Đại Mộng Chủ

Dịch: Độc Lữ Hành

Thẩm Lạc nghe xong, liền cảm giác đầu hơi lớn, hắn cúi đầu xoa xoa cằm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

"Không được thì phân nó ra? Ngươi ta mỗi người một nửa, thế nào?"

Ngao Hoằng nghe vậy sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Bích Nhãn Kim Thiềm một mực đợi trong Long Tu Lâu tựa hồ cũng nghe hiểu lời hắn, "Ục ục" kêu vài tiếng, quai hàm phồng to lên, giống như đang bày tỏ ý phản đối.

"Thẩm huynh, ngươi truy tìm Bích Nhãn Kim Thiềm này, hẳn là cũng vì cứu tính mệnh người?" Ngao Hoằng đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng hỏi.

"Không phải cứu người, là cứu tính mạng của ta." Thẩm Lạc thở dài, nói.

Ngao Hoằng đánh giá Thẩm Lạc một chút, nghi ngờ nói: "Thẩm huynh... Nhìn không giống như là người có bệnh à?"

"Ta bởi vì một chút duyên cớ đặc thù, sinh cơ thể nội hao tổn, bây giờ chỉ còn sống không đến ba năm, chỉ có mau chóng đột phá tu vi cảnh giới, tiến vào Ngưng Hồn kỳ, mới có thể tăng thêm thọ nguyên." Thẩm Lạc chậm rãi nói.

"Thì ra là thế, Thẩm huynh là muốn dùng Bích Nhãn Kim Thiềm này để tinh tiến pháp lực, tăng cao tu vi. Vậy đích thật là tại hạ ép buộc, thực sự thật có lỗi." Ngao Hoằng nghe xong, ôm quyền nói.

"Cái này cũng không sao, ngươi nói xem, lúc trước ta nói tới biện pháp, rốt cuộc có thể thực hiện hay không?" Thẩm Lạc khoát khoát tay, hỏi.

Còn không đợi Ngao Hoằng mở miệng, trong Long Tu Lâu lại truyền tới hai tiếng cóc kêu.

"Ta muốn cứu người kia, thân trúng kỳ quỷ hàn độc, mỗi ngày lúc phát tác quanh thân sẽ kết đầy băng sương, ngày ngày đều bị thống khổ cực hàn. Bích Nhãn Kim Thiềm này thân phụ huyết mạch Nguyệt Cung Ngọc Thiềm, tất nhiên là không sợ hàn độc, chỉ có dùng nó ngày ngày hút hàn độc cơ thể nàng, mới có chút hi vọng sống. Cho nên phân thây Kim Thiềm, cũng không thể thực hiện." Ngao Hoằng thở dài, nói.

Thẩm Lạc nghe xong, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, rơi vào trầm tư.

Lúc này, Ngao Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt sốt ruột nhìn về phía Thẩm Lạc, nói ra: "Thẩm huynh, ta có một thứ công hiệu không thua Bích Nhãn Kim Thiềm, thậm chí so với nó càng tốt hơn, ngươi có bằng lòng trao đổi không?"

"Thứ gì?" Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên, cũng hứng thú theo.

Ngao Hoằng nhìn quanh một chút, thấy đám long cung cách bọn họ khá xa, lúc này mới ghé bên tai Thẩm Lạc nói ra:

"Long huyết."

"Long huyết? Tinh huyết của ngươi?" Thẩm Lạc nghe xong, đầu tiên là sững sờ, lập tức hỏi.

Rồng là đồ vật Tiên Linh, thân phận địa vị vốn tôn sùng, tinh huyết long huyết nó càng là bảo vật trong bảo vật, thường thường một giọt liền có thể dẫn tới hi tộc Nhân Yêu tranh nhau cướp đoạt, chớ nói chi là long huyết Đông Hải Long tộc.

"Bích Nhãn Kim Thiềm mặc dù cũng coi là thiên địa linh vật, nuốt xong có thể tăng lên rất nhiều tu vi, nhưng thường ngày nó lấy nguyệt phách làm thức ăn, thể nội vốn có hàn khí tích tụ, lâu ngày sinh ra hàn độc. Nếu ngươi tùy tiện phục dụng, tai hoạ ngầm thực sự không nhỏ. Nếu so sánh, long huyết sẽ không có những vấn đề này." Thần sắc Ngao Hoằng nghiêm túc gật đầu nhẹ, nói ra.

"Thế nhưng ngươi cưỡng ép bức ra tinh huyết, sẽ hao tổn rất lớn nguyên khí đó?" Thẩm Lạc nghe vậy, có chút chần chờ nói.

"Không sao, đi về nghỉ mười năm tám năm sẽ khôi phục lại. Thẩm huynh, long huyết ta tinh thuần, đối với pháp lực tăng vọt hiệu quả có lẽ không nhanh bằng ngươi thôn phệ Kim Thiềm, nhưng lại có thể trực tiếp kéo dài thọ nguyên ngươi chí ít mười năm. Đồng thời ngươi tu luyện Thủy hệ thuật pháp, thể nội nếu có long huyết, còn có thể tăng cường ngươi khống chế Thủy chi lực, cái này ở một mức độ nào đó thậm chí có thể thay đổi thể chất của ngươi, khiến cho ngươi tu hành thủy pháp càng thêm thông thuận." Ngao Hoằng thấy Thẩm Lạc còn đang do dự, tiếp tục khuyên.

Thẩm Lạc nghe y tựa như chào hàng, nói ưu điểm tinh huyết bản thân, ánh mắt chớp lên, không khỏi có chút động dung nói: "Ngao huynh, ngươi muốn cứu người, nhất định người đó rất trọng yếu với ngươi?"

Ngao Hoằng nghe vậy hơi chậm lại, tựa hồ nghĩ đến người kia, khóe miệng không khỏi khơi lên một vòng ý cười, nhẹ gật đầu.

"Ta nguyện ý cùng ngươi trao đổi." Thẩm Lạc cười nói.

"Đa tạ, đa tạ Thẩm huynh." Ngao Hoằng lập tức đại hỉ, liên tục nói ra.

Thẩm Lạc khoát tay áo, lấy xuống Long Tu Lâu bên hông, đưa cho Ngao Hoằng.

"Thẩm huynh chờ một lát." Ngao Hoằng thấy thế, nhưng không lập tức đón nhận.

Nói xong, y cẩn thận quay lại nhìn thoáng qua, thấy binh chúng long cung không nhìn bọn họ bên này, mới lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bình sứ bạch ngọc, đặt dưới ngón trỏ tay phải mình.

Hai mắt Ngao Hoằng khép hờ, trong miệng cũng không biết ngâm khẽ vài tiếng gì đó, liền có một vệt kim quang từ nơi ngực sáng lên, thuận vai khuỷu tay cánh tay chảy xuôi xuống, thẳng đến đầu ngón trỏ tay phải.

Chỉ thấy đầu ngón tay gã loé lên quang mang, liền có một giọt huyết dịch mang theo hào quang màu vàng óng ngưng ra, "Xoạch" một tiếng, rơi vào trong bình.

Ngay sau đó, lại có thanh âm huyết dịch rơi ra liên tiếp vang lên.

Thẳng đến trong bình tích nhập mười giọt máu, sắc mặt Ngao Hoằng tái nhợt mới thu tay về, mở miệng dặn dò:

"Thẩm huynh, nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi những thứ này, nhiều hơn nữa sẽ bị thương tới căn bản, một khi bị phụ vương ta phát hiện, ta sẽ không chịu nổi. Ngươi cũng nhớ, trừ phi vạn bất đắc dĩ, máu này chỉ có thể dùng riêng, không được cho người khác biết."

"Đa tạ." Lần này Thẩm Lạc ôm quyền cảm tạ.

Hai người trao đổi Bích Nhãn Kim Thiềm cùng long huyết xong, thần sắc đều dễ dàng hơn một chút.

"Thẩm huynh, nếu khó được quen biết một trận, lại gần Đông Hải, không bằng cùng Tạ đạo hữu đến long cung làm khách, cũng tốt để cho ta tận một chút tình nghĩa chủ nhà." Ngao Hoằng xích lại gần Thẩm Lạc, nói.

"Làm khách thì không cần, lúc này ta còn có việc khác cần hoàn thành, phải mau chóng về Trường An bên kia." Thẩm Lạc phất tay từ chối nói.

"Ai, vốn nghĩ mang quý khách về long cung, phụ vương có lẽ sẽ mở một mắt lưới, chí ít tạm thời không trách phạt ta, xem ra là tai kiếp khó thoát..." Dịch tại Bạch ngọcc sách. Ngao Hoằng lộ vẻ đau khổ, thở dài.

Thẩm Lạc nghe vậy cười một tiếng, cũng không coi là thật.

Tu chỉnh một trận xong, Ngao Hoằng lại hậu lễ đáp tạ Tạ Vũ Hân, lúc này mới mang theo đám người long cung rời đi.

"Không hổ là Đông Hải Long Cung, xuất thủ quả nhiên xa xỉ." Tạ Vũ Hân ước lượng túi trĩu nặng trong tay, bên trong chứa đầy tiên ngọc, từ đáy lòng nói ra.

"Tạ đạo hữu, ta không đi long cung làm khách, là có chuyện quan trọng muốn đi đến Trường An bên kia, ngươi vì sao cũng từ chối nhã nhặn hảo ý của Ngao Hoằng?" Thẩm Lạc cười hỏi.

"Ngươi muốn đi Trường An?" Tạ Vũ Hân kinh ngạc hỏi.

"Sao vậy? Hẳn là ngươi cũng muốn đi Trường An?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Không sai, ta cũng có việc muốn đi Trường An, ngươi ta ngược lại có thể kết bạn đồng hành." Tạ Vũ Hân cười nói.

"Như vậy rất tốt, bất quá trước lúc này, ta phải tìm một nơi bế quan tu dưỡng một trận, thời gian sẽ không quá dài, có thể làm phiền Tạ đạo hữu hộ đạo một đoạn đường?" Thẩm Lạc nhìn về phía Tạ Vũ Hân, hỏi.

"Ta cũng cần tu chỉnh một phen, không gì không thể." Tạ Vũ Hân sảng khoái đáp ứng.

Hai người bàn định xong, liền cùng một chỗ quay trở về khách sạn hố trời.

Chỉ là sau khi vào nhà, liền thấy vết máu đầy đất cùng thi thể không đầu của ba người Trần chưởng quỹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui