Tô gia Vĩnh Ninh Bá phủ ỷ vào Hoàng tử, cậy quyền chèn ép sĩ phu, văn nhân không thể nhẫn nhịn!
Tốc độ làm việc của Ngụy quản sự rất nhanh, trưa hôm sau đã đưa người mà Tạ Vân Sơ cần đến.
Tạ Vân Sơ nhìn qua, những nô bộc này quả thực có chút dáng vẻ thư sinh, nếu thay y phục đầy tớ của Tạ thị thành bào phục chắc chắn càng giống người có học thức hơn.
“Lục Lang yên tâm, đây đều là người của Tạ thị, cực kỳ trung thành với Tạ gia.
” Ngụy quản gia nói với Tạ Vân Sơ.
Tạ Vân Sơ dạy trước cho bốn người những lời đã nói với Nguyên Bảo hôm qua.
Lại dạy bốn người khác thả tin tức ra ngoài, lúc Tô Bá gia ở Vĩnh Gia, tự cho mình là Quốc trượng, tự mình nói với Tạ lão thái gia sau này Đại hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, sẽ sắc lập nhi nữ của ông ta làm Hoàng hậu.
Còn hai người còn lại, Tạ Vân Sơ đổi lời Tô gia tuyên bố dựa vào Đại hoàng tử thành… Tô gia tuyên bố dựa vào Trưởng Công Chúa.
Để bọn họ bám vào chuyện Tô gia từng tặng cho Trưởng Công chúa mười hai viên hồng ngọc hạt lựu, đồng thời để Tô Minh Hàng nhớ lại chuyện tặng lễ bằng của hồi môn, cùng lúc truyền tin tức trong giới văn nhân.
“Mấy người các ngươi, đến bến tiếp theo thì xuống thuyền, tự mình chọn đường thủy hay đường bộ vào Biện Kinh, không được kết giao, phải một mình xuất phát, thời gian như nào, để Ngụy quản sự sắp xếp.
”
Tạ Vân Sơ thấy Ngụy quản sự cung kính gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi vào Biện Kinh, tiệm sách, tửu lâu, chốn trăng hoa, nếu nghe người khác nhắc đến chuyện này, thì chen miệng vào, thấy ai khác nói gì không giống như tin tức các ngươi có, cũng có thể đi tranh luận!”
Mấy người ngay ngắn vâng dạ.
“Ngụy quản sự…” Tạ Vân Sơ ra hiệu cho Nguyên Bảo đưa người ra ngoài, lại nói với Ngụy quản sự: “Còn có chuyện này nhờ Ngụy quản sự giúp đỡ!”
“Lục Lang khách sáo rồi! Lão thái gia có lệnh, để lão nô nghe lệnh Lục Lang, Lục Lang cứ dặn dò.
” Ngụy quản sự vội nói.
“Ngoại tổ mẫu truyền tin tới, mười hai viên hồng ngọc hạt lựu kia, những viên ở chỗ Trưởng Công chúa sợ là không lấy lại được, nhưng vẫn còn hai viên… một viên bị Tô Minh Hàng bán đi, một viên Tô Minh Hàng đem đi tặng cho một cô nương tên là Cam Lăng của Minh Nguyệt quán, nhờ Ngụy quản sự giúp ta chuộc về.
”
Tạ Vân Sơ lấy ra một chiếc hộp gấm đưa cho Ngụy quản sự: “Đây là trước khi đi mẫu thân đưa cho ta, lần này không cần biết tốn kém bao nhiêu, chỉ cần có thể lấy lại vật gia truyền!”
Ngụy quản sự vội giơ tay từ chối hộp gấm: “Lục Lang yên tâm, chuyện này lão nô nhất định để trong lòng, đồ của Nhị phu nhân, lão nô không dám bảo quản thay, Lục Lang vẫn nên cất đi, đợi đến lúc cần thiết, lão nô sẽ tự đến xin Lục Lang!”
Nghe Ngụy quản sự nói như vậy, Tạ Vân Sơ cũng không ép buộc.
Nàng chỉ nói: “Vì để tên của Trần Quận Tạ thị và tổ phụ sớm vang danh, sắp xếp người của chúng ta truyền tin tức chuyện của Đại Hoàng Tử và Trưởng Công Chúa đến bên tai Thánh thượng! Đợi chuyện này ầm ĩ lên… ta lo Cam Lăng cô nương kia lo lắng bị Trưởng Công Chúa biết được, không dám bán mà tự mình hủy hồng ngọc!”
Tạ Vân Sơ hành lễ với Ngụy quản sự: “Vẫn phải nhờ đến Ngụy quản sự, sau khi đến thành Biện Kinh, nhanh chóng làm tốt chuyện này!”
Ngụy quản sự né tránh Tạ Vân Sơ, cung kính đáp lại: “Lục Lang yên tâm! Chuyện này lão nô nhất định sẽ xử lý thỏa đáng!”