Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Sau khi biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, Lâm Tố Mỹ an ủi con trai. Tạ Trường Du đứng một lúc, rồi khẽ khàng nói: “Anh qua bên đó xem.”

Lâm Tố Mỹ máy móc gật đầu.

Với cảnh ngộ của con trai, phận làm cha mẹ đâu thể không để tâm, không đau lòng. Huống hồ con trai vẫn luôn hiểu chuyện và nghe lời đã khóc, điều này càng khiến hai người khó chịu.

Nhưng bây giờ họ dẫn Kỳ Kỳ đi, để con gái lại đó, hơn nữa hai ông bà còn nhìn họ dẫn con đi, như vậy ít nhiều không tốt lắm.

Lúc này, chỉ có thể để Tạ Trường Du sang bên đó nói chuyện cho hẳn hoi.

Tạ Trường Du bước về nhà với tâm trạng nặng nề, cả đoạn đường anh không ngừng thở dài. Lúc hồi hồn, anh cũng phải cảm khái, từ sau khi lên chức bố, số lần anh thở dài đã trở nên nhiều hơn rồi.

Gió thổi phe phất qua mặt anh, khiến anh tỉnh táo hơn một chút, suy nghĩ cũng bình tĩnh lại và có thêm nhiều điều khác biệt.

Lúc này, anh có hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau.

Một là chuyện xảy ra hôm nay vô cùng nghiêm trọng. Đãi ngộ không công bằng của bố mẹ và bố mẹ vợ anh với hai đứa cháu không chỉ sẽ khiến tính cách và tâm hồn đứa bé bị tổn thương, mà còn khiến hai đứa trẻ nảy sinh khoảng cách, vốn là quan hệ anh em thân thiết nhất trở thành mối quan hệ đối đầu.

Một suy nghĩ khác là đây không phải chuyện to tát. Chỉ là chút quà vặt thôi mà, ăn nhiều hơn hay ít hơn chút có làm sao. Trẻ con làm ầm lên, có lẽ lần thứ hai sẽ ổn thôi. Song người làm cha mẹ như họ xen vào, rất có khả năng sẽ chuyện bé xé ra to, nhưng sự tình thật sự nghiêm trọng đến vậy ư?

Không nói gì xa xôi, cứ lấy nhà anh ra làm ví dụ vậy.

Với Tạ Trường Linh, Tạ Trường Bình và cả bản thân anh, bố mẹ có thể đối xử công bằng tuyệt đối được sao? Chắc chắn không thể. Trong ấn tượng của anh, không có cách nói là mua đồ thì bắt buộc phải mua ba phần.

Còn hồi nhỏ, cũng là Tạ Trường Linh vẫn luôn chăm sóc em trai em gái, chuyện gì cũng nhường họ.

Mà Tạ Trường Bình và Tạ Trường Du cũng không phải là thứ gì cũng nằng nặc đòi chia sẻ, đều là bố mẹ nhớ đến cái gì thì mua cái đó, không ai cứ khăng khăng đòi tranh cái gì cả.

Chẳng hạn như khi Trần Tư Tuyết đi chợ thấy chiếc dây buộc tóc đẹp thì sẽ mua về cho Tạ Trường Bình. Chẳng lẽ vào lúc đó, anh còn phải tìm bố mẹ đòi một thứ đồ khác để bù đắp tổn thất của mình?

Còn Lâm Tố Mỹ thì càng chẳng cần nói nhiều. Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp vẫn luôn thiên vị cô. Dù rằng sự thiên vị đó đều dựa trên nền tảng là mọi người đều có một vài thứ. Nhưng không thể không nói, cô cũng là người được lợi trong sự thiên vị đó.

Nhưng Lâm Bình và Lâm An sẽ có ý kiến với cô em gái này ư? Họ không có ý kiến, ngược lại còn chiều chuộng cô em gái út này cùng bố mẹ.

Nghĩ miên man mãi, bản thân Tạ Trường Du cũng mông lung.

Nếu giáo dục con trẻ là một môn học, thì dù là anh hay Lâm Tố Mỹ có lẽ đều không qua môn. Hai người đều không biết nên làm thế nào, chỉ có thể mò mẫm từng chút một, bước từng chút về phía trước trong sự mông lung, hoài nghi và tự suy xét lại bản thân.

Tạ Trường Du vừa mới đi về nhà.

Tạ Minh thấy con trai trở về thì ngẩn người, sau đó hỏi anh: “Kỳ Kỳ sao rồi?”

“Tiểu Mỹ dỗ xong rồi, bây giờ chắc ngủ rồi bố.”

Tạ Minh gật đầu.

Lúc này, Trần Tư Tuyết vẫn bế Tạ Gia Vũ trong lòng. Tạ Gia Vũ đã ngủ. Trần Tư Tuyết trừng con trai một cái, như đang nhẫn nhịn điều gì. Lúc này, bà bế cháu lên tầng hai, đặt Tạ Gia Vũ nằm xuống.

Tạ Trường Linh nhìn mọi người, ra hiệu mắt cho con gái, bảo Tạ Giai Giai đi trông em. Tạ Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi hai đứa trẻ đều lên tầng, Trần Tư Tuyết mới nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Tạ Trường Du. “Rốt cuộc hai đứa có ý gì?”

Tạ Trường Du bị mẹ mình quát như vậy thì sững người, vẻ như đang khó hiểu.

Vừa rồi Tạ Trường Linh đã khuyên mẹ mình rất lâu, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ vốn không có nhiều thời gian về đây vì công việc bận rộn, vừa về đã trông thấy con đang khóc, lại thêm Tạ Gia Kỳ vốn rất hiếm khóc, hai người đau lòng là chuyện đương nhiên.

Tạ Trường Linh cũng uyển chuyển khuyên mẹ mình, hai đứa trẻ là anh em sinh đôi, Tạ Gia Vũ vốn nghịch ngợm, bướng bỉnh hơn, Tạ Gia Kỳ bình thường ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn, họ bênh Tạ Gia Vũ, chiều theo Tạ Gia Vũ như thế khiến Tạ Gia Kỳ tủi thân là cũng chuyện bình thường.

Cho nên lúc này, Trần Tư Tuyết cũng ngờ ngợ hiểu được nguyên nhân vừa nãy con trai và con dâu mình bực bội như thế.

“Hai đứa cảm thấy bố mẹ quá chiều Tiểu Vũ, khiến Kỳ Kỳ ấm ức, xử sự không công bằng. Nhưng hai đứa thì sao, bế Kỳ Kỳ đi, để Tiểu Vũ lại đây, hai đứa không sợ Tiểu Vũ có suy nghĩ gì hả? Con nhóc này vốn mưu ma chước quỷ, nhiều tâm tư, vừa thấy hai đứa bế Kỳ Kỳ đi, xoay người liền hỏi mẹ… có phải bố mẹ chỉ cần anh trai không cần con bé nữa không…” Trần Tư Ttuyết nói rồi đỏ hoe mắt, lời đó khiến người ta nghe mà hết sức đau lòng.

Bố mẹ chỉ cần anh trai mà không cần cô bé.

Cô nhóc còn tự lau nước mắt, khóc nức nở nói – Bố mẹ thích anh trai không thích con.

Một đứa trẻ nói lời như vậy, khiến người nghe vô cùng xót xa.

Tạ Trường Linh gật đầu với Tạ Trường Du, vừa rồi Tạ Gia Vũ quả thực đã nói vậy.

Tạ Trường Du nghe mà cũng nhói lòng.

Trần Tư Tuyết càng bực. “Hai đứa trẻ đều khóc, hai đứa bay lại chỉ biết quan tâm Kỳ Kỳ, sao không hỏi han Tiểu Vũ xem?”

Trần Tư Tuyết trừng con trai, giận sôi người, rất muốn hỏi anh có phải cũng trọng nam khinh nữ hay không.

Ở cả thành phố Vân này, trọng nam khinh nữ là một cách nói rất tiêu cực, là lời xỉ vả đối với một vài phụ huynh, không ai muốn dính vào chuyện như vậy. Có lẽ phái nữ nơi đây đều khá độc lập, tuyệt đối không chịu ấm ức, cầu toàn vì lợi ích mà mình muốn, cho nên quan hệ nam nữ bình đẳng hơn.

Thi thoảng xuất hiện một gia đình trọng nam khinh nữ thì đều sẽ bị coi là hiếm lạ. Sau đó, người ta sẽ cảnh báo người khác đừng qua lại với gia đình đó, thậm chí càng không cần kết thân.

Cho nên anh em gái đánh lộn rất nhiều, chị gái đánh em trai cũng chẳng hiếm gặp, không nghe lời thì đánh, dù có ầm ĩ đến trước mặt bố mẹ cũng cứng rắn cóc sợ.

Tạ Trường Du day trán mình. “Mẹ, Tiểu Vũ có tính cách thế nào, còn Kỳ Kỳ có tính cách ra sao? Bắt đầu từ lúc tròn một tuổi, Kỳ Kỳ đã rất ít khóc, bình thường cũng nhường Tiểu Vũ nhiều. Nhưng tính cách của Tiểu Vũ, mẹ tự nói xem, một ngày con bé phải khóc mấy lần?”

Bấy giờ Trần Tư Tuyết mới im lặng. Tiểu Vũ quả thực thích khóc, muốn cái này sẽ khóc, đòi cái kia cũng khóc, khiến Trần Tư Tuyết cảm thấy hay hay, còn cố ý quan sát xem Tiểu Vũ có rơi nước mắt hay không, rơi nước mắt mới là khóc thật, không rơi thì đương nhiên là giả khóc rồi.

Tạ Trường Du nói tiếp: “Mẹ, tuy Kỳ Kỳ là anh, nhưng cũng chỉ lớn hơn Tiểu Vũ có mấy phút, mẹ thật sự muốn bảo thằng bé chuyện gì cũng nhường Tiểu Vũ, chuyện gì cũng chiều theo Tiểu Vũ chỉ vì mấy phút đó sao? Thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng sẽ vì đói mà muốn ăn ngay, cũng sẽ tự có sự sắp xếp cho món quà vặt, món đồ chơi của mình. Mẹ không thể yêu cầu thằng bé quá nhiều thứ chỉ vì thằng bé là anh, nó và Tiểu Vũ đều lớn bằng nhau thôi.”

Nét mặt Trần Tư Tuyết hơi sượng sùng. “Vốn chỉ là chuyện bé cỏn con, nếu hai đứa không trở về, Kỳ Kỳ không thích nhường lại thạch thì chẳng lẽ mẹ còn đoạt đi chắc? Chuyện này cũng qua rồi, nếu vẫn không ổn thì mẹ lại dẫn Tiểu Vũ đi mua là được. Nhưng mày xem hai đứa mày vừa về đã làm gì? Bế Kỳ Kỳ đi, cứ làm như bố mẹ đã làm sai chuyện tày trời ấy.”

Tạ Trường Du: …

Lúc này, tâm trạng Trần Tư Tuyết đã bình tĩnh hơn. “Hai đứa trẻ khóc, om sòm lên chút là chuyện bình thường quá còn gì. Hồi nhỏ không phải mày và Trường Bình cũng thích cãi cọ, đánh nhau đấy sao? Mẹ đâu có cảm thấy hai đứa hết thuốc chữa? Mày nhìn hai vợ chồng mày xem, đã làm bố mẹ rồi, có bản lĩnh rồi, hở tí là nói cái gì mà vấn đề giáo dục… Gớm, không phải mấy đứa mày cũng do bố mẹ nuôi ra đấy sao? Mẹ cũng đâu có nuôi dạy mày không tốt!”

Trần Tư Tuyết càng nói càng hăng. “Hai vợ chồng mày bận bịu, bố mẹ có thể thấu hiểu cho, thậm chí bố mẹ còn chủ động trông hai đứa cháu để vợ chồng mày yên tâm làm việc cho tốt. Bố mẹ cũng có tìm chúng mày đòi hỏi gì đâu? Mua đồ ăn thức uống đều là tiền bố mẹ tự chi, còn phải bắt bố mẹ đối xử thế nào với hai đứa cháu nữa? Trường Linh cũng có mặt nên mẹ cũng thú thực luôn, đồ ăn của Kỳ Kỳ và Tiểu Vũ nhiều hơn Giai Giai nhiều, lần nào đến nhà trẻ đón hai đứa mẹ đều sẽ mua đồ. Nhưng Giai Giai có thấy bất bình, có gây sự không? Cái gì mà công bằng với không công bằng, phiền muốn chết, đói thì ăn thêm bát cơm, không đói thì ăn ít hơn, chẳng lẽ người ta không đói nhưng cũng phải nhét thêm mấy bát cơm cho nó công bằng chắc?”

Ngàn lời vạn chữ của Trần Tư Tuyết tổng kết lại thành một câu – Hai đứa bay đang chuyện bé xé ra to thôi.

“Mẹ và bố mày đã sống mấy chục năm cuộc đời rồi, chẳng lẽ còn không trông nổi hai đứa trẻ hay sao?”

Dùng lời của Trần Tư Tuyết để nói thì là họ đã sống đến ngần này tuổi rồi, kinh nghiệm phong phú, muối họ ăn còn nhiều hơn con đường vợ chồng Tạ Trường Du đã đi, hai vợ chồng ở bên ngoài thấy người khác nói gì liền cảm thấy điều đó là đúng thôi.

Cho nên Tạ Trường Du về nhà, ngược lại bị mẹ mình dạy dỗ cho một bài.

……

Lúc về đến Tạ trạch, Tạ Trường Du chỉ có thể lại thở dài một lần nữa. Hình như ngoại trừ thở dài thì anh cũng chẳng thể làm gì khác được.

Chủ yếu là vì anh cũng có thể hiểu được sự ấm ức trong lòng bố mẹ mình.

Để con trai và con dâu làm tốt công việc hơn, hai ông bà đã giúp họ trông cháu. Kết quả là vừa xảy ra chút chuyện cỏn con thì hai vợ chồng đã sa sầm mặt, còn bế con đi thẳng, chuyện đó khiến bố mẹ đau buồn biết nhường nào?

Cha mẹ vốn không mong được báo đáp, tuy họ không cần phí sinh hoạt mà con trai và con dâu cho, nhưng họ quả thực đang cho đi, dù là thời gian hay tiền bạc, kết quả lại đổi lấy sự phủ định như thế.

Tạ Trường Du về đến Tạ trạch, lúc này Lâm Tố Mỹ vẫn chưa ngủ mà trông chừng Tạ Gia Kỳ đang nằm trên giường.

Lâm Tố Mỹ nghe thấy tiếng động, cũng không quay đầu.

“Tạ Trường Du, vợ chồng mình dẫn con đi đi!”

Lời cô nói không phải câu nghi vấn.

Một mình Lâm Tố Mỹ đã suy nghĩ rất lâu. Trước đây, cô cảm thấy nếu không có đủ thời gian thì đừng sinh con, bởi vì chung quy thì con trẻ vẫn nên do bố mẹ trông nom sẽ tốt hơn.

Nhưng sao cô và Tạ Trường Du có nhiều thời gian như thế cho được. Hai người sẽ chỉ càng ngày càng bận. Vậy chẳng lẽ cả đời này đều không có con hay sao? Rất rõ ràng là không thể.

Vì thế cô thỏa hiệp.

Sau khi sinh con ra, hai người vẫn bận rộn. Đó là hiện thực, cũng là một sự bất lực. Vậy nên họ giao con cho bố mẹ hai bên trông.

Cô không muốn nói bây giờ hai đứa trẻ là trách nhiệm của ai, bởi điều đó không có nghĩa lý gì. So với việc nghĩ xem ai dẫn đến kết quả này, chi bằng nghĩ xem giải quyết vấn đề thế nào còn hơn.

Cách giải quyết vấn đề mà cô nghĩ ra chính là đón hai đứa con đến bên cạnh mình, để họ tự trông con.

Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Em đã nghĩ rồi, mình có thể thuê một người giúp việc trông con hộ, một hai năm này mình sẽ tự trông con, tự dạy chúng học. Mấy thứ ở trường mẫu giáo không nhiều, chúng mình có thể xử lý được, còn có thể dạy chúng tiếng Anh, thứ này hẳn phải dạy từ bé… Anh cảm thấy sao?”

Lúc này, Lâm Tố Mỹ mới xoay người, nhìn chồng mình.

“Vậy phải bàn bạc với bố mẹ đã.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu, đây là điều chắc chắn.

Tạ Trường Du tiến lên, ôm lấy cô. “Em có trách bố mẹ đã chiều con như thế không?”

Chỉ cần là thứ cháu thích, dù có tốt cho sức khỏe hay không ông bà đều sẽ mua, bởi không mua thì cháu sẽ khóc.

Còn lý do của họ chỉ có một – Mẹ chịu chết rồi, không mua thì con bé sẽ khóc mà!

Lâm Tố Mỹ nặn ra một nụ cười. “Trách họ gì đây? Con cái vốn là trách nhiệm của bố mẹ, dù chúng trở nên thế nào thì trách nhiệm của chúng mình vẫn là lớn nhất, cho dù là vì bố mẹ em và bố mẹ anh, nhưng chẳng lẽ không phải cũng vì sự bỏ mặc của vợ chồng mình hay sao?”

Tạ Trường Du nhếch khóe miệng, im lặng.

Không so sánh với những nơi khác, chỉ nói về người ở thôn Cửu Sơn thôi, mười đứa cháu thì đến sáu đứa do ông bà nội trông, hai đứa ông bà ngoại trông, còn hai đứa thì bố mẹ đẻ tự trông. Gia đình mà bố mẹ tự trông con phần nhiều là vì bất đắc dĩ, hoặc là nhà chồng khá cực phẩm hoặc là số đen nhà mẹ đẻ có vấn đề, những người đó rất hâm mộ những gia đình có ông bà trông cháu.

Trẻ con thế hệ sau đều được mặc nhận là do ông bà trông. Nếu nói ông bà không có trách nhiệm thì sao có thể?

Tuy con cái là trách nhiệm của bố mẹ, nhưng đây chẳng qua chỉ là một cách nói trên mặt lý thuyết mà thôi. Khi đổi thành hiện thực thì hoàn toàn không được. Không nói đến mấy gia đình đặc biệt bố mẹ đều ra ngoài làm việc, cho dù ở nhà thì bố mẹ cũng phải làm đồng các kiểu, đâu có nhiều thời gian như thế? Trừ phi họ không đi kiếm tiền, cả nhà cùng chết đói.

Tạ Trường Du ôm lấy cô, lặng thinh. Anh cảm thấy với thái độ ngày hôm nay của bố mẹ, rất rõ ràng là họ sẽ không để hai người dẫn con đi.

Từ những lần trước, hai người dẫn con đến thành phố Vân, cho con đi chơi là đã có thể nhìn ra thái độ của mấy ông bà rồi.

Trần Đông Mai vẫn còn tốt, bởi vì bà có nhiều cháu, nhà cửa vốn náo nhiệt. Với việc hai cháu ngoại không ở đây, bà cũng chỉ cằn nhằn đôi câu.

Nhưng Trần Tư Tuyết lại khác.

Tuy nhà họ Tạ có Giai Giai, nhưng tính cách Giai Giai vốn hướng nội, dù bây giờ đã ổn hơn ngày trước nhiều, nhưng nhà cửa vẫn lạnh lẽo, có Tạ Gia Vũ và Tạ Gia Kỳ thì nhà cửa mới trở nên huyên náo.

Dẫu thi thoảng, Trần Tư Tuyết và Tạ Minh cũng sẽ cảm thấy Tạ Gia Vũ khóc mà phiền lòng, cảm thấy đứa trẻ này hơi lằng nhằng và rất phiền phức, nhưng một khi cháu không có ở nhà thì sự khác biệt sẽ được thể hiện ra. Một ngày không thấy còn có thể nhịn được, tận mấy ngày không gặp cháu thì hai ông bà chẳng tài nào nhịn được nữa.

Hôm ấy khi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ dẫn hai con về, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết vừa nghe thấy tiếng đã đích thân chạy đi đón.

Có thể mường tượng được nỗi nhớ nhung của hai ông bà với hai đứa cháu này.

Đó cũng là thời kì Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ nhận được nhiều cuộc gọi từ họ nhất, ngày nào họ cũng gọi điện hỏi bao giờ thì các cháu trở về.

Chuyện đó khiến Tạ Trường Du còn cười bố mẹ mình có cháu nội thì đã sớm quên anh con trai là anh rồi, gọi điện thoại chỉ biết hỏi thăm hai cháu mà chẳng hỏi han anh con trai là anh thế nào.

- -------------------------------

Ngày hôm sau, khi Lâm Tố Mỹ đề cập đến việc muốn dẫn hai con đi, quả nhiên gặp phải sự phản đối vô cùng mạnh mẽ từ Trần Tư Tuyết.

Mắt Trần Tư Tuyết đã đỏ hoe. “Con đang chê bố mẹ không trông cháu cho tốt hả? Vừa đến giờ tan học, dù có bận hơn nữa mẹ cũng mặc mà đi đón cháu từ sớm. Các cháu đòi gì, bố mẹ đều cho thứ đó, mua quần áo, mua đồ ăn, mua bút, mua cặp sách… Bây giờ lại còn cảm thấy bố mẹ không trông cháu cho tốt?”

Cuối cùng Trần Tư Tuyết không nhịn được mà khóc, đó là vì bà đã chịu ấm ức.

Bà nghiêm túc trông hai cháu nội như thế, còn trông tốt hơn cháu ngoại mình, còn muốn bà phải làm thế nào mới được nữa?

Đây là lần đầu tiên Lâm Tố Mỹ và mẹ chồng xung đột chính diện kể từ sau vụ họ hàng kia.

“Mẹ, con không có ý đó. Con chỉ cảm thấy thời gian con và Trường Du ở bên hai cháu quá ít, sau này muốn dành nhiều thời gian ở bên các cháu hơn thôi.”

“Muốn ở bên chúng nó, hai đứa các con lại về là được rồi còn gì? Hai đứa ở thành phố Vân, không phải ngày ngày làm việc họp hành, còn phải đi công tác hay sao, dù dẫn con đến đó thì thật sự có thể bầu bạn bên chúng nó hàng ngày được chắc? Có gì khác so với ở đây?”

Đây là sự không muốn rõ rành rành rồi.

Bất chấp ánh mắt có áp lực của bố mẹ chồng, Lâm Tố Mỹ vẫn nói tiếp: “Bố mẹ, con biết bố mẹ rất hết lòng với Kỳ Kỳ và Tiểu Vũ, cũng cố hết sức chăm sóc hai cháu. Nhưng bố mẹ à, trẻ con bây giờ đã khác ngày trước rồi. Trẻ con ngày trước chỉ cần ăn no mặc ấm là được, còn trẻ con bây giờ lại không thể như vậy nữa. Điều kiện sống của mọi người đã tốt hơn, ăn no mặc ấm không còn trở thành một tiêu chuẩn nữa, mà là yêu cầu một vài thứ về mặt tinh thần. Chẳng hạn như học tập. Nhà trẻ cũng sẽ bố trí bài tập, bố mẹ chỉ có thể nhìn thấy Kỳ Kỳ và Tiểu Vũ đã làm bài chưa, nhưng hai cháu có làm đúng hay không, bố mẹ đều không hiểu…”

Trần Tư Tuyết lập tức cắt ngang lời cô. “Có thể bảo Giai Giai kiểm tra bài tập của hai đứa cơ mà.”

Lâm Tố Mỹ hơi bất lực, nhìn sang Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du còn chưa lên tiếng, Trần Tư Tuyết đã nói: “Khi ấy điều kiện kém như thế, không phải mẹ vẫn nuôi dưỡng được ra con trai mẹ đấy sao? Bây giờ có ai không khen Trường Du giỏi?”

Lâm Tố Mỹ bị nghẹn, bất giác rời ánh mắt đi.

Lúc này, Trần Tư Tuyết cũng hòa nhã giảng đạo lý cho Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, con có cảm thấy con đã nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng không? Không phải mẹ có ý nói con đâu. Nhưng giữa anh em với nhau cãi nhau thậm chí đánh nhau đều rất bình thường, không phải Trường Du và Trường Bình chung đụng vẫn tốt đấy sao? Ngược lại cái kiểu anh có, em cũng bắt buộc phải có… mẹ cảm thấy vậy mới không tốt. Cái gì mà công bằng với không công bằng chứ. Mẹ chỉ biết giữa hai anh em như thế chẳng có chút tình cảm anh em nào. Anh nhường em, em nghĩ cho anh, tình cảm như thế mới tốt.”

Đến đây, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không thể chen lời vào nổi. Chủ yếu là vì Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đều không muốn họ dẫn con đi.

Mà với suy nghĩ và cách nói của hai ông bà, Lâm Tố Mỹ cũng chẳng thể nào miễn cưỡng. Bởi vì cô luôn có cảm giác áy náy với họ. Họ quả thực đã tận tâm tận lực chăm sóc các cháu, cô không thể khiến họ cảm thấy buồn lòng được.

- ----------------------------------

Có điều, không chỉ Trần Tư Tuyết phản đối mà ngay cả Trần Đông Mai cũng vậy.

Trần Tư Tuyết đã đến tìm Trần Đông Mai, nghiêm túc nói chuyện này với Trần Đông Mai, sau đó bảo Trần Đông Mai đi khuyên Tiểu Mỹ đừng dẫn hai đứa trẻ đi.

Thực ra, dưới sự cứng rắn pha lẫn thỉnh cầu của Trần Tư Tuyết, Lâm Tố Mỹ đã hơi dao động.

Trần Đông Mai lại xuất hiện như vậy, Lâm Tố Mỹ biết mình không thể nào dẫn con đi được nữa.

Trần Đông Mai ngồi cùng con gái trong đình. “Nơi này đúng là tốt thật, cũng lâu lắm rồi hai mẹ con mình không cùng trò chuyện thế này.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

“Mẹ chồng con đã tới tìm mẹ.” Thoắt cái, Trần Đông Mai đã tiết lộ ra Trần Tư Tuyết. “Bà ấy bảo mẹ tới khuyên con.”

Lâm Tố Mỹ cảm thấy buồn cười. “Vậy mẹ, mẹ muốn khuyên con thế nào?”

“Tiểu Mỹ, nếu con cảm thấy mẹ và mẹ chồng con có làm chỗ nào không tốt thì con cứ thẳng thắn chỉ ra là được. Chúng ta đều là người một nhà, con chỉ ra thì bọn mẹ sẽ thay đổi, đâu cần phải dẫn hai đứa đi luôn chứ? Như vậy… khiến bố mẹ đau lòng lắm.”

“Mẹ, các bố các mẹ đều chiều theo Tiểu Vũ quá.”

“À, đây là ý kiến của con à? Được, mẹ nhớ rồi, sau này bố mẹ sẽ sửa.”

“Bố mẹ không thể cái gì cũng chiều theo con bé chỉ vì con bé khóc, phải để con bé biết có vài thứ không thể đòi, cũng không phải cứ khóc là có thể lấy được. Còn nữa, Kỳ Kỳ chỉ lớn hơn Tiểu Vũ một chút xíu thôi, đừng nói cái gì mà thằng bé là anh thì phải nhường em gái. Con không nói là nhất định phải đối xử công bằng tuyệt đối với hai đứa, nhưng không thể lấy đồ của Kỳ Kỳ để bù cho Tiểu Vũ đúng không? Trẻ con vốn không biết nhiều thứ, nhưng chúng biết chỉ cần chúng khóc là có thể có được thứ mình muốn, vậy thì chúng sẽ làm thế hết lần này đến lần khác…”

Trần Đông Mai gật đầu với thái độ cực kì tốt. “Được, những thứ này bố mẹ đều sẽ thay đổi.”

“Với lại, trẻ con ăn hoa quả sẽ tốt hơn. Trong nhà có thể mua nhiều hoa quả hơn, trước khi ăn cơm, nếu mà đói thì cũng có thể để chúng ăn chút hoa quả lấp bụng.”

Vụ này thì Trần Đông Mai thực sự có lời để nói rồi. “Thật sự không phải mẹ bủn xỉn đâu. Trong nhà đâu phải chỉ có mỗi Kỳ Kỳ và Tiểu Vũ, mấy ông cháu con cũng ở nhà, con có tin không, mua chút gì về là chưa đến nửa tiếng đã chỉ còn lại mỗi vỏ rồi.”

Lâm Tố Mỹ: …

Trần Đông Mai nói tiếp: “Con tiếp tục đi, nói rồi mẹ và Trần Tư Tuyết cùng thay đổi.”

……

Trần Đông Mai rất vui.

Lâm Tố Mỹ liền biết hai bà đã nháy nhau từ trước. Họ bảo cô nói rồi họ thay đổi, như thế thì cô cũng ngại dẫn con đi. Người ta đã đòi sửa chữa lỗi lầm, thỏa mãn yêu cầu của bạn rồi, bạn còn mặt mũi là tiếp tục dẫn con đi hay sao?

……

Không chỉ Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết đang cố gắng.

Hai đứa trẻ cũng đang “cố gắng”.

Thái độ của Tạ Gia Vũ rất rõ ràng: cô nhóc muốn sống cùng bà nội bà ngoại, không muốn rời đi, không muốn đến thành phố Vân cùng mẹ.

Tạ Gia Vũ xòe ngón tay đếm. “Con luyến tiếc ông nội bà nội, luyến tiếc ông ngoại bà ngoại, luyến tiếc các anh các chị, luyến tiếc cô giáo, còn luyến tiếc các bạn…”

Mà Tạ Gia Kỳ cũng muốn ở lại.

Lâm Tố Mỹ hỏi lý do.

Tạ Gia Kỳ nói, bà nội và bà ngoại đều đã đến xin lỗi cậu. Cô giáo đã nói rồi, người làm sai đều nên có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui