Đại Mộng Chủ

"Xem ra nàng ta vẫn luôn theo giám thị chúng ta... Bạch Tiêu Thiên, hiện tại ngươi còn dám nói nàng vô tội?" Thẩm Lạc hỏi.

Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, đầu lập tức lắc như trống.

"Đi, dẫn chúng ta qua đó." Thẩm Lạc trầm giọng nói.

Nguyên Khâu lên tiếng, lập tức phi thân lên, lần theo hướng cổ trùng bị giết mau chóng đuổi tới.

Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên cũng lập tức theo sau.

Tốc độ ba người cực nhanh, đuổi tới phương bắc mấy dặm, rất nhanh tới một mảnh đất dốc địa thế tương đối cao, ở trên một gốc lão bách thụ cao nhất khu đó, Nguyên Khâu tìm được thi thể cổ trùng kia, đã bị nghiền nát.

"Lần này thì dễ tìm." Mắt thấy ở đây, khóe miệng của lão lập tức lộ ra một vòng ý cười.

Sau đó, chỉ thấy lão lần nữa lấy ra một cổ trùng xám trắng, lắc lắc trên thi thể cổ trùng đã chết kia.

Cổ trùng xám trắng kia ngửi được mùi, lập tức vỗ cánh bay lên, bay nhanh về phía đông.

Ba người Thẩm Lạc nhanh chóng đuổi theo cổ trùng.

Một mực phi độn hơn mười dặm, Thẩm Lạc đột nhiên nhíu mày lại, nó: "Đã tìm ra."

Lúc trước nữ tử kia vẫn giấu kín khí tức, tựa hồ bị cổ trùng đuổi gấp đến, nhịn không được thả ra thần thức dò xét sau lưng một chút, nhưng chính trong chớp nhoáng thần niệm ba động này, lập tức bị Thẩm Lạc bắt được.

Hắn không chút do dự, lập tức thi triển Ất Mộc Tiên Độn, đuổi tới Lâm Tâm Nguyệt.

Lâm Tâm Nguyệt đang vội vàng trốn, quay đầu chợt thấy một bóng người trong giây lát đã tới cách sau nàng chỉ hơn mười dặm, lập tức sợ hãi.

Chỉ thấy quanh thân nàng sáng lên một tầng lưu quang màu trắng, thân ảnh ở trong hư không mơ hồ một cái, lại biến mất trước tầm mắt Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc lập tức lần nữa thôi động Ất Mộc Tiên Độn đuổi theo.

Chỉ là lần này lúc hắn thoáng hiện ra, lại chỉ thấy bóng lưng Lâm Tâm Nguyệt, đang đáp xuống một mảnh sơn lâm rậm rạp phía dưới.

Lúc hắn đuổi tới, trên mặt đất đã không còn bóng người.

Bạch Tiêu Thiên cùng Nguyên Khâu chạy đến, chỉ thấy Thẩm Lạc đang đi quanh một gốc hoa to lớn hoa cổ quái, đi lòng vòng dò xét.

Hoa khổng lồ cổ quái kia cao hơn mười trượng, màu sắc tiên diễm đỏ như máu, không có nhành hoa, cũng không có lá xanh, tựa như trên đại địa trống rỗng sinh ra một đóa hoa lẻ loi trơ trọi, lộ ra vẻ quỷ dị.

"Chuyện gì xảy ra?" Bạch Tiêu Thiên nghi ngờ hỏi.

Không đợi Thẩm Lạc nói, Nguyên Khâu thu hồi cổ trùng từ trên đoá hoa khổng lồ cổ quái kia, nói: "Xem ra là đuổi tới nơi này thì đột nhiên mất tích."

"Người thì biến mất, bất quá có vẻ đã tìm được thôn." Thẩm Lạc nói.

"Cái gì? Ngươi tìm ra Nữ Nhi thôn, ở đâu?" Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, vội vàng nhìn quanh.

Thế nhưng nhìn nửa ngày, y cũng không nhìn thấy bóng dáng thôn.

"Khỏi phải tìm, trong đóa hoa khổng lồ này." Thẩm Lạc nói.

Vừa rồi hắn đã dùng Huyền Âm Mê Đồng dò xét qua, trung tâm hoa thụ khổng lồ này, mơ hồ thấy được một hư ảnh thôn xóm.

"Nơi đây hơn phân nửa có cấm chế kết giới, Nguyên Khâu, ngươi dùng Phệ Nguyên Cổ thử nhìn một chút." Thẩm Lạc ra lệnh.

"Giao cho ta đi." Nguyên Khâu một bộ dạng kích động, hai tay áo hất lên, hai cỗ mây xám chen chúc ra, xông tới phía hoa khổng lồ cổ quái kia, tự nhiên chính là Phệ Nguyên cổ trùng.

Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên thấy thế, đều thoáng lui ra sau một chút, tránh những cổ trùng này tản ra khí tức ăn mòn.

Theo Phệ Nguyên cổ trùng nhao nhao rơi vào trên đóa hoa khổng lồ, đóa hoa cũng bắt đầu sáng lên hào quang màu đỏ, hơi chớp động.

Tất cả Phệ Nguyên cổ trùng rất nhanh hóa thành từng sợi sương mù màu xám, bắt đầu thẩm thấu vào các nơi đóa hoa khổng lồ, khiến cho đóa hoa khổng lồ màu đỏ như máu dần dần trở nên ảm đạm.

Sau một lúc lâu, những sương mù màu xám bám vào trên đóa hoa khổng lồ kia, bắt đầu nhao nhao tách ra, một lần nữa hóa thành bộ dáng côn trùng màu xám, bay vút lên.

Còn không đợi bọn chúng bay vào trong tay áo Nguyên Khâu, từng con rơi trên mặt đất, tất cả không còn sinh khí.

"Chết rồi?" Trong lòng Thẩm Lạc căng thẳng.

"Trong cấm chế ngưng tụ thành linh khí này ẩn chứa độc dược kịch liệt, Phệ Nguyên cổ trùng cũng không thể phân giải tiêu hóa." Nguyên Khâu nhìn Phệ Nguyên cổ trùng đầy đất, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.

Thẩm Lạc chau mày, âm thầm suy nghĩ đối sách.

Bạch Tiêu Thiên đi ra phía trước, vòng quanh đóa hoa khổng lồ nhìn hồi lâu, tự nhiên cũng không thể nhìn ra thứ gì.

"Lúc trước trong sơn cốc, ta tựa hồ nhiễm chút nọc độc, cần điều trị một lát, làm phiền các ngươi giúp ta hộ pháp một hai." Đúng lúc này, Thẩm Lạc bỗng nhiên mở miệng nói.

"Làm sao hiện tại mới nói?" Bạch Tiêu Thiên cau mày hỏi.

"Không có gì đáng ngại, điều trị một chút là được." Thẩm Lạc cười một cái nói.

Bạch Tiêu Thiên cùng Nguyên Khâu chia ra đứng cách mấy trượng, hộ pháp cho hắn.

Thẩm Lạc nhắm hai mắt lại, nhưng không vận chuyển pháp lực điều tức, mà là đưa thần niệm tiến vào trong không gian Thiên Sách, về kết giới đóa hoa khổng lồ này, hắn không có nửa điểm đầu mối, đành phải mặt dạn mày dày đi hỏi một chút Nguyên đạo nhân.

Mà theo Thẩm Lạc suy nghĩ, thân thể của hắn cũng bị hút vào trong Thiên Sách, xuất hiện ở trong đại sảnh màu vàng kia.

...

Sau một lát, trong đại điện màu vàng óng dâng lên sương mù màu vàng, dần dần ngưng tụ thành hình, từ đó hiện ra thân ảnh một lão giả mặc bạch bào, chính là Nguyên đạo nhân.

Rút hồng bao!

"Thẩm đạo hữu, làm sao vậy, có chuyện gì à?" Nguyên đạo nhân đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

"Không có gì, chỉ là ta gặp một chỗ kết giới bí cảnh, không biết bài trừ thế nào. Thực sự không có cách, đành phải đến đây quấy rầy tiền bối." Thẩm Lạc nói.

"Không sao, ngươi nói xem, kết giới bí cảnh thế nào, lại làm khó ngươi?" Nguyên đạo nhân hỏi.

Thẩm Lạc liền kể lại kết giới đoá hoa khổng lồ Nữ Nhi thôn cho Nguyên đạo nhân nghe.

"A, ngươi chạy thế nào lại đến Nữ Nhi thôn?" Nguyên đạo nhân kinh ngạc hỏi.

"Tiền bối biết Nữ Nhi thôn à?" Lần này đổi lại Thẩm Lạc hơi kinh ngạc hỏi.

"Ngươi nói đóa hoa kết giới kia, tên là Nhất Hoa Nhất Thế Giới, chính là kết giới cao thâm của phật môn. Chỗ ta vừa vặn biết phương pháp phá giải, vậy truyền cho ngươi." Nguyên đạo nhân nói.

"Đa tạ tiền bối." Thẩm Lạc vội vàng tạ ơn.

Nguyên đạo nhân bắt đầu giảng giải từng chút từng chút một, Thẩm Lạc cũng nghe thập phần cẩn thận.

...

Sau một hồi lâu, hai mắt Thẩm Lạc chậm rãi mở ra, người cũng từ trong không gian Thiên Sách lui ra, khóe miệng ngậm lấy ý cười, từ dưới đất đứng lên.

"Mới một chút công phu như thế, ngươi đã điều tức xong?" Bạch Tiêu Thiên thấy thế, vội ân cần hỏi thăm.

"Đã nói là chỉ một chút độc, không đáng lo." Thẩm Lạc khoát khoát tay, vừa cười vừa nói.

Nói xong, hắn đi tới bên cạnh đóa hoa khổng lồ, một tay đưa lên hai ngón, cẩn thận nhớ lại mật chú Nguyên đạo nhân dạy hắn phá giải, sau đó theo lão dặn dò, bắt đầu đi quanh đóa hoa khổng lồ.

Đi qua một vòng, trong miệng hắn ngâm tụng không ngừng, trên tay bóp lấy pháp quyết cũng không thay đổi, tiếp tục đi vòng thứ hai.

Bạch Tiêu Thiên thấy thế, trong lòng mặc dù khả nghi mọc thành bụi, nhưng hảo hữu nhiều năm với Thẩm Lạc, vẫn rất ăn ý không quấy rầy hắn.

Chỉ thấy Thẩm Lạc đi đến ba vòng, đột nhiên giẫm mặt đất một cái, sau đó quay người đi ngược lại quanh đóa hoa khổng lồ kia, không nhiều không ít, cũng ba vòng.

Qua ba vòng, Thẩm Lạc đứng tại chỗ, quát lớn: "Mở."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui