Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Mùa đông năm nay đã được định sẵn là dành cho Lâm Sênh.

Album chuẩn bị ba năm, chưa nói đến việc đã được thực hiện ở phòng thu hiện đại nhất, hay những MV do đạo diễn hàng đầu quay, chỉ nhìn những cái tên tầm cỡ trong giới, bao gồm cả Trình Tư, đứng sau đo ni đóng giày sáng tác mười một bài hát trong album cho Lâm Sênh là đủ. Không ít người nói chỉ riêng những cái tên lẫy lừng đó cũng thừa sức khiến album này bán chạy như tôm tươi.

Dù vậy, quần áo có đẹp đến mấy thì cũng cần người mặc có khả năng tôn nó lên.

Album này đã có vẻ ngoài tinh tế đẹp đẽ, giọng hát của Lâm Sênh lại càng khiến nó trở thành món đồ “tốt gỗ tốt cả nước sơn”.

Dưới sự hướng dẫn của Trình Tư, giọng hát của Lâm Sênh càng ngày càng đẹp, cậu không còn chỉ biết dùng chất giọng đặc biệt của mình và những kỹ thuật cảm xúc thể hiện từng bài hát.

Tựa như cái tên album này, “Kén”, đây cũng chính là thời khắc Lâm Sênh phá kén hóa bướm.

~*~

Vào ngày album chính thức phát hành, Hứa Minh Ưu lập tức đến tiệm băng đĩa nhạc mua ngay.

Bìa đĩa là hình ảnh một Lâm Sênh giản dị, trẻ trung như sinh viên mới ra trường, cậu mặc áo sơ mi trắng, quần bò xanh, đứng giữa trời trong vắt cười vui vẻ, ngay cả không gian xung quanh cũng trở nên ấm áp lạ thường.

Hứa Minh Ưu nhìn bìa đĩa cười, ngón tay lại chậm rãi lướt qua hàng chữ nhỏ bên dưới, Nhà sản xuất: Trình Tư.

Rốt cuộc cũng đã là mùa đông, cách lần cuối cùng cậu nhìn thấy Trình Tư gần ba tháng rồi.

Hứa Minh Ưu cẩn thận cất album vào trong túi, sau đó từ tốn đi về nhà.

Cậu đã về nhà được một thời gian, lấy lý do là nghỉ phép năm, nhưng cả nhà không ai tin.

Cũng đúng thôi, bất cứ ai thấy con trai mình xuất hiện trên truyền hình thừa nhận trước tất cả mọi người bản thân là loại vô liêm sỉ, vì tiền mà hãm hại người khác đều khó có thể chịu được.

Đối với những câu hỏi của cha mẹ, Hứa Minh Ưu đều rất bình thản đáp lời: “Con không có gì để giải thích cả. Nhưng mọi người hãy tin con.”

Cha Hứa rõ ràng rất tức giận: “Ra ngoài mấy năm, trở thành đồng tính chưa nói, bây giờ đến cả nhân phẩm của mày cũng có vấn đề rồi hả?”

Hứa Minh Ưu nghe vậy, nửa ngày cũng không đáp lời, mãi sau mới nhỏ giọng nói một câu: “Nhớ nhà rồi, về nghỉ xả hơi một thời gian. Hai, ba tháng sau con sẽ đi.”


Nói thì nói thế, nhưng bản thân Hứa Minh Ưu cũng hiểu rõ, cậu đã nghỉ việc ở tòa soạn. Mặc dù chưa trả căn nhà thuê ở thành phố A nhưng dù có trở lại thì chắc cũng không còn...

~*~

Hứa Minh Ưu khẽ thở dài, một làn hơi mỏng từ môi thoát ra, tạo thành đám sương trắng xuất hiện thoáng chốc rồi biến mất.

Việc đã làm hôm họp báo, cậu hoàn toàn không hối hận.

Vốn là lỗi của mình, sự việc nhất định phải giải quyết rõ ràng, cậu chẳng qua chỉ chọn phương pháp nhanh nhất, có hiệu quả nhất và cũng cực đoan nhất mà thôi.

Dù vậy cậu cũng hơi hối tiếc, hối tiếc vì bí mật cất giấu trong lòng đã lâu lại được tiết lộ với Trình Tư bằng cách đó.

Cậu thậm chí còn không dám nhìn mặt Trình Tư lần cuối trước khi rời đi.

Cậu sợ một khi nhìn thấy anh, những khát vọng không thể đè nén và tình cảm trong tim sẽ đồng loạt dâng lên nhấn chìm cậu mất.

Chết đuối rất đau khổ, mà cậu trước giờ vẫn nhát gan.

Nếu có thể, cậu hi vọng bản thân có thể biểu hiện tốt một chút.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu đều cảm thấy ảo não: “So với năm năm trước, bản thân hình như vẫn chẳng tiến bộ tý nào.”

Thật ra Hứa Minh Ưu của năm năm trước hoàn toàn không được bình tĩnh như bây giờ, lúc đó cậu luôn bất an và căng thẳng.

Xuất thân từ một thành phố nhỏ ở Giang Nam, một thanh niên gia cảnh bình thường, tính cách bình thường, thi đỗ một trường đại học bình thường ở thành phố A.

Cậu đã bình thường sống hai mươi năm, lại đột nhiên phát hiện bản thân có điểm không bình thường: Hình như cậu là người đồng tính.

Nói “hình như” là bởi bản thân cậu từ đầu đến cuối vẫn không thể tin được.

Trong quan niệm của cậu, hai từ “đồng tính” vừa lạ lẫm lại vừa xa xôi, thế nhưng, lúc cậu phát hiện bản thân nhìn cô gái trong phim người lớn hoàn toàn không có phản ứng gì, nhưng lại hưng phấn vì nhân vật nam trong đó thì cậu bắt đầu ý thức được giới tính của mình có vấn đề.


Thế là Hứa Minh Uy bắt đầu lên mạng, điên cuồng tìm hiểu các vấn đề liên quan đến đồng tính. Càng đọc càng thấy bản thân đúng là đồng tính, càng xem càng thấy sợ hãi hoang mang.

Việc này đối với một người sống hướng nội như cậu là một áp lực tâm lý vô cùng lớn. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đi quán bar dành cho gay để thử xem bản thân có cảm giác gì đối với những người đàn ông ngoài đời thật hay không, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Bởi vậy Hứa Minh Ưu liền đến quán bar Friday.

Mặc dù đây là quán bar dành cho gay nhưng vẫn thuộc vào dạng sạch sẽ, ít người biết. Địa điểm quán khó tìm, người cũng không nhiều lắm, bầu không khí cũng rất tốt.

Tuy là thế, nhưng khi Hứa Minh Ưu ngồi ở quầy bar rồi, cậu vẫn không có cảm giác chân thực chút nào.

Cậu còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ một mực nhìn chằm chằm cốc rượu cocktail trước mắt, xanh xanh đỏ đỏ, giống như tâm trạng phức tạp của cậu bây giờ.

Cậu có thể cảm giác không khí xung quanh đang thay đổi. Rõ ràng chỉ là mấy người đàn ông, nhưng mấy trò trêu đùa trắng trợn của họ, có lẽ là để tìm bạn đêm nay, lại khiến Hứa Minh Ưu mất tự nhiên.

~*~

“Này...”

Vai Hứa Minh Ưu bị vỗ một cái.

Cậu lập tức đứng bật dậy, căng thẳng nói: “Tôi không phải, tôi không phải, tôi không...”

Người trước mặt mặc một cái áo có mũ, anh ta kéo mũ lên che hơn nửa khuôn mặt, trong quán bar vốn mờ tối lại càng khó có thể nhìn rõ diện mạo.

Hứa Minh Ưu chỉ thấy khóe miệng người đối diện dường như hơi cong lên, nói: “Ví tiền của cậu rơi kìa.” Nói rồi liền đặt ví lên bàn, quay người rời khỏi quán.

Hứa Minh Ưu ngẩn ra, nhìn ví tiền, lại nhìn người kia, bất giác đi theo.

Hứa Minh Ưu theo sau người đó mãi cho đến khi rẽ vào một con đường gần quán bar. Con đường đó buổi tối vô cùng náo nhiệt, hàng quán vỉa hè đồ nướng, đồ ăn vặt đầy đủ, đó là một chợ đêm loại nhỏ.


Anh ta dừng ở cửa hàng tạp hóa mua một túi bia, sau đó ôm túi đồ, tiếp tục đi thẳng. Hứa Minh Ưu cũng không rõ tại sao mình lại theo sau anh ra, nhưng cậu vẫn làm thế.

Đi hết con đường là thấy một sân bóng rổ nhìn khá cũ. Lúc đó trên sân đã chẳng còn bóng người, chỉ có một ngọn đèn mờ tối đơn độc chiếu sáng cả khuôn viên. Người kia rốt cuộc cũng dừng bước, ngồi xuống một bậc thềm bên góc sân, chậm rãi uống bia.

Hứa Minh Ưu cũng dừng lại, ngồi cách anh ta một đoạn xa, bắt đầu ngây người.

Lúc đó đã là hai giờ sáng.

~*~

Trong buổi tối không tính là yên bình đó, Hứa Minh Ưu cứ như thế mà thất thần nghĩ hết thứ này đến thứ khác.

Nghĩ đến phản ứng của người nhà và bạn bè khi biết cậu đồng tính.

Nghĩ rốt cuộc bản thân muốn tìm một công việc như thế nào.

Nghĩ quán đậu phụ hoa dưới khu nhà có đóng cửa không.

...

Cậu nghĩ rất nhiều.

Cậu không lạnh, cũng không mệt.

Cậu chỉ là hoảng hốt và bất an.

Có lẽ đó là lý do vì sao cậu lại theo sau một người xa lạ.

Cậu cần một phương hướng.

~*~

Không biết qua bao lâu, Hứa Minh Ưu đột nhiên cảm thấy trước mắt có gì chuyển động. Ngẩng đầu lên, là người nãy giờ cậu đi theo sau.

Anh ta vẫn đội mũ, đứng im trước mặt nhìn cậu.


Hứa Minh Ưu bị giật mình, lùi ra sau theo phản xạ, người đó lại bật cười, đặt một chai bia xuống đất bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.” Sau đó rời đi.

Giọng anh ta hay thật, giống như đang hát vậy.

Hứa Minh Ưu bất giác nghĩ.

Lúc này trời đã tang tảng sáng, thành phố cũng bắt đầu tỉnh giấc. Đèn đường tắt đi, chú chim nhỏ đậu trên cây ngô đồng bên cạnh bắt đầu kêu líu ríu, các bác cao tuổi vào sân bóng rổ tập thái cực quyền, người đàn ông trung niên bán bánh rán đẩy xe ra, vợ ông đi đằng sau cẩn thận quan sát...

~*~

Lại một ngày hoàn toàn mới.

Trái tim lo lắng bất an của Hứa Minh Ưu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Quả thật con người đôi lúc là một loại động vật kỳ lạ. Khi có một hồi ức tươi đẹp cứ lặp đi lặp lại trong đầu rất nhiều lần, trong lòng sẽ không nhịn được mà xuất hiện một ý nghĩ: “Chuyện đó có thật không?”

Mãi cho đến tận bây giờ, cứ mỗi lần nhớ tới chuyện này Hứa Minh Ưu vẫn không thể tin được người lần đó cậu gặp lại chính là Trình Tư.

Có điều, anh đã xuất hiện như thế đấy.

Cậu đã gặp được Trình Tư. Trình Tư là đồng tính. Anh cho cậu một chai bia.

Anh còn nói với mình: “Đừng sợ.”

~*~

Có lẽ Trình Tư vĩnh viễn cũng không biết buổi tối hôm đó đối với Hứa Minh Ưu có ý nghĩa như thế nào. Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, anh đã thay đổi cuộc sống của cậu.

Hứa Minh Ưu chưa từng hoài nghi việc này.

Hứa Minh Ưu dừng chân.

Đây là con đường bắt buộc phải đi qua để về nhà. Đi qua con đường rậm rạp cây cối ở trung tâm công viên này, cậu đã có thể nhìn thấy khu nhà của mình. Nhưng bây giờ đang giữa mùa đông, lá trên mấy cây ngô đồng hai bên đường đều đã rụng sạch, dưới ánh mặt trời bỗng thấy ấm áp mà trang nghiêm.

Dưới gốc cây trước mặt có một người đàn ông, anh ta mặc một chiếc áo khoác tối màu, dựa vào thân cây, không biết đang nghĩ ngợi gì. Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Hứa Minh Ưu, anh ta quay đầu lại nhìn cậu, cười nói: “Mùa đông ở đây hơi lạnh.”

Anh ta đứng thẳng lại, chậm rãi đi đến trước mặt cậu, đưa tay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận