Đại Nghịch Chi Môn

Đỗ Sấu Sấu và Chung Cửu Ca không biết An Tranh tới quán rượu Diệp đại nương một mình.

Sau khi trở về, An Tranh một mực có nghi hoặc trong lòng. Vì sao mình không cảm giác được nguy hiểm nào cả? Hắn từng là thủ tọa của Minh Pháp Tư, đã từng trải qua bao nhiêu hung hiểm? Cho nên hắn biết rõ, cái chết của Trần Phổ sẽ khiến phố Nam Sơn không còn yên tĩnh. Nếu như trở về, bảy tám phần sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên hắn mới đi một mình tới gặp Diệp đại nương, tính toán đợi sau khi thành công mới nói cho Đỗ Sấu Sấu. Nếu như không thành công, chuyện này sẽ không nhắc lại.

Nhưng đêm qua, phố Nam Sơn cực kỳ yên tĩnh.

An Tranh không biết rằng, đêm hôm qua có một thư sinh xuất hiện, một mình giết 279 loạn phỉ. Đi trên đường cái, tùy ý chỉ tay, liền đại sát tứ phương. Những người kia, có thế lực của Trần gia, Đại Khấu Đường, cũng có thế lực khác muốn thừa dịp mà vào. Nhưng trên đường cái không để lại một giọt máu. Thư sinh giết người, từ trước tới nay không chảy máu. Lúc An Tranh đi trên đường Nam Sơn, mỗi lần qua ngõ hẹp lại nhìn vào trong, nhưng hắn không nhìn thấy ở sâu trong ngõ có chồng chất thi thể.

An Tranh ngồi xuống cành cây trầm tư. Lúc này Đỗ Sấu Sấu đi tới ngồi chồm hỗm bên cạnh hắn.

-Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Đỗ Sấu Sấu hỏi.

An Tranh đáp:

-Đang nghĩ nên đi đâu. Nếu Diệp đại nương không đồng ý hỗ trợ tẩy tủy, vậy thì chúng ta không vào được bất kỳ môn phái nào.

Hắn nhìn Đỗ Sấu Sấu:

-Còn ngươi, ngươi làm gì vậy?

Đỗ Sấu Sấu duỗi lưng một cái:

-Trước kia mỗi khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là tới nhà xí ngồi một lát. Ngày hôm qua đi ngoài mấy lần, chưa có gì bỏ bụng, dù theo thói quen đi nhà xí, nhưng không đi được phát nào.

An Tranh lại hỏi:

-Vậy thì cứ ngồi xuống, sao phải chồm hỗm vậy?

Chung Cửu Ca tựa vào cành cây, mỉm cười đáp hộ:

-An gia ngươi không biết rồi, đi đại tiện nhiều, mông đít sẽ đau….

An Tranh than nhẹ một tiếng, hai người này đúng là vô ưu vô lự.

-An Tranh, ta hỏi ngươi một vấn đề.

Đỗ Sấu Sấu đặt mông ngồi xuống, khiến cành cây lay động dữ dội.

-Hỏi đi!

-Ngươi từng yêu ai chưa?

-Chưa!

-Vì sao?

An Tranh liếc Đỗ Sấu Sấu:

-Cái phố Nam Sơn này có mấy nữ hài tử a? Cho dù có, thì nữ hài tử cũng không chạy loạn trên đường cái. Ngươi mới mười tuổi, suốt ngày suy nghĩ linh tinh gì vậy.

Đỗ Sấu Sấu:

-Lý tưởng nhân sinh của ta, chính là lấy được một đại mỹ nữ làm vợ. Sau đó mở mười mấy cửa hàng ở phố Nam Sơn, ngày ngày kiếm tiến. Sáng sớm kéo tay lão bà đi trên đường cái, đón nhận ánh mắt hâm hộ của người khác. Nàng lắc lắc cái eo nhỏ mông lớn, ta thì vịn giúp nàng.

Chung Cửu Ca bĩu môi:

-Xấu như ngươi, mỹ nữ thèm vào nhìn.

Đỗ Sấu Sấu:

-Ngươi không thấy đi bên cạnh những cô nàng xinh đẹp là nam nhân vừa xấu vừa béo à? Cho nên tương lai ta nhất định làm được, bởi vì ta còn xấu hơn bọn họ.

Chung Cửu Ca giơ ngón tay cái, đột nhiên trừng mắt:

-Đại…đại mỹ nữ.

Đỗ Sấu Sấu bĩu môi:

-Ngươi đang nằm mơ à?

Sau đó hắn phát hiện, An Tranh cũng nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt có cảnh giác cùng nghi hoặc. Theo tầm mắt của An Tranh nhìn sang, Đỗ Sấu Sấu đúng là thấy được đại mỹ nữ, đại mỹ nữ khiến không ít nam nhân của phố Nam Sơn thần hôn điên đản, Diệp đại nương, lão bản của quán rượu. Hôm nay Diệp đại nương mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, tăng thêm vài phần thiếu nữ. Đây là một nữ nhân kỳ quái, khí chất thay đổi theo quần áo.

Diệp đại nương ngẩng đầu nhìn ba người, sau đó hỏi:

-Mới sáng sớm các ngươi đã trèo lên cây ngồi, định làm gì vậy?

Đỗ Sấu Sấu vừa định mở miệng, An Tranh liền bịt miệng hắn lại, sợ cho Đỗ Sấu Sấu nhanh mồm nói mấy câu khiếm nhã.

-Bọn ta đang đợi mặt trời mọc, sau đó nói với đại nương một tiếng ‘Chào buổi sáng’.

An Tranh cười hì hì, nhưng trong lòng lại lo lắng. Đêm qua hắn tới quán rượu nhưng không gõ cửa, chỉ để lại một cái túi ở bên ngoài. Hắn không sợ người khác lấy đi cái túi, bởi vì hắn cảm giác được bên trong có sát khí. Lúc đó Diệp đại nương đã động sát niệm, hiện tại nàng lại tìm tới, An Tranh không xác định được mục đích của Diệp đại nương.

An Tranh có vài phần cảnh giác với Diệp đại nương, nhưng Diệp đại nương cũng như vậy. Mộc Trường Yên nói An Tranh không rõ lai lịch, điều này khiến Diệp đại nương hiểu ra, vì sao lần đầu trông thấy thiếu niên này, lại cảm thấy ánh mắt của hắn không giống một thiếu niên.

-Nói chuyện đứng đắn chút.

Nói xong, Diệp đại nương xoay người rời đi. An Tranh từ trên cây nhảy xuống đi theo sau. Đỗ Sấu Sấu nhìn hai người, có chút tiếc nuối nói:

-Nữ nhân này không đơn giản, không biết An Tranh thu phục được không.

Chung Cửu Ca:

-Đồ lưu manh!

Đỗ Sấu Sấu sửng sốt một lát, không hiểu vì sao Chung Cửu Ca lại chửi mình là đồ lưu manh.

Diệp đại nương đi trước, An Tranh đi sau, hai người một mực duy trì cự ly. Đây là lần đầu tiên Diệp đại nương có cảm giác thân cận với một thiếu niên, cho nên nàng càng thêm tin tưởng suy đoán của Mộc Trường Yên.

Đi sâu vào rừng, Diệp đại nương xoay người nói:

-Ta có chút hứng thú với lai lịch của ngươi, dù sao một cô nhi của phố Nam Sơn quyết không thể viết được công pháp như vậy. Nhưng ta sẽ không hỏi, bởi vì mỗi người đều có bí mật riêng của mình. Thật giống như ngươi cầu ta, nhưng không hỏi ta vì sao che dấu tu vị. Ta sẽ không coi ngươi là một đứa bé, cho nên ngươi cũng không cần giả vờ làm đứa bé để ta buông lòng cảnh giác…Hai bên xử sự công bằng vẫn tốt hơn.

An Tranh cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nụ cười thiên chân vô tà:

-Đai nương cứ nói đi.

Diệp đại nương nói:

-Thẳng thắn vậy, ngươi tìm ta là muốn tẩy tủy cho ngươi?

An Tranh lắc đầu:

-Không phải một mình ta, mà là ta và Đỗ Sấu Sấu.

Diệp đại nương:

-Hai người à? Vậy thì bản công pháp kia vẫn chưa đủ làm thù lao.

An Tranh nói:

-Ta lại ghi thêm một bản khác!

Diệp đại nương nói:

-Không cần. Công pháp cấp cao kia tuy thích hợp với thể chất của Thất Đạo, nhưng dù sao nó còn nhỏ, qua mười năm nữa cũng chưa chắc dùng tới. Ta tính toán đưa Tiểu Thất Đạo tới thư viện Huyễn Thế. Sau khi tẩy tủy cho các ngươi, các ngươi phải bảo vệ nó giúp ta, chiếu cố nó, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp các ngươi cũng tiến vào thư viện. Hơn nữa được chiếu cố hơn các đệ tử khác.

An Tranh không hoài nghi, bởi vì hắn biết Diệp đại nương có thế lực của mình.

Đây vốn là giao dịch đôi bên cùng có lợi, cho nên không phải cò kè gì. Còn với thư viện Huyễn Thế, Diệp đại nương rất yên tâm. Thư viện là của Mộc Trường Yên, nàng tin được hắn.

Đang lúc An Tranh và Diệp đại nương nói chuyện, ở trong một cái sân hoang vắng của Trần gia, một thiếu niên chui ra từ núi đá giả. Có rất ít người biết, núi đá giả ở hậu viện Trần gia có một mật đạo nối thẳng tới mật thất. Mà tất cả bảo bối của Trần gia đều giấu trong mật thất. Sau khi kế hoạch thành công, việc đầu tiên mà Trần Phổ làm chính là đưa con của mình là Trần Thất vào mật thất, để lại phần lớn thủ hạ âm thầm bảo vệ, bằng không hắn đã không tới nhà An Tranh một mình rồi.

Trần gia có nội tình thâm hậu, người ngoài khó mà biết hết. Mà Trần Phổ đã làm cho Trần gia nhiều năm, hắn nắm rõ mọi thứ trong Trần gia. Những thứ trong mật thất còn nhiều hơn thứ mà Chung Cửu Ca kiếm được.

Trần Thất vác một túi lớn đi ra, vẫy tay đằng sau, đám tử sĩ mà Trần Phổ bồi dưỡng nhiều năm đi lên, đợi mệnh lệnh của Trần Thất.

-Dẫn ta đi gặp Quỷ Thủ Cửu gia.

Trần Thất chỉ nói hai câu, câu thứ hai là:

-Nói tỉ mỉ cái chết của cha ta cho ta nghe.

Ở Huyễn Thế Trường Cư, hạng người nào cũng có, lý do phần lớn mọi người chạy tới đây là giống nhau. Hoặc là bị đuổi giết, hoặc là cùng đường. Mà những năm qua Trần gia một mực lôi kéo những kẻ có thể lợi dụng được, Quỷ Thủ Cửu gia chính là một trong số đó. Trong cái túi mà Trần Thất vác có một danh sách, ghi lại những người mà Trần gia khống chế được trong nhiều năm qua ở phố Nam Sơn.

Có danh sách này, Trần Thất liền có một mạng lưới nhân mạch khổng lồ. Tài sản chính thức của Trần gia, coi như rơi vào tay hắn.

Đặng Bãi, tâm phúc của Trần Phổ cõng Trần Thất bay vút ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

-Thiếu gia, lão gia hẳn là chết ở trong nhà tiểu tử tên là An Tranh. Người của chúng ta đã tìm kiếm thi thể, nhưng có một cỗ lực lượng mà chúng ta không biết ngăn cản, vì vậy mà tiến triển không thuận lợi lắm. Hiện tại chúng ta cần phải ẩn nấp, sau đó mới báo thù. Hơn nữa, những người ở phố Nam Sơn đều biết thiếu gia, cho nên càng phải cẩn thận, bởi vì không ít người ngấp nghé tài sản của Trần gia.

Trần Thất gật đầu:

-Đặng thúc, ta biết phải làm thế nào, cho nên ta mới nhờ thúc dẫn ta đi tìm Quỷ Thủ Cửu gia.

Đặng Bãi lộ vẻ khó khăn, do dự một lát rồi mới nói:

-Thiếu gia, nếu làm vậy thiếu gia phải thay đổi một thân phận khác.

Trần Thất ừ một tiếng:

-Cái tên mà thôi, có gì to tát. Chỉ cần báo thù được cho cha ta, cho dù bảo ta có cùng họ với kẻ thù, ta cũng chấp nhận. Huống hồ, hiện tại không chỉ đơn giản là báo thù. Phụ thân giao các ngươi cho ta, cũng giao ta cho các ngươi, nếu như chúng ta phụ lòng của phụ thân, vậy thì đâu còn mặt mũi để sống trên đời? Chúng ta phải trở thành lực lượng cường đại nhất của Huyễn Thế Trường Cư, khiến tất cả mọi người phải quỳ gối dưới chân ta.

Đặng Bãi nói:

-Thiếu gia yên tâm, dù chết thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ ngài.

Đoàn người vượt qua hẻm nhỏ, sau đó dừng ở trước một căn nhà heo hút.

Trần Thất bước xuống, chỉnh lại quần áo, đi tới trước cổng tre, hắng giọng một cái rồi nói:

-Vãn bối Trần Thất, bái kiến Cửu gia.

Cửa mở, một lão già đầy mùi rượu, hai mắt đỏ bừng, thân hình gầy gò đứng ở đó, híp mắt nhìn Trần Thất:

-Người của Trần gia?

-Đúng vậy, vãn bối gặp chút phiền toái, cho nên muốn thu hồi chút nhân tình từ Cửu gia.

-Gì đó?

Lão già hỏi.

Trần Thất lấy ra một lệnh bài từ ngực:

-Môn Khách Lệnh của Trần gia, chắc Cửu gia nhận ra nó chứ?

Lão già ừ một tiếng, xoay người đi vào bên trong:

-Trần gia xong đời rồi, chỉ còn lại một đứa trẻ con như ngươi làm chủ.

Trần Thất đi theo sau, vừa đi vừa nói:

-Tiền bối, ngài không cần quan tâm nhiều như vậy, ngài cứ làm tốt chuyện của ngài là được.

Lão già dừng bước, lạnh lùng nói:

-Ngươi nói không sai, ta nợ nhân tình của Trần gia các ngươi, nợ thì phải trả, nhiều lời vô ích.

-Nói đi, ngươi muốn gì?

Lão già hỏi.

Trần Thất chỉ cánh tay mềm oặt của mình:

-Giúp ta hồi phục lại cánh tay.

Lão già nhìn tay của Trần Thất, lắc đầu:

-Không phục hồi lại được. Gân đã đứt, hơn nữa để hơi lâu. Nếu đến sớm một ngày thì còn được.

Trần Thất hỏi:

-Vậy ta phải làm sao mới sử dụng được cánh tay này.

Lão già đáp:

-Cắt đi, đổi cái khác.

Trần Thất nhíu mày, suy nghĩ một lát mới gật đầu:

-Vậy thì cắt, đổi cái khác.

Lão già hỏi:

-Ngươi không sợ đau?

Trần Thất cười lạnh:

-Lòng đang đau, nên không sợ cái đau khác.

Lão già biến sắc, sau đó thở dài:

-Đổi cánh tay, không đơn giản như ngươi nghĩ, cần ít nhất ba viên linh thạch trung phẩm, còn cần một cánh tay mới bị đứt, hơn nữa chủ nhân của cánh tay này, phải có cùng huyết mạch với ngươi.

Trần Thất quay đầu nhìn Đặng Bãi:

-Đi tìm cánh tay của những đứa trẻ cùng tuổi ta, càng nhiều càng tốt. Nếu không có, thì tìm đứa lớn tuổi hơn. Nhanh lên, ta không chờ được nữa.

Đặng Bãi gật đầu:

-Thuộc hạ tuân mệnh, cho dù phố Nam Sơn không có trẻ con để chặt tay, thì thuộc hạ cũng sẽ tới nơi khác để chặt.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trần Thất trầm mặc một lúc rồi nói:

-Giúp ta đổi khuôn mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui