Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Trình Tư và Lâm Sênh vừa xuống máy bay liền bị một đám phóng viên vây lấy.

“Anh Lâm Sênh, đối với những gì anh Hứa nói trong cuộc họp báo vừa rồi, anh có suy nghĩ gì?”

“Lâm Sênh, lời người quản lý của anh nói sẽ cân nhắc sử dụng đến luật pháp có thật không? Anh có khởi tố đối phương không?”

“Anh Trình Tư, xin hỏi anh có biết ai là kẻ ác tâm muốn hãm hại Lâm Sênh không? Các anh sẽ điều tra đến cùng chứ?”

“Lâm Sênh, Trình Tư, lời xin lỗi của Hứa Minh Ưu hai người có nhận không? Có muốn nói với đối phương điều gì không?”

“Lâm Sênh...”

~*~

Câu hỏi của đám ký giả đổ đến như thác lũ, sắc mặt của Trình Tư càng lúc càng kém.

Lâm Sênh nhìn thế mà không khỏi phát run. Nói thật thì từ khi quen biết Trình Tư đến giờ cậu chưa từng thấy sắc mặt anh ta kém như thế này. Mặc dù bình thường trông anh ta có vẻ dễ chịu, thoải mái nhưng Lâm Sênh biết, đó chỉ là khi chưa đụng đến gót chân Asin của anh ta mà thôi. Có điều lần này...

Lâm Sênh âm thầm thở dài một tiếng, nhân lúc Trình Tư còn chưa nổi bão liền dừng bước, nói với đám đông: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, đối với sự việc lần này tôi cùng ê-kíp của mình cũng không muốn nhắc lại nữa. Ra nước ngoài quay MV rất mệt, chúng tôi đã ba ngày không có giấc ngủ nào tử tế rồi, trước tiên có thể để chúng tôi nghỉ ngơi hồi phục tinh thần, cho chúng tôi về nhà nghỉ ngơi một chút được không?”

Nói rồi Lâm Sênh nhìn vào ống kính, để lộ ra nụ cười vừa miễn cưỡng vừa mệt mỏi.

Nhất thời đám ký giả đưa mắt nhìn nhau, hai người liền nhân cơ hội này lên luôn chiếc xe đến đón mình.

~*~

Hai người đi thẳng từ sân bay về phòng làm việc.

Vừa vào cửa, trợ lý lập tức chạy tới: “Sếp, ngài Tống đang ở phòng họp.”

Mặt Trình Tư sa sầm mở cửa tiến vào, Tống Diệm đang xem ti vi.

Trên ti vi đang chiếu lại buổi họp báo ngày hôm trước, máy quay đặc tả cảnh Hứa Minh Ưu nói gì đó, khuôn mặt cậu trắng bệch nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng như nước hồ thu.

“Đúng thế, sự việc đúng như tôi nói, đã được lên kế hoạch sẵn từ đầu rồi. Ngày hôm đó anh Lâm Sênh quá mệt mỏi nên ngủ quên trên xe, tôi liền nhân cơ hội làm ra một động tác nhỏ để đồng nghiệp chụp lại, đăng lên mạng.”

“Chứng minh? Bức ảnh đó tôi nghĩ rất nhiều người đều có thể nhìn ra là do dân chuyên nghiệp cố tình chọn một góc độ rất mờ ám để chụp. Tôi có thể vẽ lại cho mọi người xem rốt cuộc là góc độ nào. Vòng tay cũng là do tôi cố ý để lộ ra, thật ra cái vòng này toàn bộ những người trong ê-kíp của Lâm Sênh đều có.”

“Có người đưa tôi một khoản tiền bảo tôi làm thế.”

“Việc này tôi không thể trả lời, bởi vì người đó không trực tiếp liên lạc với tôi. Tôi chỉ biết người đó hình như cũng ở trong giới giải trí.”

“Không phải tuyên truyền. Tôi... tôi chỉ là không chịu được lương tâm cắn rứt nên muốn nói rõ ràng mà thôi. Tôi sẽ không bước vào giới giải trí, về sau, có lẽ cũng không làm tiếp nghề này nữa. Tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với anh Lâm Sênh, còn cả anh Trình Tư nữa, tôi không xứng với tình bạn của họ.”

“Bởi vì tôi quen biết Lâm Sênh là nhờ Trình Tư giới thiệu. Thật ra năm năm trước tôi đã quen biết Trình Tư rồi, tại một quán bar, chúng tôi uống rượu đến khi trời sáng. Kết quả hôm sau lại có tin anh ấy cưỡng hiếp người hâm mộ, lúc đó tôi còn vô cùng bất ngờ.”

“Tôi với Trình Tư, Lâm Sênh cũng không thân không thích, mọi người thấy tôi sẽ vì giúp bọn họ tuyên truyền cho album mới mà bất chấp tất cả hy sinh danh dự bản thân mình sao? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn nói ra sự thật. Trình Tư và Lâm Sênh coi tôi là bạn, tôi lại phản bội họ làm ra chuyện này, trong lòng thấy rất ân hận, áp lực tâm lý cũng rất lớn.”

“Tôi không biết. Người đó chỉ cần tôi chụp được ảnh, nói là các tư liệu và phương thức truyền thông khác đều đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, chỉ đợi mỗi ảnh nữa là xong.”

...

Tống Diệm tắt ti vi.

Vẻ mặt Trình Tư có phần đau khổ, anh nhíu mày, nắm chặt tay, tựa như đang cật lực nhẫn nại điều gì đó.

Trình Tư: “Cậu ấy... bây giờ đang ở đâu?”

Tống Diệm: “Cậu ấy nói muốn về nhà, tôi đã sắp xếp xe đưa cậu ấy đi rồi.”

Tống Diệm dừng một chút, lại tiếp: “Hứa Minh Ưu... Cậu ấy rất thông minh.”

~*~

Đúng thế, Hứa Minh Ưu quả thật rất thông minh.

Không, cũng không phải thông minh, mà nói chính xác ra thì là cậu hiểu quá rõ cái giới này.

Quần chúng tò mò về cái gì, phóng viên muốn biết điều gì, cậu đều rõ như lòng bàn tay. Bởi vậy những vấn đề cậu muốn trả lời, cậu đều có thể dần dần dẫn dắt những phóng viên bên dưới đặt câu hỏi.

Đương nhiên, câu trả lời của cậu cũng không rõ ràng hay khẳng định gì, thậm chí còn kèm theo chút ít nghi ngờ và phán đoán cá nhân, thế nhưng cũng chính bởi vậy mà nghe càng thật.

Tiếp theo, chỉ cần Tống Diệm nắm chắc cơ hội thì không những Lâm Sênh mà ngay cả Trình Tư cũng được trả lại sự trong sạch.

~*~

Tống Diệm không hổ là Tống Diệm.

Ngay sau khi họp báo của Hứa Minh Ưu kết thúc, anh lập tức ra vẻ phẫn nộ nói muốn khởi tố cậu, sau đó lên án mạnh mẽ những mặt tối của giới giải trí, đồng thời ngầm ám chỉ thật ra từ sớm mình đã biết ai và cơ quan truyền thông nào đứng sau vụ này, cũng thông báo bên anh sẽ điều tra đến cùng.

Mà người đầu tiên tung bức hình gây sóng gió kia lên mạng, không biết vì lý do gì cũng không thấy đăng bài phản biện về những nội dung Hứa Minh Ưu đã nói.

Trên mạng cũng lần lượt xuất hiện các chủ đề mới bàn luận xôn xao không biết “người trong giới” và “cơ quan truyền thông” muốn mưu hại Lâm Sênh mà Hứa Minh Ưu đã nhắc đến trong buổi họp báo rốt cuộc là ai, bàn tán sôi nổi mãi không dứt.

Vở kịch “lật ngược thế cờ” được mọi người quan tâm này vừa xuất hiện, Lâm Sênh lập tức từ “thằng đồng tính giả tạo” trở thành “hoàng tử khốn khổ vì bị mưu hại”, mặc dù vẫn còn có người nghi ngờ sự chân thật trong lời nói của Hứa Minh Ưu nhưng số người lựa chọn tin tưởng cậu còn nhiều hơn.

~*~

Trình Tư: “Cái này hoàn toàn không giống nội dung chúng ta đã thống nhất ban đầu, tại sao đột nhiên cậu ấy lại...”

Tống Diệm thở dài: “Cậu ấy nói rất áy náy vì đã làm liên lụy đến hai người, nên bất luận dùng cách nào cũng phải giải quyết triệt để chuyện này.”

Đúng thế, đáng lẽ anh phải nghĩ ra từ đầu, với tính cách của Hứa Minh Ưu, có thể trả lời lưu loát mà bình tĩnh như thế, nhất dịnh đã thầm luyện tập rất nhiều lần rồi.

Ngay từ đầu cậu ấy đã quyết định sẽ làm như vậy.

Nhưng bây giờ đâu đâu cũng chửi rủa Hứa Minh Ưu, người nhà, bạn bè sẽ đánh giá cậu ấy như thế nào?

Nếu vô tình gặp phải một fan cuồng thì biết làm sao?

Giới nhiếp ảnh chẳng lớn là bao, sau này còn ai dám thuê cậu ấy?

Cậu ấy đã từ bỏ gần như tất cả mọi thứ để đổi lấy sự trong sạch cho anh và Lâm Sênh.

Cậu ấy không cân nhắc đến hậu quả à?

Nghĩ đến đây, Trình Tư lại càng buồn bực: “Hứa Minh Ưu thật là...”

Tống Diệm đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói: “Trình Tư, lúc đó tâm trạng cậu không tốt chạy đến Friday uống rượu, cũng đã hóa trang một chút nên không ai nhận ra... Sao Hứa Minh Ưu lại...”

Trình Tư lắc đầu: “Friday rất ít người biết... Tôi cũng không nhớ nữa... Hóa ra lúc đó cậu ấy cũng có mặt...”

Trình Tư đi đi lại lại, vừa đi vừa suy nghĩ, trong lòng rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh được: “Tống Diệm, cậu đặt vé đi, tôi muốn lập tức đi...”

Tống Diệm cắt ngang: “Không được.”

Trình Tư sững lại, nhìn trừng trừng người đối diện.

Tống Diệm: “Trình Tư, cậu phải nhẫn nại một chút, cậu cũng biết đấy, bây giờ cậu không thể đi tìm cậu ấy được.”

Trình Tư sắp phát điên: “Cậu muốn tôi nhẫn nại thế nào?! Được rồi, tôi nói cho cậu biết, tôi định lần này về sẽ...”

Anh ngừng một chút, lại đột nhiên xìu xuống: “Tống Diệm, tôi thật sự không cách nào bình tĩnh lại được. Di động gọi không được, cậu không biết ngày ấy lúc ở nước ngoài xem tin tức tôi suýt nữa thì đã phát điên!”

Tống Diệm nhìn chằm chằm Trình Tư một lúc lâu. Anh quen biết Trình Tư cũng gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu ta mất tự chủ như thế này.

Năm năm trước, ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn như thế cậu ta cũng có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả, vậy mà bây giờ lại giống như rắn mất đầu.

Anh nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: “Cậu thích cậu ta à?”

Câu hỏi này hình như quá đột ngột, Trình Tư sững người ra.

Thích sao?

Anh không biết.

Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh.

Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường.

Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa.

Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào?

Gần đến độ không thể tách ra được.

Đó chính là đáp án trong lòng anh.

Qua một lúc lâu, Trình Tư cuối cùng cũng thở dài: “Đúng thế, tôi thích cậu ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui