lần trước nhìn thấy ở liên hoan âm nhạc, quản lý của Lâm Sênh.

Sắc mặt cả hai đều không tốt lắm.

Trình Tư còn chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Cãi nhau xong chưa? Xong rồi thì ngồi xuống gọi món đi.”

“Ai thèm cãi nhau với anh ta!”

“Chúng tôi không cãi nhau.”

Hứa Minh Ưu: “…”

Rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại. Lâm Sênh trưng bộ mặt đỏ bừng như sắp bật máu ra được, người quản lý thì trái lại, chẳng có tí biểu cảm nào, không nói một lời.

Trình Tư từ tốn rót mấy tách trà: “Được rồi, ngồi xuống cả đi. Tôi giới thiệu một chút, vị này là Hứa Minh Ưu. Hai người này, một người là Lâm Sênh, một người là Tống Diệm.”

Hứa Minh Ưu cuống quýt đứng lên: “Chào hai anh. Tôi là Hứa Minh Ưu.”

Lâm Sênh bắt tay cậu, khuôn mặt mang vẻ nghi hoặc, tiếp đó dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, bật thốt: “Tôi biết anh. Anh từng theo đuôi tôi.”

Tống Diệm nhíu mày, nhìn Trình Tư: “Thợ săn ảnh?”

Lời vừa nói ra, mặt Hứa Minh Ưu lập tức đỏ bừng.

Trình Tư lại chẳng mấy để tâm: “Minh Ưu, về sau cậu đừng phí thời gian theo đuôi cậu ta nữa, theo đuôi tôi là đủ rồi.”

Hứa Minh Ưu lúng túng: “Xin lỗi, tôi là ký giả của tạp chí ‘Tin sao’. Tôi, tôi lúc trước…”

Không đợi cậu nói hết, Trình Tư đã cướp lời: “Lâm Sênh, vừa rồi trên đường đi Minh Ưu cứ khen cậu mãi đấy, nói cậu hôm nay thể hiện rất tuyệt.”

Lâm Sênh khẽ nhếch miệng cười: “Thật sao? Cảm ơn anh!”

Hứa Minh Ưu luống cuống gật đầu.

Mặc dù chỉ là một bữa khuya đơn giản nhưng những người có mặt ăn uống lại chẳng dễ dàng gì cả.

Nguyên nhân chính là vì Lâm Sênh và Tống Diệm cứ cãi nhau suốt, hai người cứ anh một câu tôi một câu, lời qua tiếng lại không dứt.

Hứa Minh Ưu quả thật là được mở rộng tầm mắt.

Cậu chưa từng nghĩ rằng quan hệ giữa Lâm Sênh và người quản lý lại như thế này, nhất là khi nghe nói Lâm Sênh nổi tiếng được như hiện nay thì phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của anh chàng quản lý đây.

Lâm Sênh hình như đặc biệt thích tranh cãi với Tống Diệm, có mấy lần Hứa Minh Ưu còn lo Tống Diệm không nhịn được mà lật luôn cả bàn ăn lên mất.

Ngược lại, Trình Tư ngồi bên từ đầu đến cuối vẫn bảo trì thái độ bình tĩnh, rõ ràng đã sớm quen với cảnh này rồi.

Xem cách nói chuyện của bọn họ, có thể thấy được quan hệ giữa hai người với Trình Tư rất tốt.

Hứa Minh Ưu tò mò hỏi: “Các anh quen nhau lâu rồi à?”

Trình Tư bật cười: “Uổng công cậu làm phóng viên ảnh. Tống Diệm trước đây là quản lý của tôi, cậu không biết sao?”

Nghe anh nói vậy Hứa Minh Ưu mới chợt nhớ ra.

Thấy bảo trước kia khi Trình Tư khởi nghiệp, bên người đã có một quản lý, chưa từng đổi người khác. Mà đến khi anh rời khỏi giới giải trí, người quản lý này cũng biến mất luôn. Không ngờ bây giờ anh ta lại làm quản lý cho Lâm Sênh.

Là do Trình Tư giới thiệu sao?

Khó trách cậu cứ cảm thấy phong cách hiện tại của Lâm Sênh hơi giống Trình Tư, có lẽ là do người quản lý.

Trình Tư dường như nhìn ra Hứa Minh Ưu đang nghĩ gì, xua xua tay: “Không liên quan đến tôi đâu. Tôi chỉ là được bạn cũ mời về tiếp tục sản xuất âm nhạc, thuận tiện hợp tác với Lâm Sênh thôi.”

Hứa Minh Ưu thấy đầu mình sắp nứt ra rồi.

Đối với một phóng viên mà nói, đây đúng là một đêm đầy tin, đám tin tức này mà đưa cho mấy đồng nghiệp của cậu thì có lẽ đủ viết cả một quyển sách chứ chẳng chơi.

Cậu không nhịn được mà mở miệng nói đùa: “Tối nay mấy người ở trước mặt tôi tiết lộ nhiều tin tức thế này, không sợ tôi nói ra sao?”

Tống Diệm liếc cậu một cái: “Trình Tư đã đưa cậu tới cùng ăn cơm với chúng tôi, đương nhiên không chỉ coi cậu là bạn bình thường rồi. Không cần biết nghề nghiệp của cậu là gì, tôi tin chắc cậu sẽ không làm thế.”

Giọng điệu của Tống Diệm rất hờ hững, thậm chí có phần máy móc, nhưng không hiểu sao trong lòng Hứa Minh Ưu lại vô cùng vui vẻ.

Thật ra cậu vẫn luôn lo lắng nghề nghiệp của mình sẽ bị bạn bè của Trình Tư ghét.

Có điều, hiện tại xem ra bất kể là Tống Diệm lạnh lùng hay Lâm Sênh nãy giờ vẫn chưa khép miệng lại, bọn họ đều là những người rất dễ ở chung.

Lâm Sênh còn đặc biệt mời cậu đến tiệc chiêu đãi mừng công quy mô nhỏ tối mai, có lẽ là nể mặt Trình Tư, nhưng Hứa Minh Ưu rốt cuộc cũng thở phào được một hơi nhẹ nhõm.

Bữa khuya kết thúc, Lâm Sênh chào hỏi một chút rồi lên xe lái đi đầu tiên.

Tống Diệm thì ở lại hỏi Trình Tư mấy vấn đề liên quan đến ca khúc: “Bài hát mấy hôm trước cậu nói đã viết xong chưa?”

Trình Tư lắc đầu: “Chưa xong. Có điều cũng sắp rồi, yên tâm đi.”

Tống Diệm gật đầu, sau đó cũng lái xe rời đi.

Chỉ còn lại Trình Tư và Hứa Minh Ưu.

Trình Tư trực tiếp ngồi xe của Hứa Minh Ưu đến đây, xe của anh thì vẫn vứt ở chỗ tổ chức buổi biểu diễn. Đã khuya thế này, anh cũng không muốn về đó lấy xe, liền nhờ Hứa Minh Ưu đưa mình về nhà.

Đây không phải lần đầu tiên Trình Tư ngồi xe Hứa Minh Ưu. Có điều không biết tại sao, cảm giác ngồi trên xe lúc này lại không giống trước đây.

Trình Tư ngó nghiêng bốn phía một lúc, cuối cùng dừng mắt trên người Hứa Minh Ưu.

Hứa Minh Ưu cũng cảm nhận được, liền hỏi: “Sao thế?”

Trình Tư nghĩ một chút, nói: “Tôi đã xóa hết đám ảnh mấy người họ chụp lần trước rồi.”

Hô hấp của Hứa Minh Ưu đột nhiên trở nên gấp gáp: “A! Ừm.”

Trình Tư lại tiếp tục nói: “Có điều tôi giữ cho mình một tấm.”

Kít!

Xe đột nhiên khựng lại, Hứa Minh Ưu choáng váng nhìn Trình Tư: “Anh…”

Trình Tư bỗng thấy tiếc, anh đoán lúc này mặt Hứa Minh Ưu nhất định đang đỏ rực, khổ nỗi trong xe quá tối, anh chẳng nhìn được gì hết cả.

Trình Tư khẽ ho khan một tiếng: “Cậu cũng biết đấy, là một nghệ sĩ thì lúc nào cũng phải chú ý đến cử chỉ, ngôn ngữ của bản thân. Bởi vậy tôi dùng tấm ảnh đó để cảnh cáo mình, làm bất cứ chuyện gì cũng phải thật chuyên tâm, cẩn thận.”

Nhất thời Hứa Minh Ưu không biết phải nói gì.

Cậu thấy Trình Tư nói rất có lý, không thể phản bác được, thế nhưng lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cậu trầm mặc nhìn Trình Tư, đối phương cũng thản nhiên nhìn lại cậu, không khí giữa hai người căng thẳng một lúc, mãi đến khi Hứa Minh Ưu đạp chân ga tiếp tục lên đường mới hết.

Tâm trạng của Trình Tư hình như rất tốt, cứ ngân nga hát mãi.

Không lâu sau, Trình Tư lại lên tiếng: “Hứa Minh Ưu, cậu có muốn nghe bài đó không?”

Hứa Minh Ưu còn chưa kịp hiểu: “Cái gì?”

Trình Tư: “Bài hát mà Tống Diệm hỏi tôi ấy, thật ra tôi viết xong rồi.”

Hứa Minh Ưu: “…Ồ.”

Trình Tư: “Cậu muốn nghe không? Tôi hát cho cậu nghe.”

Hứa Minh Ưu: “Ừm, tôi không muốn nghe.”

Trình Tư: “…”

Trình Tư giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Làm người thưởng thức đầu tiên, trước cả Lâm Sênh và Tống Diệm, thế nào?”

Hứa Minh Ưu: “Người nghe đầu tiên có được một vé lên thuyền Noah[1] không?”

Trình Tư: “…Thật ra, tôi thấy nó rất hay, cậu thật sự không muốn nghe thử sao?”

Hứa Minh Ưu nghiêm túc gật đầu: “Thật sự không muốn nghe.”

Trình Tư: “…”

Trình Tư buồn bực: “Hứa Minh Ưu, cậu cố ý đúng không?”

Câu nói này đã thành công phá vỡ mặt nạ lạnh lùng của Hứa Minh Ưu, cậu phì cười, không thể dừng lại được.

Trình Tư hình như chưa từng nhìn thấy cậu cười như thế: Lông mày hoàn toàn giãn ra, khóe miệng cũng mở to nhất.

Loại cảm giác vui vẻ không thể kiềm chế được này khiến đêm khuya cô đơn cũng trở nên sống động hơn nhiều.

~*~

Bây giờ đã là sáng sớm, trừ vài chiếc xe thi thoảng phóng vụt qua, thì chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo đồng hành cùng bọn họ.

Hứa Minh Ưu vừa cười vừa quay đầu nhìn Trình Tư một cái, ánh đèn bên ngoài vụt hắt vào đáy mắt cậu giống như những tinh linh không kiềm chế được, lần lượt chạy ra nhảy múa.

Trình Tư cũng bất giác cười theo.

Một buổi tối kỳ diệu.

Bọn họ xem một buổi biểu diễn vô cùng đặc sắc, ăn một bữa khuya ngon miệng.

Đến cuối cùng, hai người như hai đứa ngốc, cười suốt cả đường về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui