Đại Mộng Sơn Hải Chiến Sử Thi


Phong Thần kỷ năm thứ 320, ở đại hoang Nam Lĩnh, dưới cái nắng trưa hè oi ả, trên con đường rợp bóng cây giữa núi rừng rậm rạp.
Có hai thiếu niên đi cùng nhau, người đi trước chạc hai mươi tuổi, y phục sang trọng, dáng người cao lớn, khuôn mặt vuông dài, dáng vẻ đoan chính.

Trên thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dài ba thước, tay cầm quạt xếp.

Người đi sau hẳn là tùy tùng của hắn, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người trung bình, ngũ quan thanh tú, bởi vì thời tiết quá nóng bức, mà y không cài nút vải trên vạt áo, để lộ phần ngực.

Thiếu niên mang theo rất nhiều thứ linh tinh, trên tay cầm nửa quả trái cây, sau lưng đeo một chiếc nồi nhỏ màu đen.
Thiếu niên đi phía sau giơ tay lau mồ hôi, nói: "Thúc, ngươi không cần phải đi nhanh như vậy, chúng ta có thể về đến Vân Dương Thành trước trưa mai mà."
Nghe thấy tiếng động, vị cẩm y thiếu niên quay đầu nhìn y đang cười toe toét gặm trái cây, cau mày nói: "Chưa chín, mau ném đi."
"Không sao, có thể ăn được." Chàng trai áo vải bước nhanh đuổi kịp thiếu niên cẩm y phía trước, "Ài, thúc, ngươi nghĩ Trấn Hồn Minh sẽ dùng phương pháp nào chọn người đây?"
"Làm sao ta biết?" Cẩm y thiếu niên tỏ vẻ ghét bỏ, "Đừng ăn nữa, mau ném đi, nhìn thôi đã thấy chua rồi." Thiếu niên mặc áo vải lại cắn thêm hai miếng nữa mới ném trái cây đi, "Tam gia là thành chủ, bọn họ làm sao có thể chọn người mà không nói với tam gia một tiếng chứ?".
“Bọn họ bây giờ còn chưa tới” Cẩm y thiếu niên nghiêng đầu nheo mắt, “Ngươi hỏi làm gì, cũng muốn đi sao?”
“Trấn Hồn Minh không phải hạng tầm thường, người như ta không với nổi.” Chàng trai áo vải lắc đầu.

Vị kia ho khan hai tiếng, “Cơ Thù, ngươi cũng là người Cơ gia, sao có thể tự nhận hèn kém, coi thường bản thân? Phải biết, làm nam nhân phải có chí lớn..."
Nhìn thấy người cẩm y thiếu niên còn định giảng đạo lý cho mình, y vội vàng tháo túi nước ở thắt lưng đưa cho hắn: "Ài, thúc, uống nước đi, uống nước đi."
Cẩm y thiếu niên bất lực lắc đầu, cầm lấy túi nước uống một ngụm.

Hắn phàn nàn: “Ngươi nói ngươi, từ thư xá Lan Hương đến Vân Dương chỉ mất năm ngày đi đường, nhưng ngươi nhất định muốn mang một cái nồi trên lưng, đây là đang tự tìm phiền phức cho mình sao? "
"Lần này ngươi nhất định sẽ bị Trấn Hồn Minh đem đi.


Chúng ta sau này không thể quay về Lan Hương thư xá, cũng không thể sống ở đó nữa.

Sớm muộn gì đồ đạc ở đó cũng sẽ bị người trộm đi” Cơ Thù nói.

“Hơn nữa, trên đường chúng ta cũng phải dùng.

Không thể để ngươi ăn đồ nguội, uống nước lạnh được."
"Ngươi là cháu trai của ta, không phải thư đồng," cẩm y thiếu niên lắc đầu thở dài, "Nếu để người khác thấy ngươi như vậy, những người không biết sự thật sẽ nghĩ rằng sau khi cha mẹ ngươi qua đời, ta và phụ thân bạc đãi ngươi."
"Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi, đi thôi." Cơ Thù thúc giục.
"Đừng động." Cẩm y thiếu niên giơ tay lắng nghe.
Y cũng chăm chú nghe, “Hình như có người đang cầu cứu?”
Cẩm y thiếu niên chậm rãi gật đầu, “Thì ra trên núi này thường xuyên có thổ phỉ, cũng không phải là lời đồn."
"Hình như là nữ." Cơ Thù nói.
"Không chỉ một, mà là hai nữ tử.

Nghe giọng, tuổi tác không lớn lắm." Cẩm y thiếu niên nói.
"Làm sao đây?" Cơ Thù hỏi.
"Người luyện võ, hành hiệp trượng nghĩa, trên đường gặp chuyện bất bình phải ra tay tương trợ, đây còn là hai nữ tử yếu đuối gặp nạn, cô khổ vô viện."
Cơ Thù lấy lại túi nước từ tay cẩm y thiếu niên, thúc giục: "Thúc, nếu ngươi muốn cứu người thì nhanh lên.

Đợi thêm lúc nữa, bọn chúng gạo nấu thành cơm, đến lúc đó ngươi muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân cũng không có cơ hội nữa đâu."
Nghe y nói, cẩm y thiếu niên không nhiều lời nữa, hắn cất chiếc quạt xếp trong tay, bắt đầu chỉnh trang y phục.
"Ài, bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn quan tâm mấy cái này, ta đi qua đó xem trước." Cơ Thù nói, y chạy bước lớn về phía trước, vì trên người mang nhiều đồ vật linh tinh, khi chạy phát ra những âm thanh lenh keng.

Tiếng động cách đó hàng trăm thước, Cơ Thù chạy dọc theo con đường núi, vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía trước, tiếng kêu cứu vẫn chưa dừng lại.

Tên thổ phỉ hẳn là chưa đạt được ý đồ.

Nếu hắn ta thực sự xong việc, có lẽ nữ tử đó đã tuyệt vọng đến mức không thể la hét nữa.
"Tên thổ phỉ chết tiệt, đừng cố tỏ vẻ hung dữ." Cơ Thù vừa chạy vừa hét lớn, để bọn chúng biết có người đang đến.

Đôi khi sự trong trắng của một nữ tử có thể bị mất đi chỉ trong tích tắc, vậy nên không thể chậm trễ.
Trên thực tế, tiếng hét của y là hoàn toàn không có tác dụng, y mang theo một cái nồi và một cái bát trên lưng, cùng với một vài dụng cụ nấu ăn phát ra tiếng kêu leng keng, bọn chúng đã sớm biết có người đến.
Sau khi rẽ vào một khúc quanh núi, đến nơi xảy ra sự việc, Cơ Thù hít một hơi lạnh.

Chúng có nhiều người hơn y tưởng, khoảng bảy, tám tên, còn có một đôi vợ chồng già nằm dưới đất, đầu lìa khỏi thân, đã chết rồi.
Hai tỷ muội còn sống bị bọn thổ phỉ bao vây ở giữa, tiến không được lùi không xong.

Hoảng sợ tột độ, khuôn mặt hai nàng đẫm lệ, để lộ lưng và vai trần, quần áo không đủ che thân.
Cùng lúc Cơ Thù nhìn thấy tên thổ phỉ, chúng cũng nhìn thấy y.

Thì ra bọn chúng đang thắc mắc về tiếng leng keng chạy tới, cho đến khi y đến gần, mới có thể nhìn rõ.

Một chốc kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó bọn chúng lại cười phá lên.
"Haha, còn mang theo một cái nồi đen, ngươi đến xin ăn hay đang chạy nạn?" Tên thổ phỉ cười hỏi.

"Chỉ có một mình ngươi?" một tên khác hỏi.
"Có phải ngươi vừa gọi ta là tên thổ phỉ chết tiệt không?" Hắn cười to.
Nhìn thấy có bảy, tám tên thổ phỉ, Cơ Thù có chút sợ hãi.

Y không có tu vi linh lực, chỉ biết một ít võ công mèo cào, cũng không mang theo bất kỳ vũ khí nào.

Nhiều người như vậy, sợ là đánh không lại.
Mà tiểu đường thúc Cơ Hạo Nhiên lại càng tệ hơn, tuy rằng khoe khoang là ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, nhưng võ công lại tầm thường, sợ không bằng bọn chúng.
Bây giờ mọi chuyện đã rồi, y chỉ biết cắn răng hét lớn: "Các ngươi giết người, sẽ gặp báo ứng.

Thúc thúc của ta sẽ sớm đến đây.

Chờ chết đi."
Lời vừa nói ra, Cơ Hạo Nhiên từ phía sau chậm rãi đi tới, thoạt nhìn sắc mặt vẫn nghiêm túc, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hắn bị chấn động tới choáng váng.
Cơ Thù vốn tưởng rằng Cơ Hạo Nhiên bởi vì đối phương có quá nhiều người nên cảm thấy sợ hãi, nhưng khi quay đầu lại thì thấy, không đúng, tên này đang nhìn hai nữ tử y phục không chỉnh tề.
Cơ Thù bất lực, không biết nên khóc hay cười.

Y và Cơ Hạo Nhiên lớn lên cùng nhau, đối với người tiểu thúc thúc này y hiểu rất rõ, hắn coi trọng thể diện, thích sự phù phiếm, luôn tỏ vẻ cao siêu, mở miệng toàn nói những lời đạo lý.

Kỳ thật hắn không phải không có những thói xấu của thanh niên bình thường, nhưng nói hắn giả nhân giả nghĩa thì không phải, bởi vì Cơ Hạo Nhiên đối xử với người khác rất tốt, ít nhất đối với y rất tốt.
Tục ngữ nói, không người nào hiểu con hơn cha, Vân Dương thành chủ Cơ Đông Dương cũng phải đau đầu vì đứa con trai duy nhất của mình.

Để giảm bớt sự cao ngạo và tính khí bốc đồng của hắn, mà ông ấy đặc biệt gửi Cơ Hạo Nhiên đến Lan Hương thư xá âm thầm học tập, Lan Hương thư xá không phải là trường học hay trường tư thục, mà là một biệt việt tránh nóng của Cơ Đông Dương, thường ngày ngày đến một người cũng không có, Cơ Hạo Nhiên không chịu được sự cô độc, gần như phát điên.

Sau đó, trước khi hắn phát điên, Cơ Đông Dương lại thả một con chim đưa thư tới, bảo hắn quay về tham gia tuyển chọn đệ tử của Trấn Hồn Minh.
Lời mà Cơ Thù hét lên trước đó là thúc thúc của y sắp đến.


Bọn thổ phỉ cứ nghĩ rằng là nhân vật lợi hại thế nào, nhưng chúng chưa từng nghĩ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không lớn hơn Cơ Thù mấy tuổi.

Sau khi hắn đến liền phớt lờ bọn chúng, mà chỉ chăm chú nhìn hai nữ tử trẻ tuổi kia.
"Này, tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Muốn cướp? Hai tiểu cô nương này là của bọn ta." Tên thổ phỉ cầm đầu có bộ râu quai nón, tay cầm quỷ đầu đao trông rất hung dữ.
Nghe tiếng la hét của bọn thổ phỉ, Cơ Hạo Nhiên mới hồi thần, vội vàng quay đầu nhìn tên có râu, vẻ mặt nghiêm túc, chính trực nói: “Thật đáng thương cho hai nữ tử yếu đuối, ngươi thật sự có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, toàn thân trên dưới có đến hơn sáu vết thương bầm tím."
“Đồ chết tiệt nhà ngươi nhìn cho kĩ, ngươi không nhìn thấy hai cái đầu nằm dưới đất sao? Hắn ta vung đao lên, hô lớn: "Lên.

Giết chết tên nguỵ quân tử này cho ta."
Tên cầm đầu vừa dứt lời, hai tên thổ phỉ liền xông lên, vung dao tiến tới với nụ cười dữ tợn.
"Cơ Thù, ngươi cầm xẻng cơm và dao thái rau làm gì? Tránh sang một bên."
"Thúc?" Cơ Thù tay trái cầm xẻng cơm, tay phải cầm dao thái rau, y không có vũ khí, chỉ có thể tiện tay cầm lấy.
"Lùi lại." Cơ Hạo Nhiên kéo dài khoảng cách.
"Được rồi, được rồi, thúc, khi nào ngươi xử lý gần xong thì giao cho ta, đừng mệt ngươi." Cơ Thù chậm rãi lùi lại, y hiểu quá rõ Cơ Hạo Nhiên, nếu như đối phương cùng nhau lên, Cơ Hạo Nhiên căn bản đánh không lại.
Nhìn thấy hai tên thổ phỉ đang tiến tới với nụ cười hung ác, Cơ Hạo Nhiên nghiêm nghị nói: "Sống phải có thiện đức.

Bây giờ các ngươi quay đầu là bờ, thành tâm hối cải, ta sẽ cho các người một con đường sống."
Nghe những lời của Cơ Hạo Nhiên, tên thổ phỉ có râu khó chịu vô cùng, hắn ta liên tục xua tay, thúc giục: "Con mẹ nó phiền chết được.

Mau giết hắn."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
-Cẩm y: trang phục được làm bằng gấm.
-“Cô khổ vô viện”: một mình chống chọi, không cầu cứu được ai.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận