Đại Mộng Chủ

"Định Phong Ba." Thẩm Lạc quát nhẹ một tiếng.

Trên minh châu thuỷ lam đột nhiên sáng lên quang mang, một cỗ lực cấm chế cường đại không gì sánh được trong nháy mắt từ trên đó phát tán ra.

Tý Thử phát hiện dùi nhọn trong tay mình cách tim Thẩm Lạc hơn ly thì ngừng lại, mà thân thể của gã cũng bị giam cầm tại chỗ, chỉ có một đôi mắt vẫn nhúc nhích không ngừng.

Thẩm Lạc lui về phía sau một bước, ngón tay ung dung đẩy dùi nhọn qua bên cạnh, không gian bốn phía bị giam cầm lần nữa hoạt động lại

Dùi nhọn trong tay Tý Thử sượt qua góc áo bên người hắn đâm vào không trung, mà Hoảng Kim Thằng cũng không thất bại, trực tiếp quấn chặt lấy thân thể Tý Thử, trói buộc lại gã.

Thẩm Lạc không chút do dự, Hoàng Đình Kinh vận chuyển tới cực hạn, quanh thân phát ra trận trận kim quang, hư ảnh Long Tượng liên tiếp bay ra, nhao nhao hóa thành quang mang ngưng thực, tràn vào trong Trấn Hải Tấn Thiết Côn.

"Chết cho ta."

Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, Trấn Hải Tấn Thiết Côn đại phóng quang mang, đập xuống Tý Thử.

Tý Thử cảm nhận được cỗ khí tức kinh người kia, căn bản không thể tin tưởng đây là lực lượng do tu sĩ Chân Tiên kỳ bộc phát ra.

"Thìn Long, cứu ta, cứu ta..." Gã bất chấp gì khác, kinh hoàng kêu lên.

Ngay lúc gã há miệng kêu cứu, thân ảnh Mã Tú Tú đã sớm biến mất tại chỗ, đột ngột xuất hiện sau lưng Thẩm Lạc.

Một tay nàng nhô ra, lại không huyễn hoá bất luận hư quang gì, bàn tay của nàng trực tiếp hiện ra chân thân vuốt rồng, năm ngón tay sắc bén như câu, đâm tới tim Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc chỉ nhích thân thể qua bên cạnh một chút, cũng không lựa chọn hoàn toàn né tránh, tay vung Trấn Hải Tấn Thiết Côn cũng không mảy may dừng lại, đúng là lấy tư thái gần như đổi mệnh, cố chấp nện xuống Tý Thử.

Lần này, không chỉ Tý Thử ngây ngẩn cả người, ngay cả trong mắt Mã Tú Tú cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, về phần Tiểu Ngọc và các Ngọc Hồ tộc nhân thì đều nhịn không được kêu lên.

"Thẩm đại ca!"

Nương theo một tiếng gào thét vội vàng, một đạo huyết quang từ ngực Thẩm Lạc xuyên qua.

Canha tay Mã Tú Tú như Long Trảo Thủ, xuyên thấu qua hậu tâm Thẩm Lạc, đâm xuyên ra trước ngực của hắn, giữa năm ngón tay còn đang nắm non nửa trái tim máu me đầm đìa.

Mà gần như đồng thời, một tiếng nổ đùng vang lên trước người Thẩm Lạc.

Trấn Hải Tấn Thiết Côn không thu lực chút nào đập vào đầu lâu Tý Thử, lập tức hóa thành một cỗ lực lượng cuồng bạo nổ bể ra, xé nát nhục thân và thần hồn Tý Thử thành mảnh nhỏ.

Mọi người ở đây đều bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, ai cũng không ngờ Thẩm Lạc vậy mà làm thật, cứ như vậy đổi mệnh cùng Tý Thử.

Khuôn mặt Mã Tú Tú dưới mặt nạ cũng có chút cứng ngắc, khi Thẩm Lạc xuất hiện lần nữa ở trước mặt nàng, nàng từng không chỉ một lần tưởng tượng cảnh giết chết hắn, nhưng khi một màn này thật xảy ra, nàng lại cảm thấy trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Nàng mờ mịt thu hồi thủ chưởng, mặc cho thân thể Thẩm Lạc từ cánh tay của nàng phía trước chậm rãi trượt xuống, ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này, trên bầu trời gầm lên tiếng giận dữ, tiếng như cổn lôi, rung khắp thiên khung.

Ngưu Ma Vương liếc nhìn một màn Thẩm Lạc chiến tử phía dưới, thân hình như thiên thạch từ trên không trung giáng xuống.

Mã Tú Tú thấy thế tới của gã hung mãnh, không dám đối cứng, trong nháy mắt gã rơi xuống đã chạy trốn ra trăm trượng, kéo dài khoảng cách.

Trong nháy mắt Ngưu Ma Vương rơi xuống, từ phía sau rút ra Quạt Ba Tiêu, đột nhiên đập tới Mã Tú Tú.

"Ầm ầm..."

Giữa thiên địa lập tức biến sắc, hư không bắt đầu kịch liệt rung động, từng luồng từng luồng phong trụ tiếp thiên trống rỗng hiển hiện, vàng mênh mông, quay cuồng, mãnh liệt cuốn tới Mã Tú Tú.

Phía trên đại địa dâng lên một bức tường cát bụi to lớn, xoắn nát nhánh cây tàn thụ đầy đất, quét sạch qua.

Tích Lôi sơn tựa như da bị người ta lột ra, những nơi đi qua một mảnh hỗn độn.

Mã Tú Tú bị cuồng phong cuốn một cái, thân hình không thể nào vững chắc, thân thể không tự chủ được bay vào không trung, xoay vòng mấy cái mới thoáng ổn định lại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thổi bay ra xa.

Trong núi rừng, các lộ yêu ma cũng bị cuồng phong tác động đến, đại lượng khô lâu quỷ binh thể trạng yếu đuối nhao nhao bị gió lốc xé nát, trực tiếp hóa thành bột mịn. Về phần yeu vật còn lại tự nhiên cũng không thể nào ngăn cản nổi bị thổi lên không trung.

Thấy đông đảo yêu ma bị cuồng phong thổi đến liên tục bại lui, trên bầu trời lại có một bóng người đập xuống, lại lù lù bất động đứng trước chúng yêu ma, ngăn trở cuồng phong cuồn cuộn.

Thân hình người đó khôi ngô, người khoác cốt giáp, chính là Cửu Minh lúc trước giao chiến cùng Ngưu Ma Vương.

Chỉ thấy trong tay y giơ lên một cái Tử Kim Hồ Lô, thân hồ lô tỏa ra thất thải quang mang, miệng hồ lô treo một viên đan dược màu vàng, lớn chừng trái nhãn, phía trên lại tản ra trận trận vầng sáng màu vàng mãnh liệt, giống như thủy triều nhộn nhạo lên từng tầng.

Mỗi một tầng vầng sáng phất qua bốn phía, gió lốc cuồng bạo kia mang tới ảnh hưởng liền bị tiêu trừ đi một phần.

Theo tầng tầng vầng sáng không ngừng dập dờn, Quạt Ba Tiêu vung vẩy ra gió lốc liền bị từng chút từng chút lắng xuống, bốn phía lại không còn bất kỳ gợn sóng nào, cho đến khôi phục lại bình tĩnh.

Sắc mặt Ngưu Ma Vương gắt gao nhìn chằm chằm Tử Kim Hồ Lô cùng viên đan dược màu vàng trong tay Cửu Minh, vẻ phẫn nộ trong mắt càng mãnh liệt.

"Đó chính là Định Phong Châu trong truyền thuyết à?" Lúc này một thanh âm đột nhiên từ phía sau gã vang lên.

"Không sai..."

Ngưu Ma Vương mới vừa nói ra miệng, đột nhiên cảm thấy không đúng, liền quay nhìn lại, lập tức mừng lớn nói: "Thẩm đạo hữu, ngươi không sao à?"

"Kém chút bị đánh xuyên qua tim, cũng may bị lệch một phần." Thẩm Lạc vuốt vuốt ngực của mình, nghĩ mà sợ nói.

Lời này tự nhiên không hoàn toàn thật, vừa rồi một kích của Mã Tú Tú xác thực đánh xuyên qua trái tim của hắn, bất quá không quấy nát mà thôi, đối với tu sĩ bình thường đã chết đến không thể chết lại, còn hắn thì dựa vào Đại Khai Bác thuật, mới chữa lại thương thế trí mệnh nhất này.

"Thẩm huynh đệ vận khí không tệ, hôm nay nếu có thể trốn được một mạng, ngày sau tất có hậu phúc." Ngưu Ma Vương nghe xong, cũng không nhịn được nói ra.

Chỉ là nói xong, ánh mắt của gã bỗng trở nên càng thêm nặng nề.

"Sao không sử dụng độn thuật, mang mọi người thoát ra ngoài?" Lông mày Thẩm Lạc nhíu lại, truyền âm hỏi.

"Không dễ như vậy, lần này yêu ma tiến công đã chuẩn bị thập phần toàn diện, không chỉ Cửu Minh tự mình dẫn đội, trước khi tiến công còn bày ra Phong Thiên đại trận, phong cấm toàn bộ Tích Lôi sơn." Ngưu Ma Vương giải thích.

Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lên thiên khung, lúc này mới phát hiện thượng thiên dường như không khác bình thường, nhưng đám mây treo ở trên bầu trời kia, lại tựa như bik đóng đinh trong hư không, không có nửa dấu hiệu chuyển động.

"Nhiều người như vậy muốn toàn thân trở ra, đã không thể nào. Thẩm đạo hữu, một hồi ta sẽ thử phá vỡ phong cấm màn trời, ngươi cố gắng mang theo Ngọc Diện trốn chạy ra nơi đây. Ta đã thiếu nàng một đời, không thể lại hại chết nàng một lần nữa." Ngưu Ma Vương truyền âm nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, há hốc miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

"Đa tạ." Ngưu Ma Vương nói lời cảm tạ một tiếng, một bước phóng tới trước.

Chỉ thấy quang mang xen đen quanh thân gã đột nhiên sáng lên, thân thể lắc một cái bắt đầu cực tốc phồng lớn, trong thoáng qua đã hóa thành một cự nhân hùng vĩ cao tới trăm trượng.

Tay gã nắm một cây Hỗn Thiết Côn to lớn, gào thét luân chuyển, muốn đâm tới màn trời trên không.

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh nguy nga cũng trong nháy mắt đột ngột từ mặt đất mọc lên, Cửu Minh vậy mà cũng hóa ra thân cao trăm trượng, nắm trong tay một thanh Phá Phách Phủ, hung hăng tung bổ xuống Hỗn Thiết Côn của Ngưu Ma Vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui