Đại Nghiệp Nữ Đế


Đến lúc này, chấn động mà Tạ Vân Sơ mang đến cho Tạ lão thái gia, không thể dùng một hai từ có thể diễn tả được.


Thông minh như quỷ!

Trong cục diện này, ngay cả lòng người cũng tính toán xong rồi.


Tạ lão thái gia nhìn chằm chằm Tạ Vân Sơ một lúc, mới cúi xuống nhìn sổ sách trong tay.

Tạ lão thái gia nhìn sổ sách mà lòng rối bời, đôi bàn tay nhăn nheo dường như hơi run lên, đã rất nhiều năm ông không có cảm giác như này rồi.

Không phải ông không tiếc mấy thứ tài vật này, mà là vì Tạ Vân Sơ… vượt qua cả sự mong đợi của ông với đám tiểu bối Tạ thị, khiến ông vừa kinh ngạc vừa kích động.

Trước khi Lục Lang xử lý Thúy Chi mới hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện, lát sau Vân Mạn đã đem sổ sách đến.


Nét mực trên sổ sách còn chưa khô… còn có cả vết chữ nhòe, chắc hẳn là do quá lo lắng, nét chữ quá ẩu, nhưng quả thật đúng là nét chữ của Vân Mạn.

Điều này rõ ràng, trước khi đến Vinh Hòa viện, Lục Lang đã tính toán toàn bộ.

Nó hiểu rõ đem chuyện của Tô Minh Hàng và trưởng tỷ nó ra làm lớn lên mới là điểm mấu chốt, đã sớm tính đến cả sổ sách.

Thời gian ngắn như thế, có thể vạch kế hoạch thấu tình đạt lý đầy đủ như thế, trong hoàn cảnh này, có thể tránh xa hai đảng tranh đấu, giành lợi ích tốt nhất cho Tạ thị.

Điều này khiến Tạ lão thái gia ở Vĩnh Gia có cảm giác rung động lòng người như đang ở triều đường, khó mà kìm nén được sự xao động trong lòng.

Điều hiếm thấy nhất là Lục Lang vì vinh nhục của toàn tộc mà sẵn sàng bỏ cả thanh danh của mình, dám làm đá kê chân giúp quan hệ giữa Đại bá nó và đồng liêu gần gũi hơn.

Tạ lão thái gia gập sổ sách lại, ngước mắt lên nhìn Tạ Vân Sơ quỳ vững vàng, nét mặt không có chút sóng gió nào, ra hiệu cho Tạ nhị gia đỡ Tạ Vân Sơ dậy: “Đỡ Lục Lang dậy, thân thể đứa bé này còn yếu.



“Tạ tổ phụ.


Tạ nhị gia tỉnh táo lại, đang muốn đưa tay ra đỡ Tạ Vân Sơ dậy, đã thấy Tạ Vân Sơ khó khăn bám vào tay ghế đứng lên.

Hắn nhìn chăm chú vào nữ nhi đang cố tránh mình, từ từ thu tay về.

“Lục Lang, con thật sự tình nguyện vì Đại bá cháu, bỏ cả thanh danh của mình?” Tạ lão thái gia nắm chặt sổ sách trong tay.

Tạ Vân Sơ vừa ngồi xuống lại chống tay ghế đứng lên, nàng nhẫn nhịn sự đau nhức nơi đầu gối và hai chân mỏi nhừ, từ từ hành lễ Tạ lão thái gia…
“Thân thể này của con không biết có thể chống đỡ được đến bao giờ, trước khi chết có thể làm chút gì đó cho Tạ thị và trưởng tỷ, con đã thấy hạnh phúc rồi! Chỉ là mẫu thân vất vả sinh con, Lục Lang không có gì báo đáp mẫu thân, mẫu thân là người hiền lành, vẫn luôn yêu thương Lục Lang.


Vén áo quỳ xuống khấu đầu, nước mắt lưng tròng: “Khẩn cầu tổ phụ… trước khi Lục Lang chết, tạm thời đừng ghi tên thứ huynh dưới tên mẫu thân, Lục Lang không muốn khiến mẫu thân cảm thấy… trong nhà đã cho rằng Lục Lang sống không lâu dài mà thương tâm đau buồn.


Tạ lão thái gia nghe Tạ Vân Sơ nhắc đến từ “chết”, tim thắt lại theo, thấy ánh mắt dịu dàng của Tạ Vân Sơ, ông vẫy tay cho nàng đứng dậy.

“Con còn nhỏ, đừng nói mấy câu xui xẻo đó nữa, mấy đại phu đó đều nói con không qua nổi mười hai, bây giờ… không phải qua rồi sao!”
Tạ lão thái gia thấy Tạ Vân Sơ đứng lên, thấp giọng vỗ về Tạ Vân Sơ: “Mẫu thân con quan tâm sức khỏe của con, tổ phụ cũng quan tâm, lần này con đi Biện Kinh với tổ phụ cũng được, Biện Kinh dù sao cũng là kinh thành, đại phu cũng là ngọa hổ tàng long*, đến lúc đó để Đại bá con mời thái y xem xem!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận