Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây.
Tam Thập Nhị tới rồi, còn đưa tới một gương mặt mới.
Thợ rèn Lý Đại đã bị lừa gạt tới.
Hai người thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài huyện Trừng Thành, sau đó một đường chạy về thôn Cao Gia, hơn 30 dặm đường, trong đó còn có một đoạn sơn đạo rất dài, đi qua cũng không dễ dàng.
Khi đến nơi, hai người đều vừa mệt vừa đói lại vừa khát, có vẻ đã sắp không gắng gượng nổi.
"Đến rồi, phía trước là đến rồi." Tam Thập Nhị chỉ vào phương hướng thôn Cao Gia: "Ồ, vài ngày không tới, ở đây lại có thêm một bức tường thành năm màu, quả nhiên là lợi hại.
Cái này gọi là [nhật dị nguyệt thù]."
Lý Đại một đường đi tới, càng đi càng thấy hoang vắng, càng đi càng không thấy bóng người, thật ra trong lòng đã có nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt thấy bức tường thành năm màu kia, hắn liền ngỡ ngàng, lập tức vui mừng quá đỗi, bức tường thành trước mắt nguy nga cỡ nào, lại cao tới một trượng!
Điều này nói rõ, đại lão gia đóng quân ở chỗ này rất có thực lực.
Hơn nữa hắn còn sơn màu cho tường thành nữa chứ, điều này nói rõ hắn nhiều tiền đến mức độ cầm tiền làm mấy việc vô vị rồi, kiểu đại lão gia thích lãng phí tiền thế này, xuất thủ thông thường đều rất phóng khoáng.
Hắn nhịn không được lại hỏi: "Ở đây lại có một toà thành lớn thế này? Chúng ta rốt cuộc đang ở đâu?"
Tam Thập Nhị: "Thôn Cao Gia!"
"Thôn?" Lý Đại nghe mà có vẻ không quá tin tưởng lỗ tai của mình, cho dù Tam Thập Nhị nói nơi này là thành Tây An thì hắn cũng dám tin, nhưng nói nơi này là thôn, tường thành cao một trượng mà, sao dám nói thành là thôn được?
"Nếu chỉ là thôn, vậy chính là một gia bảo rồi." Lý Đại rất tò mò hỏi tiếp: "Ta chưa từng nghe nói trong huyện Trừng Thành chúng ta có một đại lão gia họ Cao."
Tam Thập Nhị: "Vị lão gia này gọi là thiên thần đại nhân."
Trên đầu Lý Đại từ từ nhảy lên một dấu chấm hỏi rất lớn.
Tam Thập Nhị: "Lát nữa đi vào rồi, hỏi ít nhìn nhiều, đừng đắc tội với đại lão gia bị đuổi ra ngoài, khi đó ta cũng không cứu được ngươi đâu, cái này gọi là [như đi trên băng mỏng]."
Lý Đại cũng không phải kiểu người nông thôn ngốc nghếch như Cao Sơ Ngũ, hắn kiếm ăn lớn lên ở huyện thành, gặp qua không ít quan chức và hương thân sĩ tộc, đương nhiên hiểu đạo lý bước vào hào môn đại viện là phải hỏi ít nhìn nhiều, vội vàng gật đầu: "Cái này ta hiểu."
Tam Thập Nhị đi trước dẫn đường, hai người một trước một sau đi vào cửa thành thôn Cao Gia.
Hiện tại cửa thành mới chỉ làm xong một cánh, còn một cánh thì hôm nay chưa kịp hoàn thành, hình ảnh này thoạt nhìn có chút buồn cười, Lý Đại thầm nghĩ: Thành trì này không ngờ chỉ mới xây lên, ngay cả cửa thành cũng chưa làm xong, thảo nào đại lão gia muốn tìm thêm thợ rèn, nhìn thì có vẻ ta có cơ hội để thi thố tài năng rồi.
Vừa nghĩ tới đây, hắn đã bị cảnh các "khổ dịch" ngồi ăn cơm ở chỗ trống tường thành làm giật mình, trong bát trên tay những khổ dịch này lại toàn là gạo vỡ trắng bóng, cải trắng thịt gà sợi phủ bên trên, hình thành một bát cơm gà cải trắng thơm ngon.
Điều kiện trong nhà đại lão gia này thế nào?
Ngay cả công nhân làm khổ dịch cho hắn cũng được ăn thế này?
Có một lần ta chế tạo áo giáp cho tuần kiểm lão gia, cũng không được ăn cơm ngon như thế.
Hơn nữa.
.
.trông tướng tá những khổ dịch này có vẻ hơi tốt thì phải?
Ba năm hạn hán, những dân chúng tầng dưới chót xã hội mà Lý Đại bình thường tiếp xúc hầu như mỗi người đều xanh xao vàng vọt, gió thổi có thể ngã.
Nhưng nhóm "khổ dịch" trước mắt, mỗi người khí sắc dồi dào, cái này như cách một con phố.
Hắn đâu biết, từ khi Lý Đạo Huyền bắt đầu ném thức ăn cho thôn Cao Gia, các thôn dân mỗi bữa đều có gạo có thịt có rau có muối có nước, dinh dưỡng đầy đủ, ăn uống ngon hơn, đương nhiên thân hình cải thiện nhiều.
Rất muốn nói cái gì, nhưng Tam Thập Nhị đã cảnh cáo hắn phải hỏi ít nhìn nhiều, đành phải nghẹn lại, rất khó chịu.
Tam Thập Nhị dẫn Lý Đại đi tới trước mặt Cao Nhất Diệp, mỉm cười chắp tay: "Cao cô nương, tại hạ theo chỉ thị của thiên thần đại nhân đã đưa thợ rèn đến đây, cái này gọi là [hạnh bất nhục mệnh]."
Cao Nhất Diệp đáp lại một tiếng, đang chuẩn bị ngẩng đầu cất lời thì nghe được giọng ôn hoà của thiên thần đại nhân: "Ừm, khen ngợi hắn, làm rất tốt."
Thì ra lúc này Lý Đạo Huyền cũng đang ăn cơm, đang bưng một bát cơm thịt bằm xào dưa chua, vừa ăn vừa nhìn hộp tạo cảnh mà cười, Tam Thập Nhị và Lý Đại vừa mới đi vào hộp tạo cảnh y cũng đã nhìn thấy.
Cao Nhất Diệp nói: "Thiên thần đại nhân khen ngươi, làm rất tốt."
Tam Thập Nhị: "[tâm hoa nộ phóng]."
Lý Đạo Huyền chuẩn bị hỏi mấy chuyện nghiêm chỉnh, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: "Nhất Diệp, bảo Tam Thập Nhị giới thiệu một chút vị thợ rèn này."
(Bắt đầu từ chỗ này, mặc định Cao Nhất Diệp đang chuyển lời)
Tam Thập Nhị vội vàng giới thiệu: "Vị này tên là Lý Đại, là thợ rèn tốt nhất trong huyện Trừng Thành, từng chế tạo áo giáp cho vài vị tuần kiểm đại nhân trong huyện thành, vũ khí của các binh sĩ Vệ sở dùng cũng không ít làm ra từ tay hắn, cái này gọi là [năng công xảo tượng]."
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Không ngờ lại họ Lý giống ta, 500 năm trước là người một nhà rồi.
Lý Đại nghe được Tam Thập Nhị nói tốt giúp hắn, cũng lòng ôm cảm kích, chỉ là cảm thấy khó hiểu, Tam sư gia ở trong huyện thành cũng là nhân vật số một, sao lại cúi đầu khom lưng với một tiểu cô nương? Tiểu cô nương này nhìn cách ăn mặc cũng chỉ là một thôn nữ bình thường thôi.
Ánh mắt Lý Đạo Huyền tập trung lên người Lý Đại: "Lý Đại, ngươi có biết chế tạo áo giáp không?"
Lý Đại bị hỏi tới chuyên môn của mình, lập tức tinh thần phấn chấn, nói với giọng hơi kiêu ngạo: "Khởi bẩm.
.
.
cô nương.
.
.
tiểu nhân nhập quân từ bé, học tập qua chế tạo các loại binh khí và áo giáp, không có cái gì tiểu nhân không biết làm."
"Ồ, có vẻ tự tin đấy." Lý Đạo Huyền vui vẻ: "Ngươi biết chế tạo hỏa súng không?"
"Biết!" Lý Đại đầy tự tin trả lời: "Tiểu nhân biết làm Tam Nhãn Thần Súng."
Lý Đạo Huyền: "Không tệ, không tệ, kỹ thuật rất không tệ, xem ra ngươi có thể dạy người trong thôn chế tạo áo giáp."
Tư tạo áo giáp? Đây chính là đại tội mưu phản.
Lý Đại thoáng cái liền khẩn trương, nhưng suy nghĩ kỹ càng, đại tội mưu phản thì làm sao? Người này dám làm chuyện như vậy, đã chứng minh hắn có thực lực, cũng chỉ có loại người có thực lực thế này mới có thể giúp ta thoát khỏi tượng tịch, khôi phục thân trong sạch.
Sợ cái quần, làm!
Lý Đạo Huyền: "Mặt khác, ta còn muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ."
Nghe được bốn chữ "nhiệm vụ gian khổ", Lý Đại nhếch miệng nở nụ cười tự tin, có gian khổ thì có thể gian khổ được bao nhiêu chứ? Lý Đại ta chưa có một vũ khí và áo giáp nào mà không biết làm, bất kể ngươi đưa ra thứ phức tạp thế nào, không phải chỉ một đống sắt thôi sao? Ta dùng nhiều thời gian một chút là luôn có thể làm ra được.
Nếu như thật sự đối mặt là một vị đại lão gia, có lẽ hắn còn có chút sợ hãi, nhưng đối mặt chỉ là một thôn nữ như Cao Nhất Diệp, hắn thật sự không có chút luống cuống nào, liền ưỡn ngực nói: "Cô nương cứ việc bẩm báo với đại lão gia, Lý Đại ta không gì không biết làm, bất kể đại lão gia muốn cái gì, tiểu nhân cũng có thể tạo ra được, chỉ cầu được đại lão gia dìu dắt, sau khi chuyện thành cho tiểu nhân cái thân trong sạch, đời sau của tiểu nhân có thể thoát khỏi tượng tịch, tiểu nhân đã vô cùng cảm kích rồi."
Hắn tự tin như thế, Lý Đạo Huyền cũng không khách khí nữa, liền cầm lấy một tờ giấy A5 đặt xuống bãi đất trống phía sau cửa thành.