Một lúc lâu sau, Lý Đạo Huyền mới hiểu được vì sao lính gác hoảng như thế, vì sao Tam Thập Nhị phải bảo toàn bộ thôn dân cầm vũ khí leo lên tường thành.
Thì ra, lính gác thấy được là một cảnh tượng đáng sợ.
Một đám người tay bế tay bồng, kêu cha gọi mẹ chạy trốn ở phía trước, phía sau chính là lượng lớn tặc quân, đang vung đao đuổi theo chém người đằng trước.
Thỉnh thoảng có người tụt lại phía sau, bị tặc quân đuổi theo chém một đao, máu văng tung toé.
Người phía trước thấy thế càng chạy cuống cuồng, người phía sau tắm máu rồi càng thêm hung hãn, vừa đuổi vừa chém, còn phát ra tiếng cười điên cuồng.
Cái này ai nhìn mà không hoảng?
Nếu các thôn dân thôn Cao Gia không phải có một bức tường thành bảo vệ, còn có một thiên tôn đang trôi nổi trên đỉnh đầu, thấy cảnh này chỉ sợ đã đái ra quần rồi, đã bắt đầu nghĩ nên chạy thế nào.
"Lên tường thành, nhanh nhanh nhanh, mọi người lên tường thành.
"
"Cung tiễn! Ta có một cây cung, lần trước nhặt được từ chỗ sơn tặc.
"
"Ta có một thanh tú đao.
"
"Mang hết lên, gậy tre cũng cầm lên.
"
Các thôn dân cầm đủ thứ bò hết lên trường thành.
Hai thợ rèn Lý Đại và Cao Nhất Nhất không ngờ mò ra từ trong góc nhà hai bộ Lưỡng Đương giáp, sau đó mặc vào người, tay cầm thiết chùy, nháy mắt biến thành chiến sĩ "trang bị tốt nhất" trong thôn Cao gia.
Hai người thân thể cũng cường tráng, khoác giáp, cầm thiết chùy, vừa xuất hiện trên tường thành, lập tức có được hiệu quả như định hải thần châm, không ít thôn dân yếu đuối tập trung lại bên cạnh hai người.
Còn có hai người mặc dù không được trang bị, nhưng tướng tá cao to, cũng có mấy phần uy phong, chính là Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu, mỗi người cầm một cái búa, cũng tập trung hơn mười thôn dân lại bên cạnh.
Ngay khi tất cả đã hoàn thành "đứng vào vị trí phòng ngự", đồng thời người bên ngoài cũng đã chạy vào trong "phạm vi tầm nhìn" của Lý Đạo Huyền.
Bên chạy trốn nhanh nhất không giống dân chúng bình thường, giống như người của gia đình giàu có, họ còn có cả xe ngựa, chỉ là xe ngựa chạy ở nơi không có quan đạo như ở đây thì rất khó khăn, lắc lư rất mạnh, cho nên cũng không nhanh hơn người chạy bằng chân bao nhiêu.
Xe ngựa chạy đến trước cửa thành trước tiên, lái xe không phải xa phu mà là một nam tử trung niên bận trường sam màu xanh, vừa nhìn biết ngay người có thân phận địa vị.
Hắn ngửa đầu hướng lên tường thành hô to: "Không biết đây là thành nào? Xin mở cửa cho chúng tôi vào trốn! Phía sau sơn tặc giết người, hung! "
Hắn còn chưa dứt lời, Tam Thập Nhị đã la lên: "Ôi? Đây không phải Bạch tiên sinh sao?"
Người kia ngẩng đầu nhìn lên: "A, Tam sư gia! Vậy ta đến huyện thành Trừng Thành rồi sao? Không đúng! Huyện thành phải còn xa lắm chứ?"
Tam Thập Nhị: "Nhanh mở cửa thành, cho cả nhà Bạch tiên sinh vào.
"
Thôn dân vội vàng xoay mâm gỗ, dây câu cá kéo hai tấm cửa gỗ từ từ mở ra hai bên.
Bạch tiên sinh vung hai tay lên, xe ngựa nhanh chóng chạy vào thôn.
"Có thể đóng cửa được chưa?" Thôn dân phụ trách mở cửa lớn tiếng hỏi.
Tam Thập Nhị liếc ra bên ngoài, cả nhà Bạch tiên sinh bởi vì có xe ngựa đã cùng người phía sau kéo dài khoảng cách, cho nên mở cửa thành cho hắn vào là không khó, vẫn kịp đóng cửa thành lại, nhưng người chạy bộ phía sau thì khoảng cách với sơn tặc lại không lớn.
Có thể nói là chân trước đi theo chân sau.
Nếu như thả người phía trước vào thôn, sơn tặc theo phía sau có khả năng cùng theo giết vào, vậy thì!
Trong nháy mắt, hắn chảy mồ hôi đầy đầu.
Là vì bảo vệ bản thân, hạ lệnh lập tức đóng cửa? Hay là vì cứu càng nhiều người hơn, để cho cả thôn phải mạo hiểm tặc quân giết vào.
Tam Thập Nhị cũng không phải võ tướng, khi đối mặt loại tình huống này hắn căn bản không thể bình tĩnh đưa ra phán đoán, trông hắn rất luống cuống.
Cũng may Lý Đạo Huyền cũng không cho hắn cơ hội đưa ra quyết định!
Nhân tính là không chịu nổi khảo nghiệm.
Lý Đạo Huyền không hy vọng dùng loại chuyện này bức bách một người không tính người xấu thành người xấu, ta có năng lực giải quyết, không cần thiết phải khảo nghiệm nhân tính.
Lý Đạo Huyền phùng má lên, thổi phù một hơi vào vùng cát vàng bên ngoài thôn.
Cát vàng bay khắp bầu trời, bao phủ cả người và sơn tặc phía sau.
Bọn sơn tặc muốn đuổi theo chém người, cần phải nhìn thấy mục tiêu mới được, nhưng người chạy trốn thì lại không cần, họ chỉ cần chạy một mạch về phía trước là được.
Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, người chạy trốn đã lao ra khỏi cơn gió cát và tạo ra một khoảng cách với sơn tặc.
Chỉ cần họ kéo dài khoảng cách, Lý Đạo Huyền có thể lấy bàn tay đập muỗi, hoặc là bắn bể đầu đám sơn tặc!
Y giơ tay lên, nhưng suy nghĩ một chút lại bỏ tay xuống.
Đập chết bọn này bất cứ lúc nào cũng được, không vội tại nhất thời, hơn nữa quá mức bảo bọc các người tí hon cũng không tốt, phải để cho các thôn dân có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, bằng không ngày nào đó khi mình không có ở đây, cả thôn không có lấy một người có kinh nghiệm chiến đấu, gặp phải chút việc chỉ biết cuống cuồng lên, không có kiên thành, vẫn sẽ bị người khác dễ dàng đánh tan, chết không có chỗ chôn.
Bật mode thiên tôn mắt lạnh nhìn thế gian, trước tiên nhìn xem lúc này thôn Cao Gia sẽ làm thế nào.
Đám người chạy trốn mượn gió cát hỗ trợ, sau khi đã tạo ra khoảng cách với sơn tặc, Tam Thập Nhị thì không cần khảo nghiệm nhân tính nữa, liền lớn tiếng nói: "Đợi tất cả mọi người vào thành rồi mới đóng cửa thành.
"
Tam Thập Nhị vừa mới la lên, Bạch tiên sinh kia lại cũng leo lên tường thành, sau khi xe ngựa chở người nhà hắn chạy vào thành rồi, hắn lập tức nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh lao lên tường thành và đứng ở bên cạnh Tam Thập Nhị, lớn tiếng rống lên: "Ai trong tay có cung nhắm vào sơn tặc bắn đại đi, làm cho chúng sợ hãi.
"
Bạch tiên sinh chỉ là kẻ ngoại lai, nhảy lên tường thành liền bắt đầu chỉ huy, có vẻ không khách khí, nhưng thú vị chính là các thôn dân cũng mặc kệ là ai chỉ huy, dù sao thì có người chỉ huy thì cứ nghe thôi, liền kéo dây cung có được từ đám sơn tặc lần trước, nhắm sơn tặc bên ngoài bắn loạn xạ.
Chỉ mấy tên thưa thớt, hữu khí vô lực, cả lông cũng không bắn trúng.
Nhưng hù dọa sơn tặc là đủ rồi, đám sơn tặc kia liền đồng loạt đứng ở ngoài phạm vi hơn mười thước, ngửa đầu nhìn tường thành cao lớn đằng trước, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Người chạy trốn phía trước nhân cơ hội tràn vào cửa thành, các thôn dân nhanh chóng xoay mâm gỗ, lại có thêm mấy người qua hỗ trợ, ầm một tiếng, cửa thành đóng lại.
Hiện tại Bạch tiên sinh mới thở phào một hơi: "May mà quân tử lục nghệ của ta học hành tạm được, nhất là môn nghệ "Ngự" này chưa vứt bỏ, tự mình điều khiển xe ngựa, một đường chạy trốn tới đây, cũng may nơi này có ngươi, bằng không tại hạ đã mệnh tang hoàng tuyền rồi.
"
*Lục nghệ gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học)
Tam Thập Nhị hoảng hốt: "Bạch tiên sinh, tình huống! của ngươi là sao?"
Bạch tiên sinh thở dài: "Bạch gia bảo, bị tặc nhân công phá rồi.
"
Tam Thập Nhị:.
"[Thất kinh]!"
Bạch gia bảo, cũng chính là gia bảo của Bạch gia.
Bạch gia không thể nói là một sĩ gia đại tộc rất lợi hại được, chỉ có thể xem như một tiểu gia tộc, tổ tiên từng xuất hiện một vị tri phủ, một vị huyện lệnh, nhưng đến đời này thì trong nhà đã không còn người làm quan trong triều nữa rồi.
Dựa vào cơ nghiệp tổ tiên để lại, Bạch gia tại huyện Trừng Thành vẫn coi như có tiếng tăm, trong nhà có một gia bảo kiên cố, có mấy chục gia đinh hộ viện, cón có trên trăm tá điền, đồng thời Bạch gia vẫn xuất tiền xuất lực, tổ chức các thôn dân phụ cận Bạch gia bảo thành lập dân đoàn, chống đỡ đạo phỉ, thực lực không kém.
Cho tới bây giờ mấy nhóm mã tặc sơn tặc nhỏ phụ cận cũng không dám trêu chọc Bạch gia bảo.
Tam Thập Nhị thật không nghĩ tới tặc nhân lại công phá được Bạch gia bảo, con mẹ nó đám tặc nhân này lợi hại vậy sao?
Bạch tiên sinh chỉ vào đám tặc nhân đang đối diện với tường thành mà nghị luận sôi nổi ở bên ngoài thành, lắc đầu thở dài: "Hơn mười tặc nhân đuổi theo chỉ là một nhóm nhỏ thôi, phía sau còn có vài trăm đến một ngàn người, Bạch gia bảo của ta chỉ ngăn cản chúng chưa đến hai canh giờ đã bị tặc tử công phá, dân đoàn không còn, gia đinh hộ viện cũng tổn thất thảm trọng, chỉ bấy nhiêu người chạy thoát được thôi! "