Đại Nghiệp Nữ Đế


Tạ Nhị gia nhìn Tạ Vân Sơ như đã có dự tính trước, nhịn cơn giận trong lòng, không nói lời nào cùng Ngụy quản sự rời đi, ra khỏi viện liền căn dặn Ngụy quản sự phái hộ vệ đi bắt người.

Dù sao cũng liên quan đến danh tiết nữ quyến Tạ thị, càng nhiều người biết càng không có lợi cho Tạ thị!
Cứ bắt đám người nhận bạc tung tin đồn lại trước, tránh để tin đồn truyền đi càng truyền càng không ra gì.

Tạ Vân Sơ gọi Nguyên Bảo vào, thay nàng lấy bộ y phục lần này đem đến Biện Kinh, lấy bộ hoa lệ nhất ra để thay, lập tức đến sân nhỏ của Tạ lão thái gia.

“Ngụy quản sự đã phái người đi bắt người, nếu người của đội tuần tra kinh thành ngăn cản không cho đem người đi, Đại bá phải hầu bệnh tổ phụ tất nhiên không đi được, phái quản sự trong phủ đích thân đi giải thích! Nếu đội tuần tra kinh bắt cả người của chúng ta, thì đi mời quản sự của phủ Đại bá gióng trống khua chiêng đi đòi người!”
Tạ Vân Sơ nói xong, quay sang hành lễ với Tạ lão thái gia: “Hành vi của Vĩnh Ninh Bá phủ quá nham hiểm, suýt nữa lấy mạng trưởng tỷ cháu, lại ép tổ phụ đến phát bệnh, cháu chỉ là một tên nhóc không biết nặng nhẹ, tự mình mang theo những nô bộc đã bị bắt của Vĩnh Ninh Bá phủ, đến nhà đòi công đạo! Chuyện này có thể nhanh chóng làm ầm lên như thế, bên trên chắc chắn sẽ biết!”

Tạ Đại gia cau mày đang định nói thì nghe thấy Tạ Vân Sơ lại nói: “Tổ phụ là học giả, Đại bá làm quan, phụ thân cũng là người có học thức! Biết cháu đem người đến Vĩnh Ninh Bá phủ làm ầm ĩ, tất nhiên muốn đưa cháu về, nói rằng triều đình dưới sự cai trị trong sạch, nhất định có thể trả lại trong sạch cho Tạ gia ta!”
Tạ Đại gia quay đầu nhìn Tạ Vân Sơ thái độ cung kính đứng ở chính sảnh sương phòng…
Sống xung quanh Vĩnh Ninh Bá phủ đều là quan to quyền quý, Tạ Vân Sơ muốn mượn cơ hội này làm lớn lên, cho ông một cơ hội để tâng bốc bệ hạ mà không bị coi là nịnh nọt… càng giống như một cơ hội để thể hiện lòng trung thành.

Tạ lão thái gia xoa chân, gõ nhịp nói: “Lục Lang đi đi! Ngụy quản sự… Lục Lang cần người như thế nào thì cho nó người như thế! Lục Lang… con phải nhớ, con là đích tử dòng chính của Trần Quận Tạ thị!”
Sau khi Tạ Vân Sơ cùng Ngụy quản sự hành lễ với Tạ lão thái gia, Tạ Đại gia và Tạ Nhị gia liền lui ra khỏi thượng phòng…
“Phụ thân! Để một đứa trẻ mười ba tuổi như Lục Lang đi Vĩnh Ninh Bá phủ, liệu có xảy ra chuyện gì không? Hay là… bảo bọn Ngũ Lang đi cùng?” Tạ Nhị gia rất không yên tâm.

“Một đứa trẻ có thể mưu tính ra liên tiếp nhiều chuyện như thế, không nên coi thường! Hơn nữa… chính vì Lục Lang tuổi còn nhỏ, làm sai cũng không sao!” Tạ lão thái gia nói với đại nhi tử của mình, “Ngươi đi nói với quản sự trong phủ, toàn lực trợ giúp Lục Lang!”
Tạ lão gia tử cũng hiểu rõ, mặc dù Tạ Vân Sơ còn nhỏ nhưng có sở trường về bày mưu và hành động.


Từ những gì đã xảy ra đêm nay có thể thấy, Lục Lang dũng cảm đối mặt với nguy hiểm, quả là một hạt giống hiếm có…
“Vâng!” Tạ Đại gia trả lời.

Năm nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ Tô gia bị hộ vệ của Tạ gia trói lại, xách như xách mèo ném vào sân.

Năm người trong miệng bị nhét giẻ lau, run cầm cập quỳ trong viện, không dám thở mạnh.

Nhìn thấy hộ vệ Tạ gia cường tráng mang theo đao, người nào người nấy cầm một bó đuốc, tư thái đó… giống như muốn giết vào Vĩnh Ninh Bá phủ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận