Đại Minh Trong Rương


Ngày 10 tháng 7, công nguyên năm 2023, mùa hè, thành phố Song Khánh.

Nhiệt độ ngoài trời đã trên 40 độ C.

Lý Đạo Huyền tắt máy tính, lắc cái đầu, cố day day huyệt Thái Dương, sau đó uể oải ngả người ra sau, nằm trên ghế không muốn dậy.

Cuối cùng cũng xong việc! Trời cũng đã tối đen.

Hôm nay là sinh nhật của y, vốn định xin nghỉ để ăn mừng sinh nhật, lại bị một câu của bên A "trong ngày hôm nay phải hoàn thành" vô tình phá nát, lại phải trả qua trong liều mạng tăng ca.

Nhân sinh như vậy có thật sự hạnh phúc?

Uể oải một lúc lâu, y mới đứng dậy khỏi ghế, đi tới cửa.

Tại đó có một thùng hàng chuyển phát nhanh rất to, do nhân viên giao hàng đưa tới lúc buổi chiều, trên thùng hàng chỉ viết một câu "sinh nhật vui vẻ", ngoài ra không còn gì hết.

Y cũng không biết là người bạn nào gửi tới, nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng không nhiều bạn, ngoại trừ đồng bọn Thái Tâm Tử, chắc không còn ai sẽ gửi quà sinh nhật cho y đâu nhỉ?

Ban ngày bận làm việc chưa có thời gian khui hàng, tận lúc này rốt cuộc có thể nhìn món quà sinh nhật duy nhất là cái quái gì rồi.

Thùng hàng chuyển phát nhanh to như cái tủ lạnh, khó khăn lắm mới khui ra được, đặt bên trong là một cái hộp tạo cảnh rất to, chiều dài chừng hơn ba mét, chiều rộng chiều cao cũng hơn một mét.


Sau khi lấy ra đặt xuống đất, cách lớp thủy tinh có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong là một "thôn trang cổ đại".

Thôn trang có vẻ rất cũ nát, nhà rách vách xiêu, cảnh vật quanh làng rất hoang vu, cát vàng bay đầy trời...

Lý Đạo Huyền buột miệng than, tỏ vẻ không vừa ý: "Hộp tạo cảnh thông thường đều là làm đình đài lầu các, thác nước giả sơn, trông rất đẹp.

Sao cái này lại làm ngôi làng rách nát, cát vàng đầy trời? Chẳng lẽ muốn nói, thẩm mỹ của mình chỉ hợp nhìn cái này thôi sao?"

Đúng lúc này, cánh cửa bằng ván gỗ từ một ngôi nhà trong làng, cót két mở ra.

Một người nhựa tí hon từ trong nhà đi ra, cao chưa đến 1cm, nó còn có một mái tóc dài khẽ phất phới trong gió, là một thiếu nữ.

Lý Đạo Huyền giật mình, người nhựa biết đi? Đồ chơi chạy bằng điện sao? Làm có vẻ giống thật quá nhỉ? Hộp tạo cảnh này trông rất thú vị, Thái Tâm Tử thật biết quan tâm tới anh em, mua thứ này khẳng định giá không rẻ.

Lại quan sát tỉ mỉ, thiếu nữ tí hon bằng nhựa này ngũ quan có nét, trông rất dễ thương, tiếc nuối duy nhất là gầy quá, trông có vẻ như dinh dưỡng không đủ.

Nàng không chú ý tới bên ngoài hộp tạo cảnh có một "người khổng lồ" đang nhìn mình chằm chằm, trên tay cầm một cái rổ trúc và đang đi ra ngoài thôn trang, móc móc đào đào cái gì đó trên mặt đất vàng mênh mông, chẳng mấy chốc đã đào được cái gì, lại cẩn thận bỏ vào bên trong rổ.

Nàng nhỏ quá, người cao chưa đến 1cm, rổ trúc trên tay lại càng nhỏ, thứ gì đào từ trong đất lại càng nhỏ đến mức Lý Đạo Huyền không thấy rõ.

Lý Đạo Huyền vội vàng lục tung nhà tìm tới một cái kính lúp, lại dùng kính lúp để nhìn thiếu nữ, lúc này mới nhìn rõ nàng đào là một đoạn rễ cỏ.

Thiếu nữ lại ra sức tìm kiếm trên vùng đất cát, lúc thì đào được đoạn rễ cỏ, lúc thì đào được đoạn cây khô, lại lột xuống vỏ từ trên thân cây, khi gặp may nàng còn tìm được vài cái lá xanh của rau dại, liền xem nó như bảo bối, vui vẻ bỏ nó vào trong rổ.

Thiếu nữ chạy về thôn, xách một rổ vỏ cây rễ cỏ vào trong nhà, tiếp đó từ trong căn nhà nhỏ lượn lờ khói bếp.

Lý Đạo Huyền dùng kính lúp nhìn vào cửa sổ căn nhà, cách cửa sổ có thể nhìn thấy thiếu nữ và một phụ nữ trung niên đang bưng chén bể và làm động tác ăn cơm.

"Móc vỏ cây, rễ cỏ, rau dại để ăn sao?" Lý Đạo Huyền liền hiểu ra: "Xem ra hộp tạo cảnh này là dùng để phản ánh những năm thiên tai của triều đại nào đó trên lịch sử, cuộc sống gian khổ của dân nghèo, dùng cái này để cảnh tỉnh ta, cuộc sống hạnh phúc hôm nay có được không dễ dàng."

Lý Đạo Huyền không cầm được lấy ra ĐTDĐ và gọi cho Thái Tâm Tử: "Lão Thái, quà sinh nhật của cậu đặc biệt quá nhỉ.

Còn chơi trò cảnh báo năng lượng tích cực với ta.

Huynh đệ ta rất thích, rất cảm ơn."

Bên kia điện thoại phản hồi lại giọng nói đầy khó hiểu của Thái Tâm Tử: "Quà sinh nhật gì? Hôm nay là sinh nhật cậu hả?"

Lý Đạo Huyền: "!"

Đúng lúc này, một thanh âm khó hiểu đột nhiên vang lên từ hộp tạo cảnh, Lý Đạo Huyền kinh ngạc bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn qua, liền thấy ngoài thôn trang có một đám người nhựa tí hon xông tới, trên người họ mặc bố y rách nát, trên tay cầm đao kiếm, trường mâu như làm từ vải, có người tay còn cầm cái vung để làm thuẫn bài, có người còn khoác cả mộc giáp rách nát trên người...


Rất rõ ràng, đám người này là sơn tặc!

Chúng chạy vào làng, miệng đang la hét cái gì.

Nhưng giọng của chúng quá bé, trộn vào với nhau, Lý Đạo Huyền nghe vào tai như thể tiếng muỗi kêu.

Y vội vàng đóng lại cửa sổ, ngăn cách toàn bộ tạp âm hiện đại, lúc này mới mơ hồ nghe rõ đám sơn tặc tí hon đang la cái gì: "Người trong làng nghe cho kĩ, đem hết lương thực trong nhà các ngươi ra đây cho lão tử, bằng không thì, lão tử một đao một người, giết sạch toàn bộ các ngươi."

Nhà trong làng toàn bộ đều đóng chặt cửa, không ai đi ra.

Lý Đạo Huyền cách cửa sổ nhìn thấy, thiếu nữ vừa rồi móc vỏ cây rễ cỏ đang ôm chặt lấy phụ nhân trung niên ở trong nhà, cả người run rẩy.

"Hộp tạo cảnh này làm cũng giống như thật nhỉ?" Lý Đạo Huyền lại buột miệng than thở: "Ngay cả chi tiết cũng làm tốt như thế, rốt cuộc là ai tặng ta món đồ chơi lợi hại thế này?"

Lúc này, đám sơn tặc tí hon đã bắt đầu hành động, chúng đạp văng cửa, kéo hết các thôn dân trốn ở trong nhà ra ngoài, các thôn dân bắt đầu kêu khóc, có người la lên: "Trong nhà ta có gì ăn đâu, ngươi giết ta, ta cũng không biến ra được lương thực."

"Phốc!" Tên giặc tí hon tay nâng đao và chặt xuống cổ thôn dân, thôn dân liền nằm bất động, từ cổ còn chảy ra một nhúm thuốc đỏ.

Lý Đạo Huyền lắc đầu, có chút không đành lòng, cũng may đây là người nhựa tí hon, nếu như trên lịch sử thật sự xảy ra một màn như vậy, thật là thê thảm biết chừng nào.

Một sơn tặc tí hon đi tới trước cửa nhà mẹ con ăn cỏ, một cước đá văng cửa.

Hai mẹ con bắt đầu vừa khóc vừa la, lần đầu tiên Lý Đạo Huyền nghe được giọng của thiếu nữ: "Đại vương, đại vương tha cho chúng tôi đi, thât sự chúng tôi không có gì ăn hết, ngươi xem.

.

.


Nhà của chúng tôi đang ăn cỏ này, trong bát này...toàn là rễ cỏ..."

Giọng thiếu nữ rất nhỏ, rất dễ nghe, song lại quá yếu ớt, có lẽ bởi vì thời gian dài chưa được ăn no, trung khí bất túc nghiêm trọng.

Sơn tặc tí hon mắng: "Mẹ, một đám quỷ nghèo! Ta kệ ngươi ăn cỏ hay ăn vỏ cây, không giao ra lương thực, lão tử một đao băm ngươi ra, ăn thịt của ngươi."

Thiếu nữ sợ quá khóc oà lên, phụ nữ trung niên xông qua ôm lấy bé gái, cũng khóc van xin: "Đại vương tha mạng."

Sơn tặc tí hon một đao chặt lên cổ phụ nữ trung niên, thuốc đỏ phun xối xả, phụ nữ trung niên ngã xuống đất, bất động.

Thiếu nữ nhào lên thi thể phụ nữ trung niên khóc nức nở.

Sơn tặc tí hon vẫn dửng dưng, vô cùng lãnh khốc vung lên đao lần nữa, chém vào cổ thiếu nữ...

Xem đến lúc này Lý Đạo Huyền đã không nhịn được nữa, mở cái nắp hộp tạo cảnh ra, thò tay vào trong hộp, gập ngón tay, búng một cái...

"Pặc!"

Sơn tặc tí hon bị y một ngón tay búng bay xa một thước, từ giữa làng bay đến tận mặt cát vàng ngoài thôn, nặng nề ngã xuống đất, vẹo cổ, bất động.

Lý Đạo Huyền: "Ôi chao, hình như ta làm hư mạch điện của nó rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận