Đại Nghiệp Nữ Đế


Tô Minh Hàng kinh hãi đứng bật dậy, ồn ào nói hắn chưa từng tặng lễ cho phủ Ngự sử!
Vĩnh Ninh Bá phu nhân là người đầu tiên phản ứng lại, cả người như bị sét đánh.

Tạ Vân Sơ đến phủ Ngự sử không phải là để đòi hồi môn của Tạ Vân Mạn, mà là đi cáo trạng với Ngự sử, nói không chừng ngay cả sổ sách chính tay nhi tử bà ta cũng bị nộp lên rồi!
“Mau! Mau chuẩn bị lễ! Chúng ta đến phủ Ngự sử!” Vĩnh Ninh Bá phu nhân đứng dậy cao giọng nói.

Tô Minh Hàng cũng đã phản ứng lại: “Đúng đúng đúng! Hậu lễ! Chuẩn bị hậu lễ!”
Nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ cũng quay lại báo tin, nói Tạ Vân Sơ đã đến phủ Tôn Chính Thiếu Khanh đòi của hồi môn rồi!

Vĩnh Ninh Bá phu nhân giật mình.

“Quả thực là con đã từng tặng lễ cho Tôn Chính Thiếu Khanh!” Tô Minh Hàng hoảng sợ đến mức tay chân lạnh ngắt, vội hỏi Vĩnh Ninh Bá phu nhân: “Nương, Tạ Vân Sơ đó… vẫn đang đi đòi đồ hồi môn , liệu có phải sổ sách vẫn trong tay hắn không? Vậy chúng ta có đến phủ Ngưu Ngự sử nữa không, chuyện này… nếu đi liệu người khác có nghĩ con không đánh mà khai không?”
Thấy mẫu thân không nói lời nào, Tô Minh Hàng lại nói: “Nương… người nói đi, Tạ Lục Lang đó cầm sổ sách của con đi, liệu có phải đang chờ con ngoan ngoãn dâng thư hòa ly lên không? Hay là… con đi tìm Tạ Lục Lang, đưa thư hòa ly cho hắn! Xin hắn đừng làm ầm lên nữa!”
“Muộn rồi! Tạ Lục Lang đã đi phủ Ngự sử, cho dù không giao sổ sách ra thì chắc chắn cũng đã nói xấu nhà chúng ta rồi!”
Vĩnh Ninh Bá phu nhân vịn vào chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, thúc giục bản thân mau nghĩ cách xoay chuyển cục diện, nhưng trong lòng bà ta không bình tĩnh nổi, không nghĩ ra được cách gì.

“Phụ thân con vẫn chưa về, cũng không biết có phải ông ấy đã nói mấy lời đó ở Vĩnh Gia hay không!”

“Tính phụ thân con không lẽ nương không hiểu! Chắc chắn là phụ thân nói!” Tô Minh Hàng oán trách, “Sớm biết thế này con đã tự mình đi Vĩnh Gia rồi, chuyện này cũng không làm ầm lên như thế! Nương… người cũng thật là, người phái người đi tung tin Tạ Vân Mạn vụng trộm làm gì, giờ thì hay rồi… bị Tạ gia bắt thóp! Bây giờ phải làm sao đây!”
“Bây giờ con lại còn đổ lỗi cho ta? Sao lúc đầu con đánh Tạ Vân Mạn không nghĩ đến sau này đi?” Vĩnh Ninh Bá phu nhân bị lời của Tô Minh Hàng tức đến đỏ cả mắt: “Nếu không phải vì danh tiếng Vĩnh Ninh Bá phủ và con, ta phái người đi tung tin Tạ Vân Mạn vụng trộm làm gì! Con nói đi!”
“Nương… con không có ý trách nương! Rồi rồi đều là do con hết! Bây giờ phải làm sao đây?” Tô Minh Hàng cũng đỏ mắt theo, “Cứ để Tạ Lục Lang đi đòi từng nhà như thế sẽ khiến Tô gia chúng ta đắc tội một nửa quyền quý Biện Kinh mất! Sau này con còn mặt mũi đâu mà ra ngoài!”
Vĩnh Ninh Bá phu nhân nắm chặt tay, bà ta cũng không biết nên làm như thế nào!
Chân trước vừa phái người đi tung tin Tạ Vân Mạn vụng trộm, chân sau đã bị Tạ phủ bắt sạch, có lẽ… Tạ phủ đã theo dõi Vĩnh Ninh Bá phủ rồi, sau này cho dù bà ta làm gì, chỉ cần có người ra khỏi phủ thì người Tạ gia đều biết hết.

Bây giờ chuyện này đang làm ầm lên, cho dù Tô gia không chịu hòa ly, Tạ phủ chỉ cần tìm đại phủ chẩn đoán cho Tạ Vân Mạn, sẽ biết được vết thương trên người Tạ Vân Mạn đều nằm ở chỗ hiểm, quan phủ nhất định không bỏ qua.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận