Tạ lão thái gia tiện tay đặt sổ sách sang một bên, chậm rãi nói: “Hôm qua Tô Bá gia cậy quyền ức hiếp, lão già này không chịu được… tức đến đổ bệnh, hôm nay không đi thư viện nữa! Cho người chuẩn bị, sáng sớm ngày mai xuất phát đi Biện Kinh.
”
“Phụ thân, ngày mai xuất phát có phải hơi vội không?” Tạ nhị gia vội nói.
Tạ lão thái gia lắc đầu: “Bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cái ghế Lễ Bộ Thượng Thư, tuy rằng còn một thời gian nữa Lễ Bộ Thượng Thư mới lên Trí Sĩ, nhưng trước kia đã sớm quyết định rồi, đến sớm còn hơn đến muộn.
”
Tạ lão gia tử có tự tin, lông mày hiện lên ý cười, nhìn Tạ Vân Sơ: “Lục Lang… hôm nay con cũng không cần đi thư viện nữa, đi an ủi trưởng tỷ cháu đi.
”
Tạ Vân Sơ không biểu lộ cảm xúc, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
“Đi đi!”
Nghe vậy, Tạ Vân Sơ chống tay ghế, đứng lên cúi chào Tạ lão thái gia, Tạ lão phu nhân và Tạ nhị gia, lui ra bên ngoài.
Nàng vịn vào bậc cửa, bước dài ra ngoài, hai chân mỏi nhừ không nhấc nổi, suýt nữa thì ngã xuống, may có Khổng ma ma nhanh tay nhanh mắt đỡ được nàng.
“Lục Lang cẩn thận.
”
Cơ thể này thực sự quá yếu, mới quỳ có một lúc đã đau nhức không nhấc nổi.
Nàng buông đôi tay của Khổng ma ma đang đỡ mình, nhìn về phía bầu trời trên Vinh Hòa viện.
Mặc dù, vừa rồi Tạ lão thái gia không trực tiếp đồng ý với nàng, tạm thời không cho Tạ Vân Tiêu làm đích tử…
Nhưng nếu Tạ lão thái gia không muốn nàng chết quá sớm, chuyện này phải tạm thời xóa bỏ.
Ít nhất trước khi nàng chết, Tạ Vân Tiêu sẽ vô duyên thân phận đích tử Tạ gia.
Chỉ cần cứu trưởng tỷ khỏi Tô gia, con đường Tô Vân Tiêu trở thành đích tử, cũng không phải là không thể.
Nàng rất lười, nhưng lúc này, chuyện gì nàng cũng có thể làm được.
Trong thượng phòng.
Tạ lão thái gia không nhịn được sự phấn khích, xoa xoa đùi, hai mắt sáng ngời nhìn Tạ nhị gia.
“Lục Lang là con trai của ngươi, ngươi lại không phát hiện Lục Lang có hiểu biết phi phàm?”
Tạ nhị gia nắm chặt tay ghế, quay đầu nhìn Tạ lão thái gia, ngập ngừng cả nửa buổi: “Nhi tử…”
Hôm nay Tạ nhị gia nghe Tạ Vân Sơ tự nhiên nói về việc triều chính, lên kế hoạch rành mạnh.
Hắn mới phát hiện, hắn không hiểu nhi nữ mình chút nào.
So với Lục Lang thật, mặc dù nàng không có tài năm bước thành thơ nhưng cũng không thua kém!
Đối với chuyện chính trị và lòng dân, nàng còn nhạy bén hơn những người lăn lộn chốn quan trường.
Ba năm trước, hắn phát hiện “Lục Lang” là nữ nhi, hắn đã cảnh cáo nàng tránh xa hắn một chút.
Nếu nàng không muốn mẫu thân bị Tạ gia dùng gia pháp đánh chết, trước khi chết đừng tiết lộ thân phận nữ nhi, nếu không… Tạ thị không dung thứ cho mẫu thân nàng, hắn cũng không cứu mẫu tử các nàng được.
Cũng kể từ khi đó, hắn và nữ nhi ngày càng xa cách.
Thực ra lúc nữ nhi còn bé, hắn vẫn rất yêu thương nàng.
Chỉ là hắn… không chấp nhận được sự thật là nhi tử mà hắn tự hào đã không còn nữa.
Vừa nhìn thấy nữ nhi là hắn lại nghĩ đến nhi tử, lòng lại đau quặn thắt lại.
Thấy Tạ nhị gia mãi chưa định thần lại, Tạ lão thái gia thở dài vỗ đùi, an ủi Tạ nhị gia cũng là an ủi chính mình, nói: “Thôi vậy! Lúc trước Lục Lang trúng độc tỉnh lại, không nhớ gì nữa, cũng chẳng còn là thần đồng, ngươi từ bỏ Lục Lang cũng không sai! Bây giờ ngươi chăm sóc Lục Lang cho tốt!”