Tạ lão thái gia gật đầu, lại nói: “Nếu chuyện lần này đã do Lục Lang lên kế hoạch, sau khi vào Biện Kinh mọi chuyện giao cho Lục Lang làm, ngươi để ý nó một chút, cũng nhân cơ hội này xem xem… Lục Lang rốt cuộc là có tài mưu lược hay có người chỉ điểm.
”
“Vâng, ngày mai lão nô sẽ nói với Lục Lang.
” Sáng sớm hôm sau, Ngụy quản gia liền đi tìm Tạ Vân Sơ, nói cho Tạ Vân Sơ biết ý của lão thái gia.
“Ý của lão thái gia là hai hôm này Lục Lang không cần phải sớm tối thăm hỏi, chuyện này là kế hoạch của Lục Lang, không cần nhờ người khác, Lục Lang tự mình làm chủ, bắt đầu từ hôm nay lão nô cũng sẽ nghe Lục Lang sai khiến.
” Tạ Vân Sơ đang uống thuốc, uống đến ngụm cuối cùng, quay ra nhìn Ngụy quản sự đang đứng ngoài bức mành, nhận lấy nước mật ong Nguyên Bảo đưa qua để súc miệng.
Nàng biết, Tạ lão thái gia đang thử thách nàng.
Tạ lão thái gia có thể đã lờ mờ đoán ra, lần này nàng hiến kế cho Đại bá không phải vì Tạ thị mà là vì trưởng tỷ.
Nhưng chuyện này liên quan đến trưởng tỷ, nàng phải dốc sức mà làm.
Cho dù Tạ lão thái gia không giao việc này cho nàng, hôm nay nàng cũng sẽ khuyên Tạ lão thái chuẩn bị và sắp xếp trước, còn nàng sẽ âm thầm thúc đẩy.
Bây giờ giao cho nàng cũng tốt.
Tạ Vân Sơ lau miệng, chậm rãi nói: “Vậy nhờ Ngụy quản sự, ba ngày này… tìm mười trung bộc nhã nhặn trong sạch đã từng đọc sách đến, mấy ngày nay tổ phụ đều mệt mỏi nên nghỉ ngơi cho tốt.
”
Ngụy quản gia cũng không hỏi nhiều, hành lễ rồi lui ra.
Tiễn Ngụy quản gia đi, Tạ Vân Sơ lại hỏi Nguyên Bảo: “Mấy ngày nay, có người hỏi thăm ngươi chuyện vì sao tổ phụ lại đi Biện Kinh gấp như thế, ngươi nói thế nào?”
Nguyên Bảo vội lắc đầu: “Như lời Lục Lang dặn dò, giả vờ không biết gì hết, giả vờ biết nhiều nhưng không nói gì!”
“Hôm nay… ngươi đem chuyện của Đại tiểu thư nói với đầu bếp ở phòng bếp, cứ nói… Tô Bá gia đồn Vĩnh Ninh Bá phủ dựa vào Đại hoàng tử sắp lên ngôi, hoặc là Tạ gia ngoan ngoãn hàng năm cống nạp, để hắn đưa Đại tiểu thư về, hoặc là đợi nhận thi thể của Đại tiểu thư! Lão thái gia mới lê tấm thân ốm yếu đến Biện Kinh đòi thư hòa ly cho Đại tiểu thư.
Nhớ… chỉ được nói cho một mình đầu bếp nghe là được!”
Tạ Vân Sơ nhìn Nguyên Bảo gật đầu lia lịa: “Ngươi có nhớ được hết không?”
“Lục Lang yên tâm, nô tài nhớ rồi!” Nguyên Bảo ra sức gật đầu.
Tạ Vân Sơ mỉm cười gõ lên đầu Nguyên Bảo: “Đi đi!”
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, bí mật có lớn đến mấy… chỉ cần không liên quan đến lợi ích của người nghe, thì không còn là bí mật nữa.
Tạ Vân Sơ biết nô bộc rất có hứng thú với bí mật của chủ nhân.
Trên quãng đường này, chắc hẳn đã nghe được một vài tin đồn.
Bây giờ chỉ cần Nguyên Bảo để lộ tin tức, không đến hai ngày… nô bộc của Tạ gia trên thuyền và thuyền phu đều sẽ biết.
Lại thêm Tạ lão thái gia nằm trên giường không dậy nổi, tin tức Tô Bá gia ỷ vào Đại hoàng tử lăng nhục Tạ thị sẽ lan truyền trên thuyền.
Đợi thuyền cập bến, mấy thuyền phu trên đường từ bến Biện Kinh quay về, có thể ngậm miệng không nói sao?
Nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ…
Tạ lão thái gia, học giả uyên thâm dạy dỗ ra hai trạng nguyên, có phân lượng trong lòng văn nhân học tử, văn nhân có đạo đức tốt, khí phách còn quan trọng hơn tính mạng.