Đại Mộng Sơn Hải Chiến Sử Thi


Sau khi rời khỏi vương phủ, Cơ Thù vội vã đi đến dịch trạm, dịch trạm là nơi để các sai nha truyền tin nghỉ ngơi.

Có đầy đủ những thứ cần thiết, Cơ Hạo Nhiên đang cùng hai tỷ muội ngồi uống trà.
Cơ Thù khẩn trương thúc giục: "Thúc, nhanh đi.

Ba vị tu sỹ đó đã đợi ngươi rất lâu rồi.

Tam gia bảo ngươi lập tức đến gặp bọn họ."
Hắn nghe vậy, vội vàng đặt tách trà xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, muốn đi, nhưng lại do dự.
"Công tử đi đi, chính sự cấp bách." Vân Chỉ nhẹ giọng nói.
Cơ Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn Cơ Thù: “Ta về trước, ngươi mang bọn họ vào trong phủ, sắp xếp ở lâu các cạnh phòng ta, chờ ta xong việc sẽ lo liệu.”
Cơ Thù trố mắt, "Hả?"
Cơ Hạo Nhiên khoát tay với y, sau đó quay đầu nhìn hai tỷ muội, "Các vị tu sỹ từ Trấn Hồn Minh đích thân đến đây, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, việc quan trọng, ta phải đi trước, hai cô nương theo hắn vào phủ, đợi ta xử lý xong xuôi sẽ tới gặp hai người nói chuyện."
Cơ Hạo Nhiên nói xong liền nâng vạt áo, bước ra cửa.
Sau khi Cơ Hạo Nhiên rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội, Cơ Thù nhăn mặt phát sầu.

Hai cô nương này tuy đáng thương, nhưng sao có thể cho người ngoài vào vương phủ được?
Nhưng Cơ Hạo Nhiên đã ra lệnh, cũng không thể để bọn họ ở đây, do dự hồi lâu, y bất đắc dĩ lắc đầu, "Đi thôi, theo ta."

Hai tỷ muộn gật đầu cảm ơn rồi theo y vào vương phủ.
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho hai nàng, Cơ Thù vô tư trở về nhà mình.

Ba huynh đệ Cơ Đông Dương đều có trạch viện riêng, ba trạch viện độc lập nằm sát nhau, một chính hai phụ.

Cơ Thù sống ở căn nhà mà ông nội để lại, nằm ở phía đông của vương phủ.
Tuy rằng Đông viện không bằng một nửa vương phủ, nhưng cũng là một viện rộng rãi, nhưng không có nhiều người hầu như trong vương phủ, chỉ có một lão phó tên là Phúc Bá, đã hơn bảy mươi tuổi, một tay ông phụ trách dọn dẹp, trông coi và những việt lặt vặt trong viện.

Phúc Bá tên trước kia là gì y không rõ lắm, từ lúc y hiểu chuyện đến nay luôn gọi là Phúc Bá.
Khi Cơ Thù bước vào, Phúc Bá đang ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật.

Đây cũng là thói quen nhiều năm qua của ông.
Nhưng Phúc Bá đã lớn tuổi rồi, mắt hoa tai ù nên không biết thiếu gia đã về.

Cơ Thù không đánh thức ông, trước tiên đi về căn phòng phía đông cất đồ đạc, rồi đến bên giếng lấy nước rửa mặt.
Lúc này, có tiếng người gọi từ ngoài cổng, là giọng của một thiếu nữ: "Phúc Bá, Cơ Thù thiếu gia đâu?"
Phúc Bá bị doạ tỉnh, lờ mờ mở mắt, chống đầu gối đứng dậy, "A?"
"Thiếu gia của ngươi đâu?" Người đó biết ông bị lãng tai, liền nâng giọng hỏi.
“Đi học rồi, đi học cùng Hạo Nhiên rồi.” Phúc Bá đáp.
"Ta đang rửa mặt, có chuyện gì vậy?" Cơ Thù lớn tiếng trả lời.
Một người trông giống như người hầu từ ngoài cửa nhìn vào, "Cơ Thù thiếu gia, vương gia mời ngài đến tham gia tuyển trạch."
"Bảo ta đi?" Cơ Thù ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, ngài nhanh đi, cuộc tuyển chọn sắp bắt đầu rồi." Cung nữ nói.
"Ồ." Cơ Thù vội vàng lau mặt, giũ nước trên tay rồi đi về phía cửa.
"Thiếu gia, ngài đã về rồi?" Phúc Bá tới đón.
"Ta không về, ngươi đang nằm mơ, ngủ tiếp đi." Cơ Thù nắm lấy vai của Phúc Bá, lắc qua lắc lại rồi cười lớn, sau đó y đi theo cung nữ kia vào vương phủ.
Bước vào cổng lớn vương phủ, y chỉ thấy Cơ Đông Dương dẫn ba người mặc y phục Đạo giáo từ hậu viện đến tiền sảnh.

Cơ Thù vội vàng bước tới, đứng vào cuối hàng trước khi bốn người họ đi đến.
Cơ Đông Dương cao lớn, dáng vẻ uy vũ, bộ râu dài, khí chất ổn trọng.
Ba người đi phía sau là hai nam một nữ.


Hai đạo nhân đều tầm bốn mươi tuổi.

Một cao một thấp, người cao gầy, người lùn mập.

Người cao hơn có vẻ mặt ưu sầu, khóe mắt rũ xuống, cho người ta cảm giác hắn luôn u buồn.

Người lùn mập trên mặt lộ vẻ vui tươi, khóe miệng nhếch lên, trông như lúc nào cũng vui vẻ.
Nữ đạo duy nhất cũng trạc tuổi họ, thân cao sáu thước, vô cùng xinh đẹp, tóc búi cao, tuy mặc áo bào rộng nhưng không thể che được dáng người uyển chuyển.
Bốn người bước đến dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đứng trên đài cao, Cơ Đông Dương đứng phía trước, ba người đứng phía sau.
Cơ Đông Dương đứng kiêu hãnh nhìn xung quanh, mọi người đều hồi hộp nín thở.
Sau khi nhìn một lượt, Cơ Đông Dương trầm giọng nói: "Hậu duệ Cơ gia, chú ý lắng nghe.

Gần đây, vô số tà linh xuất hiện ở đại hoang Nam Lĩnh, bọn chúng tự xưng là Nghịch Huyết vệ binh, giết hại vô số tu sĩ, gây chuyện tàn ác, có tin rằng kẻ chủ mưu phía sau chuyện này là thánh giả Thiên Tru, hắn đã phá bỏ phong ấn cách đây không lâu.

Hắn ngang ngược, hung tàn.

Trấn Hồn Minh không thể phong ấn được hắn.

Bây giờ, ba vị chân nhân của Trấn Hồn Minh đã đến Vân Dương, để chọn ra những chương tài gia nhập liên minh, tu luyện công pháp.”
Cơ Đông Dương nói đến đây lại ngừng, rồi tiếp tục nói: "Đây vừa là cơ hội vừa là thử thách.

Trấn Hồn Minh là do Viêm Tiễn Tông, U Vân Tông, Thần Đạo Tông và Xiển Tiệt Nhị Giáo chân nhân hợp thành, tích hợp hàng ngàn bí pháp huyền diệu và hàng ngàn tuyệt học thế gian.


Nếu được chọn, ắt sẽ có tiền đồ vô lượng.

Song, Thiên Tru nguỵ thánh đạo hạnh cao thâm, Nghịch Huyết vệ binh khát máu tàn ác.

Người không có nhiệt huyết không thể tham gia du kích, người không có dũng khí không thể nghênh chiến.

Còn chưa biết nay sống mai chết thế nào.”
Cơ Đông Dương nói tới đây liền cao giọng: "Xin hỏi, nam nhi Cơ gia ta, có nguyện tham gia học tập diệu pháp, nghiên cứu tuyệt kỹ không?"
"Có!" Các ứng viên hưởng ứng hét lên.
"Ta hỏi lại, nam nhi Cơ gia chúng ta có dũng cảm xả thân diệt tà, hy sinh vì nghĩa lớn hay không?”
"Có!" Các ứng viên đồng loạt hô lớn.
Cơ Đông Dương chậm rãi gật đầu, dịch thân sang bên trái nhường đường, "Ba vị chân nhân, mời..."
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
-Sai nha: binh lính của quan phủ.
-Dịch trạm: nhà nghỉ bao gồm chỗ ăn, chỗ nghỉ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận