Đại Mộng Sơn Hải Chiến Sử Thi


Bọn thổ phỉ quen thói cướp bóc, đã quen nhìn thấy máu, sẽ không ra tay lưu tình.

Khi hai tên thổ phỉ đến gần, một tên bên trái, một tên bên phải, chúng giơ kiếm chém tới.
Cơ Hạo Nhiên không rút kiếm mà đưa hai tay ra sau lưng, vừa di chuyển vừa né tránh, đồng thời không quên dùng lời nói đe doạ: “Lầm đường lạc lối, biết hối lỗi sửa sai, trên thế gian này không có tội lỗi gì không thể tha thứ, cũng không có người nào không thể cứu vãn…”
Tu vi của hắn rất bình thường, ngay cả khi hắn tập trung toàn lực cũng khó bảo toàn, vừa phân tâm nói chuyện, rất nhanh đã lộ ra điểm yếu, một tên trong đó dùng đao chém tới.

Tuy không chém trúng cánh tay, nhưng đã làm rách phần tay áo của hắn.
Cơ Hạo Nhiên đổ mồ hôi lạnh, không giả bộ bình tĩnh nữa, hắn rút trường kiếm ra chặn đòn, vừa công vừa thủ: “Ta đã nhiều lần nhượng bộ, cũng đã tận tình tận nghĩa, nếu các ngươi vẫn không biết tốt xấu, vậy đừng trách ta ra tay vô tình.”
Mặc dù tu vi của Cơ Hạo Nhiên tầm thường, nhưng hắn vẫn có thể đối phó với hai tên thổ phỉ.

Thấy hắn biết võ công, hai nữ tử gặp nạn như tìm thấy hy vọng, lo lắng hét lên: "Công tử, hãy cẩn thận."
Hai cô nương đó cũng khá xinh đẹp, hai tiếng “công tử” này làm Cơ Hạo Nhiên phấn chấn cả lên.

Hắn không mong đả thương đối phương để chiến thắng, chỉ muốn bày ra những động tác tao nhã, phong khoáng.

Sau mấy hồi đánh nhau, tên thổ phỉ lại tìm ra sơ hở, đâm vào mông hắn.

Mặc dù không bị thương phần cơ hay xương, nhưng không tránh khỏi rách da chảy máu.

Cơ Hạo Nhiên tức giận đến mức không còn quan tâm đến tư thế của mình có đẹp hay không, hắn vung thanh trường kiếm toàn lực tấn công.

Không bao lâu sau, một trong hai tên không tránh được liền bị một kiếm của hắn giết chết.
Nhìn thấy đồng bọn của mình bị giết, sắc mặt của tên còn lại vô cùng sợ hãi, lẽ ra Cơ Hạo Nhiên có thể nhân cơ hội này giết chết tên đó, nhưng vào thời điểm quan trọng, cái tật xấu của hắn lại xuất hiện.

Hắn không tấn công mà thở dài thương xót: "Ài, cần gì làm vậy? Các người hà tất phải ép ta."
Đối mặt với kẻ thù, mỗi giây đều quan trọng, làm gì có thời gian để hắn thể hiện.

Tên râu quai nón lệnh một tiếng, năm tên khác cùng với tên thổ phỉ sống sót lúc nãy đồng loạt lao tới.
Người ta nói, hai quyền không địch nổi bốn tay, câu này quả không sai, người bình thường không thể đánh lại bốn tay, huống chi là mười hai tay, lúc này Cơ Hạo Nhiên cũng không dám lớn giọng.

Hắn múa thanh kiếm trong tay, dốc hết sức đánh trả.
Còn có câu nói, loạn quyền đánh chết lão sư phụ.

Đây chính là tình huống mà Cơ Hạo Nhiên đang gặp phải lúc này, những tên thổ phỉ này không những không có linh khí tu vi mà thậm chí còn không hiểu chút nào về các chiêu thức võ thuật.

Chúng bao vây hắn, chém bừa bãi, hoàn toàn không có thủ pháp, khiến Cơ Hạo Nhiên hoa mắt chóng mặt, khó nhọc ứng phó.
Thấy Cơ Hạo Nhiên chịu thiệt, Cơ Thù rất lo lắng.

Y không chỉ là họ hàng xa của Cơ Hạo Nhiên, mà còn là người giám sát, hộ vệ, bạn đồng hành và đầu bếp của hắn.

Nói trắng ra, y cái gì cũng có phần.

Vào lúc nguy hiểm, Cơ Thù không thể trơ mắt nhìn Cơ Hạo Nhiên chịu thiệt, y chộp lấy con dao làm bếp và xẻng cơm lao tới, tay năm tay mười, vừa đánh vừa la hét.
Tên thổ phỉ không sợ cái xẻng bên tay trái, nhưng lại sợ con dao làm bếp bên tay phải của y.
"Ngươi lại đây làm gì? Mấy tên thổ phỉ thì có thể làm gì ta?" Cơ Hạo Nhiên cau mày oán trách.
"Thúc, ngươi đã làm khí thế của bọn chúng suy yếu.

Việc còn lại hãy giao cho ta.

Ta xông lên giết chúng, còn ngươi phá vòng vây." Cơ Thù hét lớn.
Sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không vô duyên vô cớ mà hận.


Cơ Hạo Nhiên rất thích Cơ Thù, đi đâu cũng đem y theo cũng không phải không có lý do, Cơ Thù sẽ luôn giữ mặt mũi cho hắn, “Chúng tuy đã sức cùng lực kiệt, nhưng ngươi cũng không phải đối thủ của chúng, để ta lên đi.”
"Không bằng chúng ta cùng nhau lên" Cơ Thù nói, "Nhìn hai cô nương đó thật sự đáng thương, vậy nên chúng ta cần nhanh chóng giết bọn chúng cứu người trước đã."
"Nói cũng có lý, ta dẫn đầu, người phối hợp…"
Chưa để Cơ Hạo Nhiên nói xong, bọn thổ phỉ đã đồng loạt xông lên, hai người đồng tâm hiệp lực chiến đấu.
Tứ Mã là con ngựa dẫn đầu, Phụ Mã là con ngựa theo sau Tứ Mã.

Lúc này, Cơ Hạo Nhiên là Tứ Mã, nhưng vai trò của hắn không lớn lắm.

Hắn chỉ sử dụng thanh trường kiếm của mình để đánh với một trong số những tên thổ phỉ, Cơ Thù phải đối phó với năm tên còn lại.
Như người ta thường nói, kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ kẻ liều, đánh nhau quan trọng nhất là dũng khí, kẻ không sợ chết mới là kẻ chiếm thế thượng phong.

Cơ Thù chính là kẻ liều đó.

Mắt tên lão đại trừng lớn, vừa la vừa hét, y dùng cái xẻng và con dao bếp liều mạng đánh, sau khi y xử lý xong một tên, những tên thổ phỉ còn lại sợ hãi, đồng loạt lùi lại phía sau.
Thấy chúng rút lui, Cơ Hạo Nhiên dừng đòn tấn công bằng một động tác tra kiếm đẹp mắt, nhưng Cơ Thù không quan tâm đến điều đó, y nhặt một con dao dài từ mặt đất thay cho cái xẻng cơm, hay tay hai đao, đánh tan tác bọn thổ phỉ.
Khí thế và tinh thần chiến đấu không còn, mặc dù Cơ Thù chỉ có một mình nhưng cũng khiến cho đám thổ phỉ cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi.

Một trong số chúng đứng không vững mà ngã xuống đất.

Y nhân cơ hội bước tới, dùng đao giết chết hắn.
Giết người phải đổ máu.


Máu phun ra từ người tên thổ phỉ bắn tung tóe khắp đầu và mặt của Cơ Thù, trông rất doạ người.

Tên cầm đầu run như cầy sấy, không muốn bỏ mạng, liền cầm lấy đống đồ cướp được, bỏ mặc hai nữ tử rồi nghiêng ngả cùng đồng bọn tháo chạy vào rừng.
Ngay cả khi đám thổ phỉ đã rút lui vào rừng, Cơ Thù vẫn không buông tha, y lao vào rừng truy đuổi chúng.

Thấy tình thế không ổn, chúng chia nhau ra chạy, Cơ Thù đuổi một tên trong đó, sau khi đuổi theo gã cả trăm mét, y ném một con dao dài khiến chân gã bị thương.

Sau đó đuổi lên phía trước, dùng con dao làm bếp chém xuống hai nhát.
Hai nhất chém đều không làm bị thương bộ phận quan trọng.

Tên thổ phỉ ngã nhào xuống đất lăn lộn, kinh hoảng hét lớn.
Cơ Thù không ra tay nữa, y để lại tên đó cùng tiếng kêu cứu thảm thiết, rồi cầm theo con dao thái rau, tìm đường quay lại.
Đợi đến khi quay về nơi ban đầu, y thấy Cơ Hạo Nhiên đang an ủi hai nữ tử kia, “Người chết không thể sống lại, mong hai cô nương nén đau thương, người luyện võ chúng ta lấy hành hiệp trượng nghĩa làm trọng, nếu hai cô không có nơi nào để đi có thể theo ta đến Thành Vân Dương…”
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
“Loạn quyền đánh chết lão sư phụ” ý là đánh lung tung những có thể đánh chết một người võ công cao.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận