Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Tạ Trường Du siết chặt cô trong lòng bằng lực không lớn không nhỏ, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, dẫu ngăn cách bởi lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được trái tim nóng rực của đối phương, nó đang đập thình thịch từng nhịp mãnh liệt, âm thanh đủ để chấn động linh hồn đôi bên.

Hai người đều yên lặng, dường như đang cảm nhận nhịp tim của đối phương, mượn trái tim đang đập dồn dập ấy để cảm nhận sự vui mừng kích động của đối phương, sau đó lấy âm thanh ấy làm thời cơ hoàn toàn kết nối nhau lại tựa như hợp thành một thể.

Có gió mát thổi tới, kèm theo hương hoa và mùi tươi mới của cây cối. Những gì mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi đều không bằng hơi thở của quấn quýt giữa đôi bên. Hơi thở ấm áp triền miên khiến nội tâm cô được lấp đầy bằng sự cảm động, thậm chí cảm động đến độ gần như muốn khóc.

Cô nhắm mắt, để mình hoàn toàn đắm chìm trong khoảnh khắc này, dùng phương thức và động tác này cảm nhận rằng anh đã hoàn toàn đến bên cạnh mình. Không phải là ảo tưởng, không phải là nằm mơ, chân thực đến thế, anh thật sự đã từ nửa bán cầu khác vượt qua muôn sông nghìn núi, lại một lần nữa đến bên cạnh cô.

Thậm chí sao anh lại ở đây, anh đến đây thế nào đều trở nên không còn quan trọng nữa. Còn cô, đến hỏi cũng chưa từng muốn hỏi.

Chỉ bởi vì khoảnh khắc này, cô chỉ muốn ở bên anh như vậy, không cần nói gì, cũng không cần làm gì cả.

Một lúc lâu sau, Tạ Trường Du mới phát ra tiếng cười khẽ, kèm theo hơi thở ấy vừa hấp dẫn lại vừa mê hoặc: “Nhớ anh không?”.

“Không.” Cô khẽ nói.

“Sao anh cảm thấy không giống nhỉ!”

“Thế thì anh nhìn nhầm rồi.”

Anh buông cô ra, kéo tay cô đặt lên ngực mình. “Anh không nhìn, mà dùng nơi này để cảm nhận.”

“Thế thì anh cảm nhận sai rồi.”

“Anh không tin.” Tạ Trường Du vươn tay muốn chạm vào ngực cô. “Vậy em để anh cảm nhận một chút thì anh mới tin lời em…”

“Đáng ghét!” Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới giơ tay đánh tay anh.

Tạ Trường Du cười thu tay về. Anh chỉ nhìn cô rồi cười, dường như dù có nhiều lời hơn nữa cũng không thể nào miêu tả niềm vui khi hai người gặp được nhau.

Hai người cùng vào trong khách sạn, Tạ Trường Du không thuê một phòng khác, Lâm Tố Mỹ cũng không yêu cầu, hai người cứ đi đến căn phòng cô ở một cách tự nhiên như vậy.

Sau khi vào phòng, Tạ Trường Du đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa che tầm nhìn có thể vô ý trông thấy từ bên ngoài. Sau đó anh đi đến trước mặt cô, nâng mặt cô bằng sức lực bá đạo mà mạnh mẽ, hôn lên môi cô một lần nữa.

Nụ hôn lần này còn mãnh liệt và gấp gáp hơn, dường như muốn dùng phương thức này phát tiết từng chút hơi lửa từ trái tim nóng rực trong cơ thể ra. Lâm Tố Mỹ bất giác phối hợp với anh, răng môi quấn quýt, triền miên không rời.

Mà tay anh sờ, chạm trên người cô không theo quy tắc. Sau đó nụ hôn từ cánh môi bắt đầu rơi đến những nơi khác…

Sức lực anh dùng rõ ràng càng lúc càng lớn, cuối cùng anh mới lại ôm cô vào lòng, sau đó cả hai ngã xuống giường, không làm gì cả, chỉ đơn thuần nằm trên chiếc giường trắng sạch, sau đó hít thở dồn dập.

Chỉ là muốn sờ, ôm, hôn đơn thuần, thậm chí không phải vì dục vọng sai khiến, chỉ là vui, chỉ là mừng, chỉ là muốn cảm nhận đối phương như thế mà thôi.

Động tác và hành vi vốn đầy mùi hoan ái lại là tâm trạng nóng hừng hực vô cùng thuần khiết.

Chính trong khoảnh khắc này, cô không muốn nghĩ gì cả, nằm trong lòng anh, an yên đi vào giấc ngủ.

- -------------------------------

Cho đến hôm sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy dáng vẻ của mình từ chiếc gương trong nhà vệ sinh, Lâm Tố Mỹ mới đỏ bừng mặt hơi xấu hổ rồi nghệt mặt khó tin, dáng vẻ này của cô, nếu xuất hiện trước mặt người khác thì sẽ chẳng có ai tin rằng cô và Tạ Trường Du chưa tiến hành giao lưu sâu hơn.

Một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu tắm rồi thay quần áo.

Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, cô và Tạ Trường Du mới đi ăn sáng. Hai người đều không quá thích ứng được với bữa sáng này, cho nên họ chỉ ăn mấy miếng qua loa.

Lúc này Lâm Tố Mỹ mới bắt đầu tò mò rốt cuộc anh đến đây thế nào.

Thực ra sự tình rất đơn giản, Tạ Trường Du đã sớm làm xong hộ chiếu rồi, chuyện đó cũng để phòng ngộ nhỡ, cho nên mới có câu cơ hội luôn dành cho những ai có chuẩn bị.

Còn chuyện xuất ngoại…

Lâm Tố Mỹ khó lòng tin được: “Cho nên là do Tần Tín giúp anh?”.

Tạ Trường Du gật đầu, không hề cảm thấy đây là sự thực khiến người ta khó mà tiếp nhận một chút nào.

Lâm Tố Mỹ nghiêng đầu, vẫn không thể nào tiếp nhận chuyện này. “Anh ta… là bạn của chủ nhiệm Chu… Hơn nữa lúc anh ta đến giám sát em phiên dịch, thái độ của anh với anh ta… không thân thiện cho lắm.”

Nói vậy là quá uyển chuyển rồi, tình hình thực sự không phải không thân thiện, mà là thái độ thiên về phía ác liệt.

Đã như thế mà Tạ Trường Du còn đi tìm Tần Tín giúp, rốt cuộc sao anh lại không biết ngại mà đi vậy. Được rồi, chuyện này có thể gạt sang một bên đã, vấn đề là sao Tần Tín lại thật sự giúp?

Tạ Trường Du nháy mắt với cô. “Em có thể tưởng tượng anh ta là một người vô cùng thích giúp đỡ người khác, tâm tính thiện lương, tấm lòng rộng mở…”

“Em không thể nào tưởng tượng nổi.”

Bấy giờ Tạ Trường Du cũng không giả vờ tiếp được nữa. “Đơn giản lắm, trước đây không phải anh vẫn bốp chát, nói chuyện đầy mùi thuốc súng với anh ta đấy sao, khi ấy anh ta tức ngực gần chết. Bởi vì không nói lại được anh nên buổi tối anh ta chẳng ngủ được, muốn bật lại phản bác anh, thế là hôm sau lại đến… Em sẽ không thật sự tưởng là thời gian đó anh ta siêng đến trường mình như thế là vì em đấy chứ?”

“Không phải vì em, là vì anh, đã được chưa?” Lâm Tố Mỹ buồn bực, cũng không thể nào hiểu được hành vi này. Bởi vì không cãi thắng được đối phương nên không ngủ được, sau đó còn muốn phản bác lời đối phương? Thứ này, cũng có thắng thua hay sao…

Được rồi, cô nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này từ góc độ của Tần Tín rồi đưa ra kết luận: có lẽ chính vì quá chán, nếu không ai lại tiêu tốn thời gian vào chuyện này chứ.

Tạ Trường Du nói tiếp: “Em nghĩ mà xem, một người từng dương dương tự đắc trước mặt em, đột nhiên có một ngày đến trước mặt em nhún nhường khép nép, cảm giác đó rất sướng đúng không?”.

“Này này này, đây đều là phán đoán của anh thôi…”

Tạ Trường Du giơ tay phải ra, lắc lắc ngón trỏ trước mặt cô. “Em không nhìn thấy anh ta hơi làm khó anh, thấy anh không đâm chọc anh ta giống trước đây thì chẳng giấu nổi nụ cười đó à… Cho nên em nói xem, anh đã hy sinh nhiều như thế vì em, em có nhìn ra không?”

Lâm Tố Mỹ thành thực lắc đầu. “Em thật sự không nhìn ra.”

“Anh đang lấy lòng tự tôn của anh ra để đổi lấy cơ hội xuất ngoại lần này.”

Lâm Tố Mỹ: …

Tạ Trường Du trông đầy đáng thương. “Cái giá mà anh đánh đổi quá lớn, khiến bản thân anh cũng cảm động luôn rồi.”

“Vậy anh cứ từ từ cảm động đi, em ra ngoài trước đây.”

……

Lịch trình của Lâm Tố Mỹ mấy hôm nay đều đã được sắp xếp xong xuôi, phải gặp bạn bè, mà nhờ họ giới thiệu, cô cũng quen được một vài chuyên gia ở một vài phương diện, cô muốn mượn cơ hội này học thêm một vài thứ, cho nên không thể vì Tạ Trường Du mà thay đổi lịch trình đã định sẵn của mình.

Còn Tạ Trường Du ư, anh bị Lâm Tố Mỹ yêu cầu nói chuyện với người nước ngoài. Thứ gọi là ngôn ngữ, phương thức học tập tốt nhất đương nhiên là giao lưu. Trong quá trình giao lưu như vậy, trình độ của anh đương nhiên sẽ tăng lên.

Ba ngày liên tiếp, Lâm Tố Mỹ đều đi sớm về khuya. Buổi sáng hai người cùng ăn sáng trò chuyện, buổi tối cùng tán gẫu về những gì mình thấy mình nghe mình đã làm cả ngày hôm nay, dùng ngôn ngữ để thấu hiểu hành trình cả một ngày của đối phương.

Đến ngày thứ tư, Lâm Tố Mỹ cũng cảm thấy hình như không có chuyện quá quan trọng, vì thế cô về khách sạn trước. Được rồi, chủ yếu là anh đã xuất ngoại vì cô, nếu cô không từ bỏ chút gì đó thì sẽ luôn cảm thấy rất áy náy khi đối mặt với anh, nhất là ánh mắt anh nhìn cô vào buổi sáng sớm lúc cô rời đi.

Ánh mắt ấy như đang nói – Người phụ nữ này, em thật nhẫn tâm.

Lâm Tố Mỹ bị tưởng tượng của chính mình chọc cho cười phì.

Kết quả là lúc về đến khách sạn, cô không trông thấy bóng dáng Tạ Trường Du đâu. Cô rất kinh ngạc, bởi vì mấy hôm nay Tạ Trường Du đều ở trong khách sạn trò chuyện với mấy nhân viên phục vụ, còn kể với cô về lịch sử của khách sạn này, mấy nhân viên phục vụ đó đến đây làm lúc nào, còn nghe được mấy tin đồn hay ho về nơi này.

Vậy mà Tạ Trường Du không ở đây?

Cô hỏi nhân viên trước quầy bằng tiếng Anh xem Tạ Trường Du có nói là đi đâu không.

Thế mà đối phương thật sự gật đầu, anh đến quảng trường gần nhất rồi.

Lâm Tố Mỹ vội vã rời đi. Cô rất ảo não, anh cứ ở trong khách sạn mãi thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất chán, thế nên mới đến nơi gần đây để thăm thú.

Trong lòng cô biết rõ trình độ tiếng Anh của anh đã có thể giao tiếp hằng ngày, nhưng chẳng rõ tại sao lòng vẫn khẩn trương. Đúng là khó hiểu.

Sau đó…

Cô cảm thấy mình ngốc rồi…

Việc gì phải lo lắng cho anh chứ, có lẽ là tự tin mù quáng, cô cảm thấy anh là người dù ở trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể sống rất tốt, cho dù đây là lĩnh vực rất xa lạ với anh.

Tạ Trường Du đang trò chuyện với một người đẹp ngoại quốc, trông bộ dạng thì hai người trò chuyện khá vui vẻ.

Lâm Tố Mỹ không đến gần mà tìm một nơi rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn bên đó.

Quả thực là trò chuyện vui vẻ, thậm chí cô cảm thấy rất bổ mắt.

Một lúc lâu sau, cô mới hồi hồn, tại sao mình không có cảm xúc tương tự như ghen chứ? Sự tin tưởng đó đã ăn sâu vào xương tủy rồi, khiến cô tin rằng anh làm gì đều sẽ có lý do hợp tình hợp lý nên sẽ không suy nghĩ linh tinh.

Ánh mắt Tạ Trường Du đã quét về phía này mấy lần, cô liền biết anh đã nhìn thấy mình.

Nhưng mà anh giả vờ như không nhìn thấy…

Khoảnh khắc tiếp theo khi anh lại nhìn trộm qua đây, cô bèn cười tươi rói với anh. Tạ Trường Du ngẩn người, sau đó bĩu miệng. Tuy cô không nghe thấy nhưng lại cảm thấy anh đã hừ một tiếng.

Sau đó người đẹp kia cũng cảm nhận được điều gì, nhìn qua đây, rồi nói gì đó với Tạ Trường Du bằng vẻ đầy hứng thú.

Lúc người đẹp đó rời đi còn vẫy vẫy tay với Lâm Tố Mỹ bày tỏ một chút.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới đứng dậy, chậm chạp đi về phía anh. “Anh và người ta đã nói gì vậy?”

“Cô ấy nói có một cô gái cứ luôn nhìn trộm hai bọn anh.”

Lâm Tố Mỹ cố ý nhíu mày. “Bậy nào, rõ ràng em nhìn quang minh chính đại mà.”

Tạ Trường Du không để bụng. “Cô ấy hỏi chúng ta có quan hệ gì. Anh nói em đang yêu thầm anh.”

Lúc này Lâm Tố Mỹ đang đứng, Tạ Trường Du thì ngồi, cô lập tức vươn tay gí trán anh.

Tạ Trường Du túm tay cô một phen. “Anh đã nói với cô ấy rồi, anh sẽ không cho em cơ hội yêu thầm anh.”

“Tại sao?” Lâm Tố Mỹ cũng không thu tay mình về.

“Chẳng dịu dàng, chẳng tâm lý tẹo nào… Vứt anh lại, tự đi tìm niềm vui. Kiểu phụ nữ như thế, việc gì phải cho người ta cơ hội.”

“Haizz, em vốn muốn thể hiện thật tốt, hóa ra đã muộn rồi à, vậy thì không cần thể hiện nữa.”

“Em thế này đúng là chẳng có chút thành ý nào cả.” Tạ Trường Du hừ hừ hai tiếng. “Một người xa lạ còn ở bên cạnh anh nhiều thời gian hơn em.”

Chuyện này, Lâm Tố Mỹ quả thực rất áy náy, cho nên cô không có lời nào để nói.

Tạ Trường Du ngước mắt, đương nhiên trông thấy vẻ sượng sùng trên mặt cô, từ tốn nói: “Nhìn thấy anh nói chuyện với người khác, còn nói vui vẻ như thế… có cảm giác gì?”.

“Em tin tưởng anh, anh chỉ đang luyện tiếng Anh thôi.”

Tạ Trường Du cười, dường như chỉ đang đơn thuần nghịch ngón tay cô. “Anh như thế một ngày, em tin tưởng anh. Nếu không phải là một ngày… mà là một tuần, một tháng, thậm chí một năm, em cũng tin tưởng anh sẽ không trò chuyện ra tình cảm với người khác ư?”

Lâm Tố Mỹ nhướng mày.

Tạ Trường Du lại hừ một tiếng nữa. “Phụ nữ ưu tú trên thế giới này nhiều lắm.”

Lúc này Lâm Tố Mỹ ngồi xuống bên cạnh anh. “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Tạ Trường Du yên lặng một lúc. “Em có phát hiện bây giờ tuy người làm ăn buôn bán nhiều nhưng phần lớn đều là đàn ông, rất ít phụ nữ làm ăn không. Mà trong số những người thành công, đàn ông chiếm phần lớn.”

“Anh muốn nói phụ nữ không phù hợp để làm ăn?”

“Đây chỉ là ví dụ. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, phụ nữ muốn thành công thì luôn phải vất vả hơn đàn ông rất nhiều. Điều này có nghĩa là họ phải bỏ ra nhiều sự cố gắng hơn, bao gồm sức lực và thời gian. Điều này cũng dẫn tới việc để theo đuổi sự thành công này, rất có thể họ sẽ lờ đi người bên cạnh như chồng hay con…” Anh nắm tay cô, siết nhẹ. “Hoặc là bạn trai. Cho nên dạy cho em một bài, nếu muốn trở thành một người phụ nữ ưu tú thì hãy vất vả hơn một chút, lúc theo đuổi sự nghiệp thì cũng đừng quên rằng em còn có bạn trai.”

Anh cười nhẹ. “Như thế thì cũng không để lại cái chuôi cho người khác nắm, để người ta nói cái gì mà tuy sự nghiệp thành công nhưng gia đình ra sao, không tốt thế nào… Nếu đã làm việc, vậy thì phải hoàn hảo một chút, tình yêu sự nghiệp thu hoạch cả thảy.”

Lâm Tố Mỹ nghe mà chẳng hiểu sao lòng kích động. “Em xin lỗi.”

Anh buông tay cô ra, nhéo mũi cô. “Không sao, anh chỉ tiêm mũi dự phòng cho em thôi.”

Lâm Tố Mỹ cười, sau đó gật đầu.

Hai người tay trong tay đến một nhà hàng ăn món địa phương chứ không lập tức quay về khách sạn. Tiết mục gọi món đều do Tạ Trường Du nói. Lâm Tố Mỹ chỉ lên tiếng khi anh không thể giải quyết, chẳng hạn như vấn đề nói bít tết chín mấy phần.

Hai người ăn cơm xong, Tạ Trường Du đưa ra lời tổng kết về bữa cơm này: “Xuất ngoại sẽ khiến người ta càng yêu nước, càng yêu món ăn quê nhà hơn”.

Lâm Tố Mỹ cười nắc nẻ, anh có nhiều ý kiến với đồ ăn của người ta đấy nhỉ.

……

Hai người bước chầm chậm trên con đường đất khách quê người, tay nắm tay, không cần để ý đến ánh mắt của những người khác. Khi cơn mưa nhỏ bất chợt rơi, họ tránh mưa dưới cửa một cửa hàng nào đó, ngắm nhìn dòng người đến đến đi đi và dòng xe cộ vụt qua bên ngoài.

Tạ Trường Du xoay người, nhìn thấy nét mặt thỏa mãn mà hoan hỉ của cô, lòng thoáng rung động. “Em thích nơi này không?”

“Thích chứ!”

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nhận ra lực siết tay mình của anh trở nên lớn hơn.

“Đã từng nghĩ đến chuyện định cư chưa?”

“Chưa. Thứ mình thích thì nhất định phải chiếm hữu ư? Em chỉ đơn thuần tán thưởng thôi.” Cô ngẫm nghĩ. “Em cũng thích quê hương mình, suối nước trong vắt, rừng núi xanh mướt, mỗi mùa đều có thể thấy được hoa…”

Đến cả mọi người bận rộn dưới ruộng cũng là một bức tranh sinh động.

Khi gieo mạ có các bạn nhỏ tham gia nhất định vô cùng huyên náo. Có người bị đỉa bám trên chân, không chỉ không sợ phát khóc mà còn cực kì vui vẻ, mang đỉa về nhà, dùng xà phòng chà xát, bởi vì nghe nói như vậy đỉa sẽ teo nhỏ…

Cảnh tượng rất thú vị, thuộc về một thái cực khác với phong cảnh ở nước ngoài, nhưng lại không cản trở sở thích của cô.

“Anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Chỉ hỏi chơi vậy thôi.” Khóe miệng Tạ Trường Du mỉm cười. “Mưa nhỏ hơn rồi, bây giờ mình về chứ?”

“Vâng.”

Vốn hai người chạy trong mưa, nhưng ngẫm nghĩ rồi họ dừng lại, cứ tản bộ trong cơn mưa như vậy đi, dẫu sao cũng nắm tay đối phương, có đối phương ở bên là được.

Qua một lúc lâu, Tạ Trường Du đột ngột dừng lại, nhìn cô với vẻ băn khoăn và nghi hoặc. “Cửa hàng vừa rồi có bán ô đúng không?”

“Hình như là vậy.”

Bốn mắt nhìn nhau, mặt đều nghệt ra, tại sao ô ở ngay trước mặt mà hai người đều không nghĩ đến chuyện mua ô chứ?

Sau đó cả hai cùng cười phì một tiếng.

Tiếng mưa, tiếng cười hòa trộn vào nhau. Mà hai người họ nắm tay bước về phía trước, như chẳng ngần ngại điều gì.

- ---------------------------

Ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ chủ động hẹn mấy người bạn nước ngoài của mình tụ tập một bữa, mọi người cùng nói cười, nhân tiện cô giới thiệu Tạ Trường Du với họ.

Đây là lần đầu tiên cô giới thiệu về sự tồn tại của Tạ Trường Du với người khác, song cô không căng thẳng mà chỉ cảm thấy rất khác biệt, khiến cô thấy hơi mới lạ.

Tạ Trường Du bị mấy người đó truy hỏi rất nhiều vấn đề. Mà Tạ Trường Du hoàn toàn phát huy tính tình mềm mỏng của anh, có hỏi tất đáp. Đương nhiên, anh cũng nói anh theo đuổi Lâm Tố Mỹ khó khăn nhường nào, sự yêu thích nhiều năm này cuối cùng thành công viên mãn, khiến một đám con gái đều vui mừng thích thú mãi không thôi.

Lâm Tố Mỹ cũng phục anh rồi, vậy mà còn có cô gái cảm động phát khóc nữa, sau đó bảo hai người nhất định phải hạnh phúc.

Mọi thứ đều vô cùng tuyệt vời, chỉ trừ một khúc chen.

Những người đến tham gia buổi tụ tập không chỉ toàn con gái, Lâm Tố Mỹ còn mời một vài người trong tổ công tác. Dẫu sao cô cũng lập tức về nước rồi, cho nên có ý làm luôn trong một lần, hơn nữa người nhiều thì sẽ huyên náo hơn.

Cho nên khi một vài anh chàng ngoại quốc bày tỏ anh ta thích con gái phương Đông, sau này nhất định phải tìm một cô gái Trung Quốc làm vợ, cũng không biết đã kích động đến dây thần kinh nào của Tạ Trường Du, vậy mà hai người họ bắt đầu đấu rượu. Chẳng nghi ngờ gì, đối phương uống đến gục xuống.

So sánh với nhau, người đứng hình hơn là Tạ Trường Du.

Lâm Tố Mỹ hung dữ trừng Tạ Trường Du một cái.

Ánh mắt vô tội của Tạ Trường Du nhìn qua. “Anh đã hỏi rồi, anh ta nói anh ta biết uống rượu.”

Lâm Tố Mỹ đỡ trán, nhìn anh hồi lâu, giải thích với anh một cách cực kì gian nan: “Chuyện này… cũng giống như hỏi anh có biết ăn mướp đắng không rồi anh trả lời biết hoặc không biết ấy”.

Bấy giờ Tạ Trường Du đã hiểu: “Thế thì tương đương với không biết”.

Anh cũng phàn nàn: “Sao anh biết anh ta không chịu nổi một kích như vậy chứ… Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chơi lớn một trận rồi, đối thủ lại yếu như thế, chẳng tận hứng một tẹo nào có được không?”.

“Anh còn mặt mũi mà nói nữa hả.”

Nét mặt Tạ Trường Du trở nên nghiêm túc. “Chúng mình cùng lớn lên trong một thôn.”

Lâm Tố Mỹ nhìn anh: Thế thì sao?

Tạ Trường Du: “Anh có mặt mũi hay không em không biết à?”.

Lâm Tố Mỹ: Thật sự không biết…

……

Mãi đến khi về tới khách sạn, Tạ Trường Du vẫn cảm thấy cực kì không tận hứng, hơn nữa anh còn kéo Lâm Tố Mỹ uống hai cốc rượu mới coi như xong.

Lâm Tố Mỹ rất bất lực, nhưng thi thoảng anh để lộ ra tính khí trẻ con này lại khiến cô cảm thấy rất tận hưởng. Bản thân cô cũng rất nghi hoặc tại sao khi anh thể hiện tư thái trầm ổn, cô cảm thấy rất an tâm, còn khi anh lộ ra tính khí trẻ con này, cô vẫn cảm thấy rất thích thú.

Đây chính là thích một người phải không. Trong nguyên tắc, rất nhiều thứ đều có thể được mỹ hóa.

……

Nhưng đêm nay, uống rượu cũng không xong được.

Trong buổi tụ tập, từ khi biết được tên tiếng Anh của cô thì Tạ Trường Du không ổn nữa. Sau khi về đến khách sạn, anh cũng muốn có một cái tên tiếng Anh nên kéo cô nghĩ tên không ngừng.

Lâm Tố Mỹ thấy anh vẻ như không có tên sẽ không ngủ thì rất bất lực.

“Ngày mai lại nghĩ tiếp, được không?”

“Không được. Đã bị người ta nói là không có mặt mũi rồi, còn không có tên nữa thì có lẽ sẽ coi như không có người nào là anh ấy chứ.”

Lâm Tố Mỹ: …

Sau đó nhờ sự nỗ lực bền bỉ của Tạ Trường Du, cái tên tiếng Anh của anh đã ra đời – Evan.

Anh đơn phương cảm thấy khi người khác nghe thấy Evan và Ellie thì sẽ cảm thấy đối phương là một đôi. Lâm Tố Mỹ rất muốn nói với anh rằng anh nghĩ quá nhiều rồi…

- ---------------------------

Ngày cuối cùng, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cùng đi thăm thú những tòa kiến trúc khá nổi tiếng ở thành phố này. Sức hút của những tòa kiến trúc đó vô cùng ghê gớm, ít nhất hai người đều khó lòng tưởng tượng được những tòa kiến trúc tinh xảo như thế lại có lịch sử lâu đời đến vậy, mà mỗi tòa kiến trúc dường như đều viết nên một câu chuyện.

……

Trong hành trình về nước, Lâm Tố Mỹ không còn cảm thấy nhàm chán nữa. Bên cạnh có thêm một người khiến tâm trạng cô cũng thay đổi theo.

Hai người trò chuyện, đến giấc ngủ giữa chuyến đi cũng chẳng có.

Lâm Tố Mỹ tựa vào vai anh, khẽ hỏi anh: “Anh và Tần Tín rốt cuộc là quan hệ gì?”.

“Miễn cưỡng được coi là bạn?” Bản thân anh cũng cười. “Đừng nghĩ linh tinh, anh ta và Chu Mậu Xuyên cũng chỉ là quan hệ bình thường, bạn của bạn, cách một tầng đấy!”

“Em có nói gì đâu.”

“Ý em không phải vậy hả?”

“Không phải mà, chỉ là cảm thấy rất kì lạ… Đương nhiên rồi, cũng cảm thấy anh rất tài giỏi. Có thể bồi dưỡng kẻ thù thành bạn, được, rất cừ.”

Tạ Trường Du cười, sau đó lắc đầu.

Qua một lúc lâu sau, anh nói khẽ: “Anh cũng muốn giống họ”.

“Hử?”

“Muốn ra nước ngoài thì có thể ra nước ngoài, tất cả thủ tục đều có thể xử lý bằng con đường đặc biệt.”

Lâm Tố Mỹ thoáng nghĩ ngợi rồi ngước mắt nhìn anh. Cô nói: “Sẽ là vậy, nhất định sẽ là như vậy”.

Tạ Trường Du gật đầu.

……

Lần này sau khi về nước đã cách cuối kì không còn xa nữa. Lần này hai người đều trì hoãn không ít môn chuyên ngành, vì thế họ cũng không luôn luôn luyện tập tiếng Anh mà cùng nhau xem sách trong thư viện. Chưa hẳn cần nói và làm gì, chỉ là cùng nhau xem sách, sau đó thi thoảng ngẩu đầu một cái, biết đối phương ở bên cạnh mình là được, lòng đã yên, cho dù làm chuyện gì cũng đều trở thành làm chơi ăn thật.

Học bù các bài học còn rơi rớt, làm bài tập, hai người đều sống bận rộn mà đủ đầy.

Sự đủ đầy ấy kéo dài mãi cho đến kì thi cuối kì.

Thi cuối kì kết thúc, họ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

……

Hôm ấy, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ không về nhà ngay lập tức mà quyết định đợi hội Quách Chí Cường đi cùng. Mấy hôm nay đang là đợt thi cuối kì, rất nhiều bạn học đều thích ra ngoài tụ tập vào lúc này, cho nên hội Quách Chí Cường rất bận rộn.

Mà kì thi của trường họ không quá nghiêm ngặt, ít nhất sau khi kết thúc kì thi, nếu muốn biết trước điểm của mình thì có thể nghe ngóng từ các thầy cô. Chuyện này còn phải xem vận may, có vài thầy cô sẽ nói, có vài thầy cô thì không.

Tạ Trường Du mau chóng nghe ngóng được điểm của mình, anh qua môn hết, vậy thì càng thoải mái.

Lâm Tố Mỹ không nghe ngóng, nhưng lúc làm bài cô có thể cảm nhận được tình tình nên cũng rất thư thái và tùy ý.

Hai người đi giúp hội Quách Chí Cường làm việc. Họ làm không nhiều, cũng chỉ là gọi món cho khách gì đó, đến chuyện thu dọn bát đũa cũng có người chuyên xử lý được mời đến làm.

Trước hôm về nhà một ngày, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ nằm bên sân vận động đã chứng kiến họ thành đôi.

Sân vận động này vẫn mãi không khởi công, hình như nói phải đến kì nghỉ mới khởi công, cho nên lúc này đã mọc cỏ um tùm.

Ngước mắt chính là bầu trời đầy sao, xung quanh có đom đóm vờn bay, từng chú nhấp nháy, bay đến bên cạnh họ rồi lại chậm rãi rời đi.

Nụ cười bên khóe miệng Lâm Tố Mỹ chưa từng rơi xuống. Rõ ràng không có các thiết bị công nghệ cao để cô hưởng thụ sự tiện lợi của cuộc sống, nhưng cô cảm thấy bây giờ mình sống vô cùng hạnh phúc. Tựa như nếu cô còn khát khao một vài thứ nào đó thì sẽ là một chuyện vô cùng tham lam vậy.

Mũi ngửi thấy chút mùi hương.

Cô đang suy nghĩ xem đây là thứ gì thì miệng được nhét vào một thứ. Cô khẽ cắn một miếng. “Mận à?”

“Ừ.”

Lâm Tố Mỹ vô cùng kinh ngạc. “Không phải mọi người nói mấy cây mận cây đào ở trường mình không đợi chín thì đã chẳng còn thấy quả nào hay sao?”

“Đó là vì mắt họ có vấn đề.”

“Ặc…”

Hương vị rất ngọt, không chua chát một chút nào. “Sao anh không ăn?”

“Chỉ có một quả bị bỏ sót vậy thôi, mắt có vấn đề thì cũng ở trong một phạm vi…”

“Hả? Chỉ có một quả?”

“Đúng đó, chỉ có một quả, anh đã cho em rồi. Có cần lấy thân báo đáp không?”

Lâm Tố Mỹ ăn mận, còn vô cùng không biết ngại mà chê bôi: “Không, em phải suy nghĩ lại về quan hệ của chúng ta. Vậy mà anh dùng một quả mận để đổi lấy cuộc đời em, thế này thì không coi trọng em đến mức nào chứ?”.

“Mận nhẹ tâm ý nặng, không tin em sờ thử, cảm nhận chút xem.” Anh kéo tay cô đặt lên ngực mình.

Đó là nhịp đập trái tim, từng nhịp, từng nhịp một.

Anh cười khẽ. “Cảm nhận được chưa?”

“Em không trả lời thì anh sẽ không buông tay à?”

“Đừng ấm ức, thế này có là gì đâu. Anh còn muốn cả đời không buông tay nữa cơ mà!”

Thật đáng ghét, chỉ một câu bâng quơ đã khiến cô cực kì cảm động rồi.

Sao người này lại đáng ghét vậy chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui