Đại Minh Trong Rương


Cao Nhất Diệp ngẩng đầu lên, định hỏi ý kiến của thiên thần đại nhân.

Lý Đạo Huyền đã giành lên tiếng trước: "Nhất Diệp, có nhà bị sơn tặc giết sạch, hiện tại còn bỏ trống, ngươi đưa vợ con của Tam Thập Nhị qua đó, thu xếp chỗ ở cho họ."

Cao Nhất Diệp vội vàng dạ vâng, đi tới trước mặt vợ con Tam Thập Nhị: "Mọi người đi theo ta."

Nô bộc và nha hoàn đều không dám nói lời nào, tiểu cô nương mười tuổi đầu còn sợ người lạ, cũng im thin thít, nhưng Tam phu nhân lại dũng khí lớn hơn, thấy Cao Nhất Diệp tướng mạo hiền lành, vừa nhìn chính là người tốt, liền vừa đi vừa bạo gan hỏi chuyện: "Cô nương, thôn Cao Gia của các ngươi là sao thế? Sao lại có tường thành lớn như vậy? Tường thành này còn lợi hại hơn cả tường thành trong huyện thành rồi."

Cao Nhất Diệp nói: "Tường thành đó là thiên thần đại nhân ban ân, thôn Cao Gia chúng tôi được thiên thần đại nhân che chở, có rất nhiều thần vật, nếu bà đến đây rồi, rất nhanh sẽ được nhìn thấy."

Tam phu nhân vẻ mặt ngỡ ngàng: "Thiên thần che chở? Thần vật?"

Không hiểu lắm!

Thật ra trên đường nàng tới đây, trong lòng luôn mắng nam nhân nhà mình, lúc trước nàng cho rằng trốn ra khỏi thành rồi, chỉ trốn tạm bợ trong một thôn trang không xa huyện thành, nào biết Cao Sơ Ngũ lại đưa họ đi một mạch hơn ba mươi dặm.

Hơn ba mươi dặm đó!

Đối với một phụ nữ trung niên ít vận động, vóc dáng mập mạp mà nói, quả thật chính là hành hạ cấp địa ngục.

Suốt đường đi, đã mấy lần nàng muốn nằm luôn ra đất, không đi nữa.

Nhưng nghĩ đến mới ra khỏi thành không xa, trong thành vẫn vang lên tiếng la giết inh ỏi, nàng liền cắn răng tiếp tục bôn ba đi theo Cao Sơ Ngũ.


Hiện tại cuối cùng cũng đến nơi, nhưng lại là một cái thôn nhỏ bằng bàn tay, nếu không có bức tường thành kỳ quái đủ mọi màu sắc, nàng cũng không nhìn ra thôn này có điểm nào đáng chú ý.

Tam phu nhân đang ở trong lòng mắng trượng phu xối xả, đột nhiên vừa ngẩng đầu, trông thấy trên bãi đất trống phía trước là một hàng giá đỡ, trên giá treo đầy thịt gà sợi đã ướp muối, đang hong gió.

.

.

Vốn cái này cũng không tính lạ lùng gì, nhưng giá đỡ như vậy có rất nhiều, đặt san sát nhau, trải dài phía trước, toàn là giá như thế, như vậy rất đáng ngạc nhiên rồi.

Hiện trường sản xuất quy mô lớn thịt gà sợi hong gió đây sao!

Tam phu nhân nhìn mà ngẩn người, không phải đang hạn hán sao? Không phải dân chúng lầm than sao? Không phải các nông dân không có gì ăn, đói quá mới tạo phản sao? Ở đây nhiều thịt gà sợi hong gió đếm không hết là xảy ra chuyện gì? Họ lại còn có nhiều muối như vậy dùng để ướp, thực sự là ly kỳ hơn chuyện cổ tích rồi.

Nha hoàn và nô bộc của Tam gia cũng nhìn mà ngệch mặt ra, ánh mắt tập trung vào những thịt gà sợi đó, nhìn bộ dạng như muốn nói "A, chắc ta không phải đang nằm mơ đấy chứ".

Cao Nhất Diệp đưa họ tới trước một gian nhà liêu xiêu: "Mọi người trước tiên ở tạm chỗ này đi."

Căn nhà trước mắt quả thật hơi lụp xụp, Tam phu nhân có vẻ không thích, nhưng nàng cho rằng chỉ là "tạm thời ở đây tránh nạn, đợi phản quân rút đi rồi sẽ về huyện thành", nên cũng không nói gì.

Cao Nhất Diệp lại nghe bên tai vang lên giọng của thiên thần đại nhân: "Ở đây không thể so với huyện thành, cho dù họ có tiền cũng không mua được đồ ăn, ngươi phát cho họ hai hạt gạo, một mảnh lá rau, mấy sợi thịt gà, một nắm muối, cho họ ăn no bụng trước đi."

Cao Nhất Diệp dạ vâng, liền về nhà cầm đồ ăn qua.

Nàng vừa đặt số đồ ăn này trước mặt Tam phu nhân, người sau bị doạ chết khiếp: "Đây...đây là.

.

.gạo...gì? Sao lại...to như thế? Còn muối này, hạt to quá, thoạt nhìn giống như viên thuỷ tinh trắng vậy."

Cao Nhất Diệp: "Không phải mới nói cho ngươi rồi sao? Trong thôn Cao Gia chúng tôi có rất nhiều thần vật, gạo và muối này đều là gạo thần của thiên thần đại nhân ban ân, ngươi chỉ cần cảm kích trong lòng nhận lấy là được."

Lần này Tam phu nhân coi như cảm nhận được cái gì gọi là "thần vật" rồi, vội vàng chắp hai tay, quay về bầu trời bái hai cái, lúc này mới nhận lấy đồ ăn.

Tạm thời Lý Đạo Huyền cũng không có phân phó gì khác.

Cao Nhất Diệp cũng không để ý tới nhóm người Tam phu nhân nữa, nàng ra khỏi nhà, đi về hướng cửa thành.

Tam phu nhân bảo gia nô và nha hoàn quét dọn căn nhà, thu dọn giường chiếu, bản thân nàng thì không có việc gì làm, liền dắt tay con gái ra khỏi nhà, tùy ý đi lại trong thôn.


Cả thôn đều bị tường thành cao lớn màu sắc rực rỡ vây quanh, khiến nàng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Bao la là thịt gà sợi trên bãi đất trống cạnh gian nhà, lại lần nữa làm cho nàng chấn động, song điều này cũng chưa tính là gì, rất nhanh nàng liền trông thấy một hồ nước rất lớn, bên trong đầy là nước sạch, cái này khiến nàng giật mình không nhẹ, hiện tại đang trong thời kỳ hạn hán, sông ngòi khô cạn, cây cỏ chết héo, ở đây không ngờ lại có hồ nước lớn thế này? Việc này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Cố gắng lên..."

"1, 2, 3.

.

."

Xa xa từ hướng cửa thành vang lên tiếng hò hét của các thôn dân, Tam phu nhân quay đầu qua, liền thấy bốn năm thôn dân đang gắng sức nâng lên một cánh cửa thành mới buộc xong, muốn đặt vào vị trí lỗ trống tường thành.

Cửa thành hoàn toàn tạo thành từ thân cây buộc lại, vô cùng nặng nề, một thôn dân bị trượt chân nên ngã sấp xuống, cửa thành to lớn liền ngã đổ về bên cạnh, mắt thấy sắp đè trúng vị thôn trưởng già yếu.

Các thôn dân lớn tiếng kinh hô!

Tam phu nhân và nữ nhi cũng sợ hết hồn.

Đúng lúc này, cửa thành đổ được một nửa đột nhiên thoáng cái dừng ở giữa không trung, không đổ trúng người...

Các thôn dân vẫn duy trì đủ loại tư thế kỳ quái, tất cả thất thần.

Sau mấy hơi thở, mới nghe được Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Thiên thần đại nhân đưa tay giữ lấy cửa thành, các ngươi còn đứng đực ra đó làm gì? Nhanh đỡ lấy cửa thành."

Cao Sơ Ngũ từ bên cạnh chạy qua đưa tay đỡ lấy cửa thành.

Gần đây hắn được ăn no, người lớn rất nhanh, trên cánh tay đã có thể thấy được cơ bắp.


Hắn vừa gia nhập, người đỡ cửa thành lập tức cảm giác được áp lực nhẹ đi không ít.

Mấy thanh niên khác cũng đều gia nhập, mọi người một lần nữa nâng cửa thành lên, rất cẩn thận lắp nó vào trong chỗ trống trên tường thành, lấy "dây thần" buộc chặt, lúc này mới thở phào một hơi.

Tam phu nhân từ xa thấy cảnh này, cố mà xoa xoa mắt mình: "Vừa rồi, đó là.

.

.

có một bàn tay không nhìn thấy, nâng lên cửa thành sắp đổ xuống? Ông trời ơi!"

Thật ra Tam phu nhân là một người tin đạo giáo, bình thường không có việc gì sẽ đến đạo quán chơi, đốt mấy nén hương cho thiên tôn, quyên góp chút tiền, hứa mấy nguyện vọng nho nhỏ, mấy bản kinh thư đạo gia học thuộc làu.

Mấy câu trong nghề như Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, nàng thuộc không kém mấy đạo sĩ.

Nhưng nàng "phúc duyên không đủ", nửa đời thành tâm, nhưng chưa từng gặp qua thần tiên hiển linh.

Lần này, rốt cuộc để nàng tận mắt chứng kiến rồi.

Tam phu nhân không nói hai lời liền quỳ phịch xuống, trán chạm đất, bùn đất dính đầy đầu nhưng nàng không thèm để ý, lớn tiếng nói: "Thiên tôn hiển linh, đệ tử hữu duyên nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh, cho dù chết không tiếc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận