Đại Nghiệp Nữ Đế


“Chỉ có thế thì cũng thôi! Ngươi lại dám trộm đồ trang sức cất ở đáy hòm của a tỷ cho ca kỹ ở Minh Nguyệt quán! Ngươi muốn chuộc thân cho ca kỹ kia nhưng không có tiền, liền tìm a tỷ của ta đòi! Mấy năm nay của hồi môn của trưởng tỷ đều bị mấy tên trộm các ngươi trộm sạch hết rồi, ngươi còn dám nói ngươi không biết gì! A tỷ ta không có ngươi liền đánh tỷ ấy dồn tỷ ấy vào chỗ chết!”
Tô Minh Hàng được nô bộc đỡ dậy nắm chặt tay, trong lòng vừa sợ vừa rối, thấy xung quanh Vĩnh Ninh Bá phủ có không ít người, chỉ đành cứng rắn ngang ngạnh nói: “Ngươi nói bậy! Trước giờ ta chưa từng ăn trộm của hồi môn của a tỷ ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!”
Tạ Vân Sơ không thèm tiếp lời Tô Minh Hàng: “A tỷ ta còn đang mang thai con của ngươi! Đó là cốt nhục của ngươi! Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi còn không bằng súc sinh! Kéo a tỷ toàn thân đẫm máu đập đầu vào tường!”
“Nếu không phải có trung bộc Tạ gia ta liều mạng cứu ra, a tỷ ta đã chết ở Tô gia các ngươi rồi, phụ thân ngươi lại còn dám đến Tạ gia ta diễu võ dương oai, tự cho mình là Quốc trượng, dựa vào Đại Hoàng Tử… không chịu hòa ly, bắt Tạ gia ta hàng năm phải cống nạp tiền tài cho Tô gia các ngươi, nếu không sẽ đưa thi thể a tỷ về Tạ gia!”

Tạ Vân Sơ dùng đao chỉ vào Tô Minh Hàng: “Trong mắt Tô gia các ngươi còn có vương pháp không!”
Trái tim Tô Minh Hàng run lên, thấy Tạ Vân Sơ lời lẽ chính nghĩa, cũng không biết có phải phụ thân đã nói mấy lời này ở Vĩnh Gia hay không.

Nhất thời hắn không nắm chắc, lời biện bạch còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói ngay thẳng của Tạ Vân Sơ lại vang lên…
“Một Vĩnh Ninh Bá phủ nhỏ nhoi, cũng dám bảo Trần Quận Tạ thị ta “cống nạp”, các ngươi tưởng Tô gia các ngươi là Hoàng đế Đại Nghiệp sao? Đại Hoàng Tử còn chưa đăng cơ! Nữ nhi Tô gia các ngươi còn không phải Hoàng hậu! Tổ phụ ta bị Tô gia các ngươi chọc tức đến thổ huyết, suýt nữa thì không chống đỡ được! Tổ phụ kéo một thân ốm yếu đến Biện Kinh, chỉ hy vọng… dưới chân thiên tử Tô gia các ngươi có thể nể nang vài phần, thoải mái đưa thư hòa ly!”

Ngũ quan trắng ngần của Tạ Vân Sơ lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tô Minh Hàng: “Vĩnh Ninh Bá phủ các ngươi thì giỏi rồi… mẫu thân ngươi chó cậy thế chủ trước mặt thì làm tổ phụ ta ngất đi, sau lưng thì cho người vu oan a tỷ vụng trộm! Muốn nữ quyến Tạ gia ta cùng chết theo! Thiên hạ sao lại có loại súc sinh kinh đê hèn, tởm lợm như Tô gia các ngươi!”
Lời nhục mạ cuối cùng của Tạ Vân Sơ, hoàn toàn chọc tức Tô Minh Hàng, hắn hung ác chỉ vào Tạ Vân Sơ: “Tạ Lục Lang! Ngươi đừng có ỷ vào tuổi nhỏ mà không biết xấu hổ miệng phun đầy phân ở đây! Nếu không phải a tỷ ngươi vụng trộm lại còn mang thai dã chủng, ta có thể động thủ đánh người ư! Trong ba điều tội bất hiếu là lớn nhất, Tạ Vân Mạn nếu thật sự mang thai con của ta, ta có thể không cần đứa nhỏ sao?!”
Tô Minh Hàng nghĩ nếu mẫu thân đã sắp xếp người đi tung tin Tạ Vân Mạn vụng trộm, còn truyền đến tai Tạ gia rồi, dứt khoát nhân cơ hội người tụ tập đông làm ầm ĩ chuyện này lên.

“A tỷ ta đối đãi Vĩnh Ninh Bá phủ ơn trọng như núi, tận tình tận nghĩa, tên súc sinh vô tình vô nghĩa, không biết nhục nhã ngậm máu phun người như ngươi, quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Tạ Vân Sơ vừa dứt lời, quay đầu cao giọng nói: “Đưa người lên đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận