Sau khi Cơ Đông Dương nhường bước lui về, đạo sĩ lùn mập liền bước lên phía trước, trước tiên ông cúi đầu cảm ơn Cơ Đông Dương, sau đó quay người đối diện với các thí sinh, phất trần rũ xuống, cong môi cười nói: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Phúc Nguyên Tử, tục gia họ Lý, hôm nay cùng chư vị thiếu niên tài tuấn gặp gỡ ở Vân Dương, hân hạnh, hân hạnh.”
Sau đó, ông chỉ vào đạo sĩ cao gầy, "Đây là nhị sư đệ của bần đạo, Luật Nguyên Tử, tục gia họ Cao.
Nhị sư đệ ta cứng ngắc, chư vị gọi hắn, nhớ nói rõ từng chữ một."
Lời này nói ra, rất nhiều người dưới đài mỉm cười, nhưng vì sự kính trọng mà không dám cười.
Phúc Nguyên Tử lại chỉ vào nữ đạo xinh đẹp: "Đây là tiểu sư muội của bần đạo, Linh Nguyên Tử, họ Chu.
Lần này ba người bọn ta được minh chủ phái đến Vân Dương để tuyển chọn chương tài, truyền đạo thụ pháp.
Hiểu rõ được trách nhiệm to lớn, để không phụ tín nhiệm.
Trên đường đến đây, chúng ta đã bàn bạc kĩ lưỡng làm thế nào để lựa chọn công bằng và minh bạch.
Thành thật mà nói, đến bây giờ ba người chúng ta vẫn chưa thống nhất ý kiến, để mỗi người lựa chọn theo ý mình, như vậy khó có được sự chính xác.
Người được chọn không nên đắc ý, người không được chọn cũng không cần tự hạ thấp bản thân.
Được chọn là ý trời, thất bại âu cũng do số phận an bài."
Lúc này, Phúc Nguyên Tử dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Lần tuyển chọn này khác với các cuộc tỉ thí võ nghệ thông thường.
Không phân võ công cao thấp, không so tu vi hơn thua, chỉ đánh giá tâm tính thực sự.
Ta có một số câu hỏi muốn hỏi chư vị, chư vị không cần lo lắng, cũng không cần đào sâu nghĩ kỹ, chỉ cần trả lời theo trái tim.”
“Ta là sư huynh, nên ta sẽ hỏi trước.” Phúc Nguyên Tử ho hai tiếng, hắng giọng.
“Nghe kĩ đây.
Bên trái là một thiếu nữ mười sáu tuổi, bên phải là một bà lão.
Họ cùng gặp nguy hiểm, chỉ có thể cứu một trong hai người.
Chư vị sẽ chọn cứu người nào? Lựa chọn trái hay phải, mời phân rõ lập trường."
Nghe câu hỏi của Phúc Nguyên Tử, mọi người dười đài đều bất ngờ.
Không ai nghĩ rằng Phúc Nguyên Tử sẽ đưa ra một câu hỏi thiếu nghiêm túc như vậy trong một dịp thế này.
Làm sao chọn đây?
Phúc Nguyên Tử không để cho mọi người có nhiều thời gian suy nghĩ, ông mỉm cười đưa tay lên, chỉ định ranh giới trước mặt: “Đây là tuyến giữa, người cứu thiếu nữ đứng bên trái, còn ai cứu bà lão đứng bên phải."
Sau đó, ông giơ tay phải lên, đếm: "Năm."
Nhìn thấy ông ấy bắt đầu đếm ngược, mọi người đều lo lắng, không quan tâm đến thể diện của mình, mà nhốn nháo di chuyển, đứng sang hai bên.
Phúc Nguyên Tử còn chưa đếm xong, mới chỉ đếm đến ba, mọi người đã chọn xong hai bên, một nửa bên phải và một nửa bên trái.
Cơ Thù chọn đứng bên trái, còn Cơ Hạo Nhiên đứng bên phải, sau khi lựa chọn, hắn lại nhìn về phía phụ thân mình, nhìn thấy Cơ Đông Dương cau mày, hắn vội vàng đứng dậy, nhanh chân bước qua ba bước, thay đổi vị trí của mình.
Phúc Nguyên Tử cười nói: "Dù lựa chọn như thế nào, các ngươi đều có lý do riêng của mình.
Vừa rồi ta cũng đã nói, lựa chọn này không theo sự công bằng, không có đúng sai.
Chỉ phụ thuộc vào sự lựa chọn câu trả lời của các ngươi, có phù hợp với mong muốn của chúng ta hay không? Nếu bần đạo gặp phải chuyện này, bần đạo sẽ cứu người thiếu nữ."
Ngay khi lời này nói ra, bên dưới liền ồn ào một phen.
Cơ Đông Dương trầm giọng hô: "Im lặng."
Khi mọi người ngừng ồn ào, Phúc Nguyên Tử nghiêm túc nói: "Càn khôn âm dương, thiện ác được mất, cùng nhau tồn tại, bất kỳ quyết định nào đưa ra đều có ưu nhược, rất khó để vẹn toàn tất cả, phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ, sao phải từ bỏ cái lớn để lựa chọn cái nhỏ?"
Phúc Nguyên Tử nói xong không có người nào đáp lại, chỉ có những người lựa chọn bên phải vẻ mặt đầy ấm ức và khó hiểu.
"Nếu lo lắng rằng không được thế nhân thấu hiểu, có phải sẽ dẫn đến hiểu lầm và đàm tiếu hay không?" Phúc Nguyên Tử cười hỏi.
Ông mỉm cười nhìn mọi người, thấy ai cũng cúi đầu.
Phúc Nguyên Tử lại nói: “Tu sĩ giác ngộ đạo trời, hiểu rõ Âm Dương, không những võ công tu vi cao siêu, mà còn có trí tuệ hơn người.
Chúng ta hành sự không mong sự thấu hiểu và cảm kích của mọi người, chỉ cầu một lòng vô tư, bảo vệ thiên hạ thái bình."
Những người bị loại trong lòng vô cùng oán hận, nhưng sau khi nghe những lời của Phúc Nguyên Tử, sự oán hận này biến thành sự hối hận và tiếc nuối.
Sở dĩ họ chọn giải cứu bà lão quả thực là vì họ lo lắng việc cứu một thiếu nữ sẽ khiến thiên hạ chê cười, chế nhạo, phải mang trên lưng cái danh tham lam, háo sắc.
Như Phúc Nguyên Tử đã nói, kiến thức của tu sĩ phải cao hơn người thường.
Tu vi linh khí càng cao thì tâm trí càng sáng suốt, hành sự luôn đề cao lợi ích dân tộc lên đầu.
Nhìn thấy sự thất vọng và tức giận trên khuôn mặt của những người bị loại, Cơ Đông Dương lớn tiếng giáo huấn: “Những gì Lý chân nhân nói hoàn toàn là sự thật.
Các ngươi luyện khí tập võ để chống lại tà ma, trừ gian diệt bạo, giúp đỡ người yếu thế, không phải vì mua danh cầu lợi, khoe khoang thanh cao."
Lời nói của Cơ Đông Dương sắc bén hơn Phúc Nguyên Tử rất nhiều.
Sau khi nghe điều này, tất cả những người bị loại lại càng hối hận.
Cơ Đông Dương xua tay, người thua cuộc thất vọng rời đi.
Ý niệm với Trấn Hồn Minh tan thành mây khói, càng không có duyên với tuyệt học thế gian.
Kẻ rời đi trong thất vọng, người ở lại như đi trên băng mỏng, những câu hỏi tưởng như bình thường lại ẩn chứa ẩn ý sâu xa, dò xét tâm tính, kiểm tra linh hồn.
Phúc Nguyên Tử liếc nhìn Luật Nguyên Tử, người sau hiểu ý, bước lên phía trước, nghiêm túc nhìn xung quanh.
Bất kể câu hỏi của Phúc Nguyên Tử có sắc bén hay không, ít nhất vẻ ngoài và thái độ của Phúc Nguyên Tử vốn rất ôn hoà, còn Luật Nguyên Tử lại mang vẻ hung dữ, biểu cảm rất nghiêm túc.
Những người dưới đài vốn đang lo lắng hồi hộp, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, họ lại càng thẩm thỏm lo sợ.
Luật Nguyên Tử không muốn phí lời, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe kỹ đây, câu hỏi là, khi chiến đấu với kẻ địch, giữa kiếm và tên, các người sẽ chọn cái nào?"
"Những người chọn kiếm làm vũ khí đứng bên trái.
Người chọn tên mời sang bên phải." Phúc Nguyên Tử nói thêm.
Nghe được lời nói của hai người, mọi người đều nhìn nhau.
Câu hỏi của Luật Nguyên tử chắc chắn muốn ám chỉ gì đó, nhưng không ai đoán ra được ẩn ý đằng sau câu hỏi này.
May mắn thay, Luật Nguyên Tử không hối thúc họ như Phúc Nguyên Tử, nên mọi người vẫn có chút thời gian để suy nghĩ.
Cơ Thù cũng đang suy nghĩ.
Sự khác biệt lớn nhất giữa kiếm và nỏ là kiếm thích hợp với cận chiến, nỏ phù hợp với tầm đánh xa.
Cận chiến cần có sự dũng cảm, gan dạ, còn đánh từ xa phải biết nắm chắc thời cơ, nghiêng về trí thông minh hơn, có trời mới biết Luật Nguyên Tử sẽ chọn cách đánh nào.
Ngay lúc họ đang lo lắng, Phúc nguyên Tử bắt đầu đếm ngược.
Mọi người không còn cách nào khác ngoài việc vội vàng đưa ra lựa chọn.
Cơ Hạo Nhiên vẫn đang nhìn Cơ Đông Dương, nhưng Cơ Đông Dương lại không đưa ra bất kỳ gợi ý nào, bất đắc dĩ hắn đành phải nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, đứng sang bên trái.
Vào giây phút cuối cùng, Cơ Thù đột nhiên phúc chí tâm linh, đứng về bên trái, không giống như sự mơ hồ của Cơ Hạo Nhiên, y chọn đứng bên trái là có lý do, y tin sự lựa chọn của mình là chính xác.
Câu hỏi của Luật Nguyên Tử không kiểm tra lòng can đảm hay trí thông minh, mà là sự cẩn thận, tỉ mỉ.
Đếm ngược kết thúc, mọi người đã đứng đều sang hai bên, số lượng mỗi bên vẫn khá ngang nhau.
"Không có nỏ thì dùng tên để làm gì?" Luật Nguyên Tử tuyên bố đáp án chính xác.
Lời này vừa nói ra, những người đứng bên phải không khỏi cảm thấy khó hiểu cùng tức giận.
Ai có thể ngờ rằng Luật Nguyên Tử không nói không cười lại đào hố cho bọn họ chứ.
Sau khi Luật Nguyên Tử nói ra đáp án, hắn quay người lui về mà không giải thích gì thêm, thay vào đó, Phúc Nguyên Tử lùn mập lại lên tiếng: “Thiên Tru gian xảo độc ác, thay đổi thất thường, nếu không cẩn trọng tỉ mỉ, không thể kịp thời ứng phó, cho dù dũng cảm vô song, cũng khó để thành nghiệp lớn.”
------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
-Tục gia: cách tăng ni, người tu hành gọi nhà của bố mẹ.
-Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta sẽ linh hoạt khôn ngoan hơn.
-Đào hố: gài bẫy, lừa gạt người khác rơi vào bẫy của mình.