Đại Minh Tinh


Bọn họ ăn ở một khách sạn nổi tiếng dưới danh nghĩa Tiêu Minh.

Trong công tác Tiêu Minh thực sự không có tình người, nhưng về lý mà nói hắn cũng là một cấp trên tốt.

Đoàn người sau khi cơm nước no nê, vẫn cảm giác chưa tận hứng, kéo nhau tới KTV hát hò.
Lâm Tri khi chụp hình đã uống không ít rượu, dù trong lúc ăn đã từ chối hết mấy lượt nhưng vẫn uống vào hơi nhiều, hiện tại đã có chút không tỉnh táo.

Nhưng khi cậu uống say lại vô cùng ngoan ngoãn và yên tĩnh, cũng chỉ là càng thêm dính người hơn.
Tiêu Minh ngồi ở một bên.

Tất cả nhân viên của Tiêu thị đều biết tính tình ông chủ mình không được tốt nên tự nhiên không dám tới vuốt râu hùm.


Lâm Tri ngồi bên cạnh Tiêu Minh.

Khi uống say Lâm Tri rất dễ nói chuyện, mọi người bảo cậu hát thì cậu hát, hơn nữa còn hát vô cùng nghiêm túc, nhưng vì trời sinh ngũ âm không đầy đủ, vừa mở miệng liền làm người ta muốn tan nát, vì vậy từ đó về sau không còn ai giật dây cậu hát nữa, cậu và Tiêu Minh ngồi trong góc hòa mình vào bóng tối.
Tiêu Minh cùng Lâm Tri ngồi không xa nhau, trước đó khi Lâm Tri hát, Tiêu Minh ghét bỏ ngồi xuống ghế, lúc sau Lâm Tri cũng tự mình ngồi xuống, thân thể ấm áp cách một lớp quần áo dán lên, khiến cho hắn giật mình, giơ tay đẩy cậu ra.
"Ngô..." Lâm Tri xoa xoa cánh tay của mình, thời điểm này ánh mắt cậu vô cùng oan ức.

Cậu lúc này say rượu, bộ dạng ổn trọng ngày thường cũng không còn nữa, khôi phục lại trở thành một Lâm Tri tùy hứng, không buông tha ý định mà dán lên người Tiêu Minh, không biết cậu là say thật hay giả say.
Tiêu Minh hàng năm đứng đầu bảng kim chủ là có nguyên nhân, ngoài việc đẹp trai và nhiều tiền, hắn còn rất hào phóng nên cả nam lẫn nữ muốn trèo lên giường của hắn nhiều vô kể, Lâm Tri tuyệt đối không phải là người đầu tiên cũng sẽ không phải là người cuối cùng, bình thường đối với loại nhu cầu này, Tiêu Minh cũng không có cự tuyệt.
"Lâm tiên sinh, thỉnh cậu tự trọng." Lâm Tri thừa dịp vuốt ve thắt lưng của Tiêu Minh, rục rịch làm loạn trên người hắn, Tiêu Minh nhỏ giọng nhắc nhở, thanh âm lạnh như băng.

Loại tiểu minh tinh này thật không biết quy củ, trước mặt mọi người mà lại có thể làm ra loại hành vi này.
Lâm Tri lúc này giống như một con bạch tuộc, chặt chẽ bám lấy Tiêu Minh không chịu thả, vì trong phòng hát ánh đèn mờ ảo nên chưa có ai chú ý tới bọn họ, Tiêu Minh mãi không thể thoát thân, cuối cùng hắn cũng có chút tức giận, đẩy mạnh người ra, đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh, để lại Lâm Tri si ngốc ngồi đó.

Cậu chợt lộ ra nụ cười bí hiểm, lặng yên không tiếng động theo vô trong.
"Cậu đi theo làm gì?" Tiêu Minh đứng trước bồn rửa mặt, khó chịu nói.

"Tiêu tổng là người thông minh, chắc chắn anh hiểu rõ ý của tôi." Lâm Tri liếm liếm môi dưới, những khi khẩn trương cậu đều làm vậy, nhưng loại động tác này chỉ càng làm môi cậu trở lên hồng nhuận mê người.
"Nói đi, cậu muốn thứ gì từ tôi?" Tiêu Minh đã gặp rất nhiều loại người khác nhau muốn leo lên giường anh, nhưng vẫn phải thừa nhận, Lâm Tri so với những người trước đây có địa vị hơn, ngay cả hắn bình thường không để ý tới giới giải trí cũng biết Lâm Tri là một ảnh đế, còn có các loại giải thưởng khác nhau.

Có thể nói, Lâm Tri đã bước lên đỉnh của ngọn tháp, hắn thật sự không hiểu vì sao cậu còn cần hắn.

"Tôi còn muốn những thứ lớn hơn." Lâm Tri căn bản là nói bậy, cậu là không muốn đối phương biết, cái thứ phía dưới của hắn khiến cậu thèm nhỏ dãi.
"Cậu vậy mà dám nói ra, cậu chắc chắn tôi sẽ đồng ý sao?" Lâm Tri lúc này trong mắt Tiêu Minh như một cái giá treo đồ, không thể không nói, Lâm Tri có tướng mạo rất hợp ý hắn, cặp mắt đào hoa phát ra mị sắc, mũi rất cao, môi căng mọng, hơn nữa trời sinh da trắng nhưng lại không lộ ra vẻ ủy mị của phụ nữ.

Hắn thấy qua rất nhiều người xinh đẹp, nhưng trong đó gương mặt của Lâm Tri có thể xem như đứng đầu, mà hơn nữa chủ nhân của gương mặt này giờ đã ở đỉnh cao của kim tự tháp chứ không phải là một tiểu minh tinh ở dưới đáy nữa.
Tiêu Minh luôn luôn thích những thứ mới mẻ, đương nhiên đối với người cũng không ngoại lệ, hắn muốn nếm thử món ăn đắt đỏ này.

"Tiêu tổng có thể nghiệm hàng." Lâm Tri nhìn ra ngữ khí của hắn có chút thả lỏng, nụ cười trên mặt sâu hơn, hài hước nhìn lướt qua nửa thân dưới của Tiêu Minh.

Chuyện kế tiếp không thể ở nơi công cộng thảo luận, Lâm Tri đem Tiêu tổng kéo tới cách vách, ôm lấy cổ hắn chủ động dâng lên môi mềm.

Lâm Tri thấp hơn Tiêu Minh một chút, khi hôn phải kiễng chân lên, cánh hoa đào ấm áp ngon mềm áp lên, tự động dâng lên đầu lưỡi, một nụ hôn ướt át rất nhanh đã kết thúc.
Tay Lâm Tri vẫn không chịu dừng lại đem đai lưng của Tiêu Minh cởi ra, tính khí bán cương, cách một lớp quần lót vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ nơi đó.

Cậu một tay cầm lấy gốc dương v*t tuốt động lên xuống, tay kia thì xoa nắn hai viên trứng, dương cụ trong tay cậu rất nhanh đã đứng thẳng, Tiêu Minh ồ ồ thở dốc, tính khí to dài như muốn xé rách lớp quần gò bó, quy đầu hưng phấn chảy ra chút dịch khiến cho quần lót ướt một mảng lớn.
Lâm Tri mê loạn mà quỳ xuống, cách một tầng vải liếm lên quy đầu, tuy có chút đắng nhưng cậu cũng không ghét bỏ, cách quần lót đem quy đầu thô to ngậm vào, khó khăn phun ra nuốt vào.

Lúc trước Tiêu Minh bày ra một bộ biểu tình không quan tâm, lúc này bị Lâm Tri ngậm vào trong miệng, trong nháy mắt như có một luồng điện chạy qua, tay đè lại ót của Lâm Tri không ngừng ra vào.

Lâm Tri lần đầu tiên khẩu giao cho người khác, lại càng không biết thâm hầu, nuốt vào nửa đoạn phân thân thì đã tới cực hạn, nhưng Tiêu Minh lại khư khư cố chấp, làm cậu không thể thở nổi, đến cuối cùng khi cậu bị đau tới chảy nước mắt hắn mới dừng lại.
"Xin lỗi, tôi vừa rồi quá kích động." Tiêu Minh nhíu nhíu mi, khó có lúc lại thấy áy náy.

Lâm Tri là một nghệ sĩ, tuy rằng không dựa vào tiếng ca để kiếm ăn, nhưng cổ họng vẫn rất quan trọng, bây giờ nhìn thấy cậu tay ôm cổ, khuôn mặt trướng tới đỏ bừng, ngay cả nước mắt cũng chảy xuống, đủ thấy vừa rồi cậu đau thế nào.

Tiêu kim chủ ở trên giường vẫn luôn luôn biết kìm chế, rất ít người có thể làm cho hắn mất bình tĩnh, biểu hiện ra một mặt này của bản thân.

Vậy mà ngày hôm nay Lâm Tri lại có thể khiến hắn mất khống chế, đúng là một tiểu yêu tinh!
Hết chương 4.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận