Đại Nghiệp Nữ Đế


Cả Tạ phủ trên dưới vì Tạ lão gia tử “bệnh nặng”, ai ai cũng tỏ vẻ buồn rầu lo lắng.

Đến tối, Tạ gia cũng không gióng trống khua chiêng làm tiệc tẩy trần cho Tạ Nhị gia và Tạ Ngũ Lang, Lục Lang cùng với hai tiểu bối cùng tộc.

Tạ Đại gia và Tạ Nhị gia đều ở trong viện của Tạ lão thái gia hầu bệnh, ngược lại thứ tử của Tạ Đại gia Tạ gia Nhị Lang Tạ Vân Kính chuẩn bị bàn tiệc mời đám Ngũ Lang dùng cơm, Tạ Vân Sơ tất nhiên cũng được mời.

Tạ Vân Sơ lấy lý do thân thể khó chịu, chỉ muốn tắm gội xong thì nghỉ ngơi sớm nên từ chối.

Trước kia Tạ Lục Lang thần đồng trời sinh, mắt cao hơn đỉnh, bình thường cũng không lui tới với thứ tử trong tộc, Tạ Nhị gia cũng không miễn cưỡng.


Ngay lúc Tạ Vân Sơ vừa tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Tạ Nhị gia đưa Ngụy quản sự, sắc mặt u ám vội vã tới sân nhỏ nơi Tạ Vân Sơ nghỉ ngơi.

Vừa vào cửa, Tạ Nhị gia liền tức giận hét lên với Nguyên Bảo đang trải giường chiếu: “Ra ngoài!”
Nguyên Bảo giật mình, lén liếc Tạ Vân Sơ rồi lui ra ngoài.

“Con làm tốt lắm!” Tạ Nhị gia ngồi xuống ghế mềm, nhìn Tạ Vân Sơ trước mặt, mặt căng ra quở mắng, “Nếu không phải lúc trên thuyền con cố chấp kéo tổ phụ con vào, cùng con đi Tô gia diễn kịch, khiến Tô gia bị dồn ép, Tô gia có đến mức phải chó cùng rứt giậu, dùng bạc cho người đi tung tin đồn khắp nơi, vấy bẩn trưởng tỷ con vụng trộm với kẻ khác! Chuyện này nếu làm ầm lên… không chỉ trưởng tỷ con không sống nổi! Cô mẫu con và các cô nương Tô gia chỉ có nước nhảy xuống sông! Con rốt cuộc là đang cứu trưởng tỷ con hay muốn hại chết nó!”
Trước khi Tạ Nhị gia đến, còn không dám nói chuyện này cho Tạ lão thái gia biết, vốn muốn xem xem Tạ Vân Sơ có cách gì không.

Ai ngờ vừa nhìn thấy Tạ Vân Sơ liền không khống chế được lửa giận, không nhịn được mà giáo huấn Tạ Vân Sơ một trận.


Tạ Vân Sơ ngước mắt nhìn Ngụy quản sự, ánh mắt sáng lên, quả nhiên… Vĩnh Ninh Bá phủ đã hành động.

“Ngụy quản sự, bắt được người mà Vĩnh Ninh Bá phủ phái đi tung tin đồn chưa?” Tạ Vân Sơ hỏi.

Ngụy quản sự vội tiến lên cung kính trả lời: “Thưa Lục Lang, bắt được năm người, dùng làm nhân chứng!”
“Có gây ra động tĩnh gì không?” Tạ Vân Sơ lại hỏi.

Ngụy quản gia ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Sơ, nhất thời không hiểu, Tạ Vân Sơ hy vọng gây ra động tĩnh hay là không gây ra động tĩnh…
Ông nhìn Tạ Nhị gia, lại nhìn Tạ Vân Sơ nói: “Dù sao đây cũng là Biện Kinh, sợ kinh động đến tuần tra kinh thành, liền nhẹ nhàng bắt người về, nên không gây ra động tĩnh gì!”
“Nếu đã không gây ra động tĩnh gì, thì gây ra một chút động tĩnh đi!” Tạ Vân Sơ mỉm cười.

Nàng nhìn Ngụy quản sự dứt khoát: “Ngụy quản sự phái người bắt hết đám người thu bạc của Vĩnh Ninh Bá phủ tung tin đồn về trưởng tỷ! Tốt nhất là trong lúc đội tuần tra kinh thành đang tuần tra thì tạo ra chút động tĩnh, cứ nói thật vì sao lại bắt người, cứ nói là người của phủ Lễ Bộ Thị Lang, là chủ tử ra lệnh bắt người, sáng sớm ngày mai báo quan!”
Tạ Vân Sơ quay lại hành lễ Tạ Nhị gia: “Phụ thân, Vĩnh Ninh Bá phủ làm vấy bẩn danh tiết của trưởng tỷ, xấu xa độc ác, muốn ép chết nữ quyến Tạ thị chúng ta, một điểm yếu như thế lại tự dâng đến cho chúng ta, chúng ta nhân cơ hội đêm nay liền danh chính ngôn thuận làm lớn chuyện này lên! Tốt nhất là làm kinh động cả kinh thành! Phụ thân đi gặp tổ phụ trước, bẩm báo rõ việc này, Lục Lang thay y phục xong sẽ đến ngay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận