Nắp chai nước suối cũng không lớn, đường kính chỉ 2.5cm, sâu chỉ 1cm.
Nhưng đặt ở trước mặt các người tí hon lại là một cái hồ lớn đường kính tới 1.7 trượng, sâu hơn nửa trượng.
Trong hồ chứa đầy dầu cải do công nghệ hiện đại chế thành.
Các thôn dân chỉ cần dùng mũi ngửi liền đoán được.
"Dầu hạt cải."
"Là dầu hạt cải tốt nhất."
"Trời ạ, một hồ dầu hạt cải to tướng."
"Trước đây ta chỉ thấy qua lọ dầu nho nhỏ."
"Thần tiên trên trời chơi cái gì cũng lớn."
Đã rất lâu rồi, các thôn dân chưa được ăn dầu hạt cải.
Ba năm trước, khi hạn hán còn chưa xảy ra, các thôn dân còn có cơ hội trồng rau cải để ép hạt lấy dầu, để dùng cho ngày lễ ngày tết.
Nhưng ba năm hạn hán, ngay cả cây lương thực cũng không trồng được, ai còn có năng lực đi trồng loại cây công nghiệp như cây cải dầu.
Hiện tại thấy cả một hồ dầu hạt cải có thể tắm ở bên trong, các thôn dân quả nhiên là phấn khởi vô cùng.
Cao Sơ Ngũ là người lên tiếng đầu tiên: "Oa, dùng cái này để đốt đèn? Ta tiếc lắm, để ăn hết đi."
"Câm miệng!" Thôn trưởng lập tức liền mắng hắn: "Không thấy tối hôm qua có đám phản tặc từ ngoài thôn đến sao? Chỉ biết ăn thôi! Thôn ta được thiên...khụ...được Đạo Huyền Thiên Tôn chiếu cố, đã không thiếu ăn rồi, hiện tại phải suy nghĩ chính là làm sao để bảo vệ bản thân."
Cao Nhất Diệp cất cao giọng nói: "Thiên tôn lên tiếng rồi, số dầu này chúng ta sẽ ăn một nửa, một nửa còn lại là dùng để thắp đèn lồng, mỗi ngày buổi tối sẽ thắp sáng một vòng đèn lồng trên tường thành, phái lính gác tuần tra, tuyệt đối không thể thư giãn.
Nếu phát hiện có tặc nhân đến, lính gác gõ cảnh báo, mọi người liền cầm lấy vũ khí, tử thủ cửa thành, không cho tặc tử phá cửa mà vào."
Các thôn dân: "Tuân lệnh!"
Cao Nhất Diệp: "Thiên tôn phân phó, số dầu hạt cải do Tam Thập Nhị tới sắp xếp.
Người còn lại nên làm cái gì thì làm cái đó, cửa thành còn phải làm tiếp, áo giáp cũng phải làm, còn có hỏa súng kiểu mới bên Lý Đại nữa, cũng phải dốc sức mà làm, chuyện phải làm còn rất nhiều."
Các thôn dân nghe được dầu hạt cải giao cho Tam Thập Nhị sắp xếp, hơi cảm thấy ngoài ý muốn, còn tưởng rằng thiên tôn đại nhân sẽ như bình thường bảo mọi người tự phân chia chứ, không ngờ lần này không chia mà giao cho Tam sư gia rồi? Thật đúng là ngoài dự tính.
Tuy nhiên hiếu kỳ thì hiếu kỳ, cũng không có người dám hoài nghi, ngoan ngoãn tản ra đi làm chuyện của mình.
Tam Thập Nhị thì mừng thầm trong lòng: Khà khà! Biểu hiện của ta đã được thiên tôn nhìn thấy, giao việc cho ta làm rồi, cuộc đời thăng quan tiến chức liền bắt đầu từ nơi này.
Đầu tiên là giúp lão nhân gia hắn hoàn thành việc nhỏ, tiếp theo sẽ là việc càng lớn hơn, cuối cùng trở thành trợ thủ đắc lực của lão nhân gia hắn, vậy thì quá là tuyệt vời rồi, so với làm sư gia trong nha môn huyện không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần.
"Tam Thập Nhị!"
Lý Đạo Huyền cất tiếng gọi.
(Bắt đầu từ chỗ này mặc định Cao Nhất Diệp chuyển lời)
Tam Thập Nhị lập tức ngoan ngoãn buông tay nghe lệnh: "Thiên tôn có gì phân phó?"
"Chắc ngươi biết, vì sao ta giao dầu cho ngươi tới sắp xếp rồi chứ?"
"Tiểu nhân hiểu, các thôn dân Cao Gia năm bè bảy mảng, nhà nào lo nhà nấy, không biết viết cũng không biết tính, việc sắp xếp dùng dầu thắp đèn lồng buổi tối, giao cho họ khẳng định sẽ hỏng hết, không đến vài ngày sẽ bị thất thoát, thậm chí còn có người sẽ trộm dầu về nhà dùng."
"Ừm, ngươi hiểu là tốt rồi." Lý Đạo Huyền nói: "Ờ? giờ nói chuyện không kèm thành ngữ tổng kết rồi hả?"
Tam Thập Nhị có vẻ xấu hổ gật gật đầu: "Sau mỗi câu tiểu nhân kèm thêm thành ngữ, là muốn ở trước mặt người khác thể hiện bản thân có học vấn, nhưng ở trước mặt thiên tôn, chút học vấn ấy của tiểu nhân chỉ như ánh nến đối với nhật nguyệt, có ra vẻ thế nào cũng..."
"Được rồi, không cần phải giải thích dài dòng." Thật ra Lý Đạo Huyền sớm đã xem thấu vì sao mỗi câu hắn phải thêm một câu thành ngữ tổng kết, chỉ cười một tiếng rồi nói: "Ngươi nhìn ra được, thôn Cao Gia này thiếu nhất là cái gì không?"
"Người!" Tam Thập Nhị không hề do dự mà đáp: "Thiếu người."
"Rất tốt! Nhìn rõ ràng là tốt rồi."
Lý Đạo Huyền khẽ vung tay, một đống bột mì như một ngọn núi nhỏ liền xuất hiện ở trước mặt Tam Thập Nhị: "Dùng số bột mì này đi tìm thêm người về đây đi."
Tam Thập Nhị mừng rỡ, vội vàng vái một cái thật sâu: "Thiên tôn yên tâm, đang lúc hạn hán thế này, bột mì còn quý giá hơn cả hoàng kim, có nó, tiểu nhân có lòng tin lừa gạt...khụ...gạt...khụ...mời nhiều người tới đây."
Lý Đạo Huyền: "Ta muốn nghe trước, ngươi có ý nghĩ cụ thể gì?"
Tam Thập Nhị: "Thôn Vương Gia, thôn Chủng Gia, thôn Trịnh Gia, thôn trang lân cận ba thôn này đều có rất nhiều thôn dân gia nhập phản quân của Vương Nhị, nhưng vẫn còn một số người ở lại thôn không muốn theo giặc, những người ở lại này cuộc sống khẳng định sẽ càng khó khăn hơn so với trước đây, tiểu nhân đi một vòng các thôn trang này, chỉ cần một túi bột mì, bảo đảm họ sẽ quay đầu đi theo."
Lý Đạo Huyền khẽ nhếch miệng cười, rất tốt, ý nghĩ của người này vừa lúc cùng mình không mưu mà hợp, quả nhiên, có người này dưới tay sẽ bớt đi rất nhiều việc.
Y xem qua rất nhiều tư liệu lịch sử, trong đó đều có phân tích cùng loại, sư gia trong nha môn huyện mới là người thiết thực trong công việc, mà huyện lệnh chỉ là người ban hành.
Huyện lệnh thông thường chỉ sử dụng trí tưởng tượng của mình, sau khi nghĩ ra một chính lệnh liền giao cho sư gia bên cạnh.
Sư gia chính là người phụ trách "mặt chấp hành", toàn bộ sự vụ cụ thể, đều do sư gia nhìn chằm chằm đi hoàn thành.
Huyện lệnh mở miệng, sư gia chạy gãy chân.
Cho nên luận năng lực thực tế, sư gia kỳ thật bỏ xa huyện lệnh một con phố.
Có rất nhiều huyện lệnh mọt sách, một khi rời xa sư gia, chuyện gì cũng không làm được.
Lý Đạo Huyền: "Rất tốt, vậy giao cho ngươi."
Nói xong câu đó y không nói thêm gì nữa.
Cao Nhất Diệp thấy khuôn mặt y từ từ biến mất ở trong tầng mây, dường như không còn nhìn xuống mặt đất nữa, lúc này mới nói: "Thiên tôn trở về tiên giới rồi."
Tam Thập Nhị cười khà một tiếng, nhảy dựng lên cao một thước: "Thật tốt quá, Tam Thập Nhị ta, hôm nay xem như là sư gia của thiên tôn rồi, ha ha ha ha, ha ha ha ha."
Hắn đã sớm muốn cười to hai tiếng như vậy, nhưng đối mặt với thiên tôn không dám thất lễ, đành phải nhịn xuống niềm vui quá lớn trong lòng, đợi thiên tôn đi rồi hắn đâu còn chịu được, liền hai tay chống nạnh cười ha ha.
Cao Nhất Diệp cũng thở phào một hơi, thả lỏng tâm tình, duỗi thoải mái tay chân một chút, lại nói với Tam phu nhân bên cạnh: "Chao ôi, mặc bộ y phục này nặng nề quá, còn phải duy trì bộ dạng trang nghiêm, thật là mệt mỏi."
Tam phu nhân lại nói với vẻ mặt ước ao: "Ta không biết hâm mộ cô bao nhiêu đâu, cô lại chê việc này mệt."
Cao Nhất Diệp: "A, ta không chê, không chê, chỉ là không quá quen thôi."
Tam phu nhân nói giọng thành khẩn: "Nhất Diệp cô nương, cô là thánh nữ của Đạo Huyền Thiên Tôn, phụ trách truyền lời cho hắn, cô càng đoan trang, người khác cũng sẽ càng tôn trọng thiên tôn, điểm này quên rồi sao."
Cao Nhất Diệp cố gắng bày ra tư thế đoan trang: "Ta hiểu."
Tiếp theo Tam phu nhân lại chuyển sang Tam Thập Nhị: "Ma quỷ, các thôn dân không hiểu gì hết, lâu như vậy cũng không biết làm chút gì cho thiên tôn.
Nhà mình có phải nên cầm chút tài sản, xây cái miếu thờ, đúc cái kim thân cho thiên tôn hay không?"
Tam Thập Nhị một giây cũng không cần suy nghĩ, nói ngay: "Xây! Đập nồi bán sắt cũng phải xây lên miếu.
Nhưng mà, trong thôn Cao Gia này, chỉ sợ chúng ta có tiền cũng không biết tiêu ở đâu..."