Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Mặc kệ thế nào, ở hiện đại bản thân nàng vẫn rất thích trẻ con. Đoán chừng lúc trước thân thể
này vì có cuộc sống không tốt, nên không có thời gian chăm sóc cho con
gái mình. Đông Nhi vừa vàng da lại gầy, không có gì ngoài đôi mắt to,
quần áo mặc trên người là vải thô màu lam cũng chỉ có thể che được cơ
thể, nơi đầu gối cùng khuỷu tay đều là miếng vá, Đông Nhi thấy mẫu thân
nhìn mình, sợ hãi nở nụ cười. Chu Mạch chìa tay với Đông Nhi, tiểu cô
nương làm cho người ta có cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái, dù sao diện
mạo bề ngoài có thể thay đổi, nàng tin tưởng chỉ cần có đủ dinh dưỡng,
nàng có thể đem tiểu cô nương này dưỡng thành một Lolita cổ đại đáng
yêu.

Triệu Đông thưa dạ đi đến trước mặt Chu Mạch, nắm tay nàng,
ngại ngùng gọi tiếng: "Mẹ!" Chu Mạch nghe xong trong lòng thấy mềm mại,
cảm thấy ấm áp, lập tức quyết định về sau sẽ đối tốt với nữ nhi này,
nhất định phải nuôi dưỡng nàng càng nhìn càng tốt, vén lên khí chất nữ
nhi của nàng, đến lúc đó người đến cầu thân trước cửa sẽ phải xếp thành
hàng, không chừng còn phải kéo dài đến cuối thôn. Nghĩ đến đó Chu Mạch
nhịn không được nắm tay Đông Nhi mà mỉm cười hắc hắc.

Ba người
trong phòng nhìn nàng cười mà rợn tóc gáy, Chu Trần thị lập tức đặt tay
lên trán Chu Mạch thăm dò một chút, phát hiện nhiệt độ vẫn bình thường.
Nhịn không được nói thầm: "Cũng không có sốt, tính tình sao lại biến đổi lớn như vậy chứ, trước kia là đứa nhỏ hiền lành cỡ nào, sao bây giờ lại trở nên nóng nảy như thế."

Chu Mạch nghe xong trong lòng thấy
vui vẻ, nghĩ thầm bản thân có nên thừa dịp này mà danh chính ngôn thuận
thay đổi một chút tính tình hay không. Chu Trần thị để cho Chu Nguyên

dẫn Đông Nhi đi ra ngoài sân chơi, xoay người nắm tay Chu Mạch nói: "Lúa mạch à, bất luận thế nào, con cũng không thể tiếp tục nghĩ quẩn trong
lòng, nếu con có mệnh hệ gì thì Đông Nhi phải làm sao. Trước mắt con hãy ở đây tịnh dưỡng vài ngày, qua vài ngày nữa mẹ sẽ đưa con về Triệu gia, mẹ sẽ nói chuyện phải trái với bọn họ, đừng nghĩ đem mọi chuyện đổ tội
lên đầu con." Chu Mạch nghe những lời lão mẹ nói cũng thấy đúng lý hợp
tình, hơn nữa bà cũng luôn nói nguyên chủ trước kia vẫn luôn an phận thủ thường, đoán chừng sẽ không phải là người làm chuyện trộm cắp kia.
Huống chi chủ nhân thân thể này lúc này lại là nàng, nhưng nàng vẫn phải suy tính một chút về tương lai nếu cái tên Trọng Sơn kia không trở về
thì nàng phải làm sao, nàng bỗng nhiên nhớ đến tỉ lệ tử vong ở chiến
tranh thời cổ đại rất cao, niềm hi vọng mong phu quân của thân thể này
trở về vẫn thật là xa vời. Không bằng nhân cơ hội này không trở về cái
nhà chồng kia.

Nghĩ đến đây Chu Mạch liền làm nũng với Chu Trần
thị nói: "Mẹ, mẹ thấy Trọng Sơn đã đi được năm năm rồi, gần đây cũng đã
một khoảng thời gian không nghe thấy tin tức gì cả, không chừng cũng
lành ít dữ nhiều. Không bằng trước mắt con không quay về, con ở nhà
chiếu cố mẹ cùng Tiểu Nguyên, nếu sau này Trọng Sơn có trở về thì con
lại về Triệu gia." Không đợi Chu Mạch nói xong, Chu Trần thị liền vội
vàng đánh gãy lời nàng "Này, sao được? Con đã là người của Triệu gia, vô duyên vô cớ con về nhà mẹ đẻ ở, còn không sợ người ngoài chê cười. Lại
nói, phụng dưỡng cha mẹ chồng là bổn phận của con, ở đây là ở nhà con có thể nói gì cũng được, nhưng ở bên ngoài đừng nói những lời như vậy, để
người ngoài họ nghe thấy sẽ cười rụng răng."

Chu Mạch nghe đến đó trong lòng thấy tức giận, xã hội phong kiến vạn ác, tư tưởng nam tôn nữ ti vạn ác. Kết quả mặc kệ Chu Mạch nói thế nào, giảng đạo lý ra sao.
Chu Trần thị cũng không cho phép nàng ở nhà mẹ đẻ quá lâu, Chu Mạch thấy không có hi vọng, chỉ có thể suy nghĩ trước mắt nên nhanh chóng dưỡng
vết thương cho tốt.

Làm Chu Mạch vui sướng là, tố chất thân thể
của nguyên chủ này cũng không tệ, nguyên nhân không chừng là lao động
cũng không ít. Ngày hôm đó nàng đã có thể rời giường, ngày thứ ba không

còn cảm giác được đau đớn, vào ngày thứ tư nàng lén luyện một vài động
tác yoga nhẹ, cảm thấy cả người thoải mái, nhưng khi nàng thử vài chiêu
thức Taekwondo, bả vai hơi đau đớn. Chu Mạch thật vui vẻ, nếu nàng tiếp
tục luyện tập, đoán chừng ở trong thôn cổ đại này, cũng sẽ không bị
người khi dễ, ít nhất trong lĩnh vực vũ lực sẽ không có ai khi dễ nàng
được. Ban ngày nàng không có chuyện gì liền cùng hai bánh bao nhỏ khơi
thông tình cảm với nhau, cũng may nguyên chủ đối Đông Nhi hình như cũng
không tệ, Đông Nhi cũng không có cảm nhận được mẫu thân đã thay đổi,
chính là thật sự chịu không nổi Chu Mạch động một chút liền chủ động nói chuyện với nàng rất nhiệt tình. Chu Nguyên thì cảm thấy tỷ tỷ không
giống với trước kia, trở nên rất vui vẻ rất nhiều, nhưng vẫn giống trước kia là đối với hắn rất tốt, hắn nén nỗi tò mò, thầm nghĩ người tỷ tỷ
trước mắt này mặt cười như hoa so tỷ tỷ trước kia động một chút liền
khóc làm cho người ta cảm giác thoải mái rất nhiều, hắn thích tỷ tỷ như
vậy, hắn luôn hi vọng tỷ tỷ của hắn có thể vui vẻ. Bất quá chỉ có chuyện làm Chu Mạch phát điên là không có thịt ăn, mỗi ngày buổi sáng ăn cháo
gạo kê, giữa trưa bắp rang cùng cải xanh, buổi tối vẫn là cháo gạo kê,
để cho Chu Mạch khi ăn không thịt không vui muốn hộc máu. Nàng chỉ có
thể tự an ủi bản thân ngũ cốc hoa màu rất tốt cho sức khỏe.

Trải
qua thời gian bốn ngày, Chu Mạch đã biết rõ ràng tình hình kinh tế nhà
mẹ đẻ, nàng thật sự không dám tưởng tượng ngoài con bò thì trong nhà này còn có cái gì có thể chi tiêu. Nhưng kết quả rất bất ngờ, Chu gia thế
nhưng còn có một mẫu đất rẫy, một mẫu đất ruộng. Sau này hỏi thăm mới
biết được, hai mẫu đất này là của lão cha Chu Khang của nàng dùng mạng
đổi lấy, Chu Khang bởi vì nhảy sông cứu tiểu nhi tử của chúa đất vùng
phụ cận nên chẳng may qua đời, chúa đất lấy hai mẫu đất báo đáp. Chu
Mạch sau khi biết chuyện cũng chỉ cười nhạt, không ngờ toàn bộ mạng sống của người nhà Chu gia lại rẻ như thế. Nghe nói tên chúa đất kia ruộng

tốt trăm khoảnh, không thể nào đền bù cho Chu gia giống như ăn lót dạ
như vậy, hoặc là tên chúa đất kia là tên keo kiệt, hoặc khi hắn bồi
thường bị kẻ dưới ăn xén. Cho dù như thế nào, có hai mẫu đất này, ít
nhất Chu gia có thể ăn no bụng, không cần chịu đói. Bình thường việc
ruộng đất đều do Chu Trần thị cùng Chu Bình đảm đương, hiện tại vừa vặn
là lúc cày bừa vụ xuân, chỉ có để cho Chu Mạch cùng Đông Nhi ở nhà, Đông Nhi bốn tuổi đã có thể thổi lửa nấu cháo, có đôi khi giữa trưa còn đi
đưa cơm cho bà ngoại cùng cậu, đúng là con nhà nghèo trưởng thành sớm.
Chu Mạch căn cứ quần áo trên người cùng thức ăn, có thể nhận định bản
thân nàng đã xuyên đến Minh triều, nàng nhớ quần áo ở Minh triều vẫn
thiên về hán phục, hơn nữa ở Minh triều bắp mới bắt đầu được gieo trồng
rộng khắp ở Trung Quốc.

Vào buổi tối ngày thứ tư, Chu Trần thị
nói với Chu Mạch: "Lúa mạch à, lúa nước cùng bắp của chúng ta cũng đã
được gieo trồng, thân thể của con đã khỏe lên nhiều, ngày mai con dậy
sớm thu thập đồ đạc, mẹ cùng em trai con đưa hai mẹ con con về." Chu
Mạch muốn mở miệng phản đối, nói muốn ở chỗ này thêm vài ngày, chờ
thương thế khỏi hoàn toàn mới trở về, kết quả bị Chu Trần thị dạy bảo,
"Lúc này là ngày mùa, nhà chồng con có mười mẫu ruộng tốt đấy, con phải
mau chóng trở về giúp một tay. Làm hang ở nhà mẹ đẻ để bị trẹo cột sống
à!" Chu Mạch thấy lão mẹ nổi bão, cũng không dám nhiều lời, cũng vào tối hôm đó Chu Trần thị đem năm mươi văn tiền cho Chu Mạch, Chu Mạch từ
chối không nhận, bị ánh mắt sắc bén của Chu Trần thị ngăn lại. Bất luận ở triều đại nào, mẹ ruột cũng rất tốt với nàng! Vào buổi sáng ngày hôm
sau Chu Mạch nắm tay hai cái bánh bao nhỏ đi theo phía sau Chu Trần thị
hướng về Triệu thôn mà đi, trong phạm vi mấy chục dặm Triệu thôn cũng
được cho là thôn xóm khá lớn, toàn thôn có khoảng hơn ba trăm hộ, hơn
hai ngàn người, khoảng cách từ nhà mẹ đẻ Chu Mạch đến Triệu thôn cũng
chẳng qua có hai km, nhưng đối với người được hưởng thụ phương tiện giao thông hiện đại và nhanh chóng như Chu Mạch mà nói thì lại cảm thấy rất
xa. Bất quá nhìn hai đứa trẻ đều không có tức giận, nàng cũng không dám
oán giận, nàng chỉ sợ bị Chu Trần thị lải nhải.

Triệu gia nằm ở

đầu thôn, kết cấu của Triệu thôn vuông vuông thẳng thẳng, chỉ có phố nam bắc và phố đông tây, phố đông tây thì có mười cái, phố nam bắc thì chỉ
có hai cái lớn, hướng bắc của phố phía đông nối thẳng 5km sẽ đến đường
quan đi ra châu huyện, phố tây đi về phía nam không tới 1km thì có một
ngọn núi lớn có diện tích cỡ trăm dặm. Chu Mạch vừa đi vừa nhìn, nghĩ
thầm cứ coi như là một ngày đi dạo chơi của một nông dân đi, Triệu thôn
này lại là một nơi dựa núi gần sông rất tốt, nếu nơi này mà ở hiện đại,
không chừng rất sớm đã bị những tay kinh doanh bất động sản khai phá để
xây biệt thự. Bất quá lúc này nàng vô tâm nghĩ tới chuyện đó, nghĩ đến
sắp sửa phải đối mặt với nhà chồng mà nàng không biết chút gì, trong
lòng nàng thật là có chút khiếp sợ. Đối mặt với bà mẹ chồng khó khan gay gắt, nàng không thể cho bà ta quyền cước để đá bà ta đi. Đến đó làm cho nhiều người tức giận, đến lúc đó trị nàng là một người vừa đại nghịch
bất đạo lại bất hiếu, kết quả không phải nàng sẽ phải bị nhốt lồng heo
sao. Nghĩ đến đó Chu Mạch nhịn không được rùng mình một cái, công phu
của nàng lúc này nếu ở hiện đại có thể đánh ngã được hai người, nhưng
nghe nói ở cổ đại có rất nhiều luyện võ công, võ nghệ có thể rất cao
cường, có thể luyện đến mình đồng da sắt. Bản thân nàng nếu thực là
người phạm tội, rất có khả năng sẽ bị kéo ra ngoài chém. Trời ạ! Chu
Mạch xưa nay luôn nhát gan khi nghĩ đến đó chỉ kiên quyết một lòng tin,
bất luận chuyện gì đều phải nhẫn, trên đầu chữ nhẫn một cây đao, gặp
chuyện không nhẫn đem họa vào mình; nếu có thể nhịn xuống mối hận trong
lòng, sau mới biết chữ nhẫn cao! Bây giờ bản thân nàng phải nhịn cho qua mọi chuyện, sau này thừa dịp không ai chú ý cho ăn mấy gậy là được rồi. Nghĩ tới phương án giải quyết như thế, Chu Mạch cảm thấy mừng thầm
trong lòng.

Ngay lúc Chu Mạch miên man suy nghĩ, Chu Trần thị đã
dẫn bọn họ đến trước cửa Triệu gia, nhìn xung quanh bên ngoài sân, cuộc
sống Triệu gia so Chu gia tốt hơn một chút, Triệu gia dầu gì cũng có
dùng nhánh cây chống lên làm tường rào, Chu gia thì chỉ có hai gian
phòng hở chung quanh. Đây là kiểu Tứ Hợp Viện, phía bắc là một dãy ba
phòng lớn hướng về phía nam, hai bên đông tây có riêng một sương phòng. Ở bên ngoài sương phòng, theo phong thủy, đông là phòng bếp, tây xây nhà
tranh, vì vậy có thể thấy bên cạnh phòng về phía tây còn có một căn bếp
bị khói hun đen như mực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận