Đại Mộng Chủ

Dịch: Độc Lữ Hành

***

Thẩm Lạc âm thầm gật đầu, sau đó năm ngón tay khép lại, dùng chưởng như đao, chém về phía lồng ánh sáng màu trắng ngoài điện.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, lồng ánh sáng màu trắng lõm xuống một chút, không ngừng run rẩy, một hồi lâu mới khôi phục như lúc ban đầu.

Một kích này, mặc dù không bằng uy lực một thương của Ngao Hoằng lúc trước, nhưng cũng không kém quá nhiều.

Thẩm Lạc thấy tình hình này, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Lực nhục thân của hắn so với trước đó cường đại hơn nhiều, chính là khả năng đặc biệt của tu sĩ luyện thể, những yêu vật được ca ngợi bởi lực nhục thân kia cũng theo không kịp.

Thẩm Lạc hít sâu một hơi, trong lòng thầm vận chuyển Hoàng Đình Kinh, bên ngoài thân đại phóng kim quang, hư ảnh bốn đầu Kim Long, bốn đầu Kim Tượng nổi lên, lập tức dung nhập vào thân thể của hắn.

Sau đó thân thể của hắn lập tức phát sinh biến hóa, hai tay nhanh chóng dài ra, phía trên hiện ra từng lân phiến màu vàng, bàn tay biến lớn mấy lần, mười ngón kéo dài uốn lượn, đầu ngón tay mọc ra móng nhọn sắc bén.

Hai tay Thẩm Lạc thình lình biến thành hai cái tương tự móng rồng, chớp động lên kim quang băng lãnh, hai chân thì biến thành hai chân voi tráng kiện.

Trong khoảnh khắc, Thẩm Lạc hóa thành quái vật nửa rồng nửa voi, pháp lực cũng không biến hóa quá lớn, nhưng khí tức nhục thân lại bạo tăng mấy lần.

Hắn nhìn một chút hai tay của mình, đưa tay vỗ mạnh về phía vách tường đại điện.

Vách tường lần nữa hiện ra một tầng ánh vàng, muốn ngăn cản một kích vuốt rồng, nhưng lại tuỳ tiện bị nứt, tiếp đó "Soạt" một tiếng, vách tường đại điện sập một mảng lớn.

Khóe miệng của hắn lộ ra vẻ tươi cười, nâng lên đùi phải đạp mạnh xuống dưới.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, bậc thang dưới người hắn theo âm thanh bạo liệt ra, biến thành một đống đá vụn sụp đổ.

"Hoàng Đình Kinh càng tu luyện sâu, nhục thân biến hóa càng mạnh, thật không biết nếu ta tu luyện bảy mươi hai câu Hoàng Đình Kinh đến viên mãn, phải chăng có thể hóa thành một đầu Chân Long, hoặc là một con voi lớn." Thẩm Lạc thầm nghĩ, bấm niệm pháp quyết tán đi kim quang ngoài thân, khôi phục hình người.

Vào thời khắc này, bậc thang cùng trên vách tường tự hiện ra một đoàn kim quang loá mắt, chớp động mấy cái liền phiêu tán biến mất. Vách tường bị sập cùng bậc thang vỡ vụn vậy mà khôi phục như lúc ban đầu.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ khác lạ, nhưng không quá kinh ngạc. Ttrước đó trong Tà Nguyệt Thất Tinh động ở Phương Thốn sơn, hắn cũng đã chứng kiến cấm chế tương tự.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, lần nữa lật tay lấy ra Lục Trần Tiên, bắt đầu vận chuyển Cửu Cửu Thông Bảo Quyết. Từng đạo kim quang từ trong tay hắn bắn ra, không ngừng thẩm thấu vào trong Lục Trần Tiên.

Đúng như hắn sở liệu, bây giờ theo tu vi hắn tăng lên, cảm ứng cấm chế sâu trong Lục Trần Tiên đã rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt một ngày một đêm trôi qua, mặt ngoài Lục Trần Tiên lập loè hắc quang, khoảng chừng ba mươi ba đạo quang văn cấm chế màu đen quấn quanh trên đó.

"Ta nhớ Bạch Tiêu Vân đã từng nói, cấm chế cực hạn của hạ phẩm pháp bảo là ba mươi hai đạo, trong Lục Trần Tiên có ba mươi ba đạo cấm chế, xem ra là một kiện trung phẩm pháp bảo."

Thẩm Lạc như có điều suy nghĩ thì thào một câu, một tay nắm chặt Lục Trần Tiên, rót pháp lực thể nội vào trong đó. Thân roi đột nhiên sáng rõ hắc quang, một cỗ linh áp khổng lồ giống như biển cả từ trên roi bộc phát ra, nhấc lên một cơn bão táp, khiến cho hư không phụ cận hỗn loạn không thôi.

Hắn âm thầm mừng rỡ, vội vàng thu hồi pháp lực rót vào.

Uy lực kiện Lục Trần Tiên trung phẩm pháp bảo này mặc dù lớn, nhưng tiêu hao pháp lực càng lớn, chỉ hơi thôi động, còn chưa thật vung lên công kích, thể nội pháp lực đã tiêu hao gần một nửa.

"Lần này hẳn là không cần lo lắng những Thiên Binh còn lại!" Thẩm Lạc vui mừng thu Lục Trần Tiên vào thể nội, bắt đầu ngồi xếp bằng điều tức.

Đợi pháp lực khôi phục, Thẩm Lạc đứng dậy lần nữa bước vào đại điện, theo một trận kim quang quen thuộc hiện lên, hắn lần nữa bị đẩy vào không gian thí luyện.

Trước người cách đó không xa, đứng đấy một tên nam tử ngân giáp hai tay nắm giữ đại chùy và tấm thuẫn, trên thân tản mát ra một cỗ linh áp khổng lồ Đại Thừa sơ kỳ.

Gã vừa mới nhìn thấy Thẩm Lạc, liền dựng thẳng đại thuẫn trước người, thân thể vừa mới động hóa thành một đạo huyễn ảnh màu bạc, đánh tơi phía Thẩm Lạc.

Thân hình Thẩm Lạc chưa hề đụng tới, tay phải nhấc lên, chụp về phía trước một cái.

Chỉ nghe "Đông" một tiếng vang thật lớn!

Thân ảnh nam tử mặc ngân giáp trong nháy mắt dừng lại, chỉ thấy một cái vuốt rồng màu vàng chộp vào trên tấm thuẫn màu bạc, mặt thuẫn đã biến hình, lõm sâu vào trong.

Động tác trên tay Thẩm Lạc không vì vậy mà chậm chạp mảy may, một tay khác lập tức vung về phía trước một cái, một bóng roi màu đen quét tới.

"Đùng."

Trên thân roi đại phóng hắc quang, hình thành một vòng mặt trời màu đen, quất vào trên đầu nam từ ngân giáp gần trong gang tấc.

"Ầm" một tiếng, đầu lâu và nửa thân trên nam tử mặc ngân giáp giống như như dưa hấu bạo liệt ra, lập tức toàn bộ thân thể biến thành hư vô, từ đó bắn ra một đoàn bạch quang, dung nhập vào thể nội Thẩm Lạc.

Tiếp đó Thẩm Lạc thấy hoa mắt, liền quay trở về đại điện màu vàng óng.

Một vào một ra này, bất quá mấy hơi thở.

Thẩm Lạc lại nuốt vào Kim Đan, cơ hồ không nghỉ ngơi, liền bắt đầu thí luyện.

Bằng vào tự thân thực lực cường đại, lại thêm uy lực Lục Trần Tiên, hắn nhẹ nhõm chiến thắng thiên binh khác có thực lực không ngừng tăng cường, bất luận là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu, cũng theo đó không ngừng tăng lên.

Thời gian đảo mắt đã qua một ngày.

Thẩm Lạc khoanh chân ngồi ngoài đại điện, trên thân chập chùng kim quang, quanh người ẩn hiện quang ảnh tứ long tứ tượng.

"Ông" một tiếng oanh minh qua đi, trên người hắn bỗng nhiên đại phóng kim quang, chung quanh thân thể lại thêm ra hư ảnh một đầu Kim Long, một đầu Kim Tượng, chỉ là so với tứ long tứ tượng khác thì phi thường mơ hồ.

Thẩm Lạc từ từ mở mắt ra, thở một hơi thật dài.

Tu vi của hắn vừa mới lại tăng lên một bậc, đạt đến Đại Thừa hậu kỳ.

Bất quá hắn không sa vào trong hưng phấn quá lâu, rất nhanh đứng dậy đi vào trong điện.

Cho tới bây giờ, Thẩm Lạc đã đánh chết hai mươi tám vị Thiên Binh, khoảng cách ba mươi sáu Thiên Binh mà Kim Giáp Thiên Tướng nói còn kém tám vị.

Mặc dù những Thiên Binh này càng ngày càng lợi hại, bất quá hắn tràn đầy lòng tin.

Nhưng một khắc Thẩm Lạc bước vào đại điện, thân thể đột nhiên kịch liệt co quắp, bổ nhào vào trên mặt đất, tất cả khí lực thể nội đột nhiên biến mất không còn tăm tích, ngay cả nhúc nhích cũng không làm được.

Một cỗ đau nhức kịch liệt và suy yếu từ trong cơ thể hắn truyền ra, nhanh chóng lan tràn đến các vị trí cơ thể.

"Chuyện gì xảy ra?" Trong lòng của hắn khủng hoảng, nhưng lại bất lực.

Bất quá loại cảm giác thống khổ này không kéo dài quá lâu, trước mắt Thẩm Lạc đột nhiên tối đen, đã mất đi tất cả tri giác, lâm vào trong hôn mê.

...

Trong lúc hoảng hốt, hai mắt Thẩm Lạc đột nhiên mở ra.

Đập vào mi mắt, không còn trong bảo tháp nữa, mà là màn che quen thuộc.

"Ta đây là... Trở về rồi?" Thẩm Lạc nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút nói.

Ánh mắt hắn lại lệch ra, thấy được bày biện trong phòng cách đó không xa, bàn ghế bàn trà quen thuộc kia, cùng chung quanh tràn ngập hương vị thảo dược nhàn nhạt, đích xác là trong phòng ngủ nhà mình.

"Thế nhưng vì sao?"

Trong lòng Thẩm Lạc có trăm mối vẫn không có cách giải, luôn cảm thấy lần này tỉnh lại thật khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui