Đại Nghiệp Nữ Đế


Mưa phùn rả rích rơi ngoài rèm châu, thủy khí nhân uân*, sương mù che khuất cả phủ Tạ gia.

*Nhân uân: ý chỉ âm dương hòa hợp.


Tạ Vân Sơ một thân bạch phục chắp tay đứng dưới ô giấy, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống tỳ nữ đang run rẩy quỳ dưới mưa, giọng nói lạnh nhạt: “Đọc…”

Hộ vệ mở phong thư ra, từ tốn đọc: “Nô tì nghe trộm lão thái gia nói sợ Đại hoàng tử sau lưng Vĩnh Ninh Bá phủ, Bá gia muốn nhân cơ hội này dùng thế lực của Đại hoàng tử gây khó dễ Tạ gia tiện thể đòi thêm chút bạc, Thúy Chi.



Hộ vệ đọc xong thì kính cẩn dâng lên Tạ Vân Sơ.


Nàng cầm lấy phong thư, lông mi rũ xuống, thần sắc khó dò.


“Lục Lang… Lục Lang….

Nô tì chỉ là nhất thời bị quỷ ám!”


Thúy Chi toàn thân ướt đẫm, chân tay khua lúng túng quỳ gối khóc, chưa kịp túm lấy góc y phục của Tạ Vân Sơ đã bị hộ vệ tàn nhẫn đạp vào lưng, nửa khuôn mặt bị ấn xuống bùn.


Người người đều nói Lục Lang lãnh đạm khoan dung, nhưng nàng ta biết… Lục Lang trước giờ không phải là người dễ gần, Lục Lang chưa bao giờ coi trọng mạng người.


“Nô tì biết lỗi rồi! Lục Lang xin người tha cho nô tì!”

Nhìn tiểu tư Nguyên Bảo bất chấp mưa gió chạy về, Tạ Vân Sơ không nhìn Thúy Chi, chỉ chậm rãi gấp thư lại, lạnh giọng nói: “Lôi xuống, trượng tễ*.



*Trượng tễ là một phương pháp trừng phạt ở Trung Quốc cổ đại, sử dụng trượng đánh chết một người sống sờ sờ.


Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Thúy Chi tái mét, không còn huyết sắc.


“Lục Lang tha mạng! Lục Lang…” Nhìn thấy Tạ Vân Sơ bất vi sở động*, trái tim Thúy Chi như bị cắt ngang, vùng vẫy thoát khỏi hộ vệ, quỳ xuống, mười phần tự tin hét lớn: “Nô tì thân mang cốt nhục của Tô Bá gia, nếu hôm nay Lục Lang đánh chết nô tì, sợ là không giải thích được với Tô Bá gia!”

*Bất vi sở động: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi


Tạ Vân Sơ đặt bức thư sang một bên, ngước mắt lên nhìn Thúy Chi miệng cọp gan thỏ, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh như băng có chút hài hước nói: “Ta muốn xem xem, ta đánh chết nô tì phủ mình, Tô Bá gia đòi ta giải thích cái gì?”

Nàng dặn dò hộ vệ: “Lôi ra trước viện, bịt miệng, dùng loạn côn đánh chết, để đám nô bộc bên dưới nhìn thấy, ở Tạ phủ này… kẻ phản chủ có kết cục như thế nào!”

Thúy Chi thấy Tạ Vân Sơ không hề e ngại Tô Bá gia, muốn dùng loạn côn đánh chết nàng ta liền sợ hãi mở to mắt.


Thấy Tạ Vân Sơ định rời đi, chưa kịp khóc lóc van xin đã bị bà tử thô sử bịt miệng.


Nguyên Bảo đang đứng bên cạnh lập tức bước lên cầm ô che cho Tạ Vân Sơ.


Tạ Vân Sơ nắm chặt lá thư, tay chắp sau lưng.


Hôm qua không kịp gặp trưởng tỷ, đã bị Khổng ma ma bên cạnh tổ mẫu giam ở Vinh Hòa viện chép kinh thư, nói có thể giúp bà vượt qua ác mộng.


Gần đây lão phu nhân bệnh không ra khỏi phủ, không thấy đi chùa hay đạo quán, cũng không thấy cao nhân vào phủ, sao đúng lúc trưởng tỷ hồi phủ lại nói có kinh thư có thể vượt qua ác mộng?

Tạ Vân Sơ không ngốc, trưởng tỷ trước giờ luôn hiền lành đột nhiên quay về Vĩnh Gia, chắc chắn là chịu uất ức, sao nàng có thể không quan tâm được.


“Đã hỏi rõ ràng chưa?” Tạ Vân Sơ hỏi.


Nguyên Bảo vẫn luôn theo sát Tạ Vân Sơ bước đến, trầm giọng nói: “Đã hỏi rồi ạ, Lưu ma ma nói mấy năm nay Tô Minh Hàng luôn lấy trộm của hồi môn của Đại tiểu thư để ăn chơi hưởng lạc, mua quan…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận