“Ai biết được Tô gia các ngươi lại định dùng thủ đoạn nham hiểm gì, ta cầm đao phòng thân! Nếu ngươi không muốn nói thì đừng qua đây!” Tạ Vân Sơ nói xong liền trả đao cho hộ vệ.
“Đợi đã!” Tô Minh Hàng chỉ vào bao kiếm trên thắt lưng hộ vệ Tạ gia, “Ngươi cho kiếm vào bao đi!”
Như thế thì cho dù Tạ Vân Sơ muốn làm gì, trong lúc rút đao thì hắn vẫn có thời gian phản ứng.
Tạ Vân Sơ cho đao vào bao, cùng Tô Minh Hàng cách xa đám đông hai mươi bước rồi dừng lại: “Nói đi!”
Tô Minh Hàng nhìn tên nhóc vừa bé vừa lùn trước mặt, lại nhìn đám người đang vươn cổ hóng hớt kia…
“Tạ Lục Lang, chỉ cần không gây chuyện nữa thì ta sẽ hai tay dâng thư hòa ly lên, đồ cưới của a tỷ ngươi, Vĩnh Ninh Bá phủ chúng ta sẽ lấy đồ cưới của mẫu thân ta đền gấp đôi!”
Hắn hạ giọng nói: “Nhưng… nếu ngươi vẫn tiếp tục làm loạn! Vậy… là do ngươi ép Vĩnh Ninh Bá phủ, mẫu thân ta sẽ liều mạng với Tạ phủ các ngươi! Ngươi nghĩ mà xem… đến lúc đó nếu mẫu thân ta chết trước cửa Tạ phủ các ngươi, các ngươi sẽ có kết cục gì?”
Tạ Vân Sơ ngước mắt nhìn Tô Minh Hàng mặt đầy toan tính, muốn xem thử Tô Minh Hàng còn muốn nói gì.
Nhìn tên nhóc trắng trẻo thuần khiết im lặng trước mặt, Tô Minh Hàng nghĩ hắn đã dọa được Tạ Vân Sơ, nhướng lông mày thầm đắc ý.
“Ngươi nghĩ đi, nếu mẫu thân ta chết trước cửa Tạ phủ các ngươi… để lại một bức di thư chứng minh trong sạch, xác nhận Tạ Vân Mạn trước kia từng mưu hại người, mặc dù mẫu thân ta còn sống nhưng thân thể đã tổn hại không được còn như trước!”
“Ta ấy à….
là đứa con hiếu thảo, tất nhiên là ghi hận Tạ Vân Mạn nhiều năm, mới xảy ra chuyện uống say không kiểm soát được tâm trạng nên đánh độc phụ muốn mưu sát mẫu thân!”
Hắn liếc nhìn thanh đao trong tay Tạ Vân Sơ, thấy hắn nói Tạ Vân Mạn là độc phụ cũng không có ý định vung đao mới tiếp tục nói…
“Còn về chuyện tỷ tỷ ngươi vụng trộm, mẫu thân ăn chay niệm phật nhiều năm, nghĩ đến việc mình còn sống nên muốn giữ lại một mạng cho Tạ Vân Mạn, nói nàng ta vụng trộm coi như cho Tạ Vân Mạn một bài học! Không ngờ Tạ gia ức hiếp người quá đáng! Bám lấy Vĩnh Ninh Bá phủ không buông, không ngừng bịa đặt sinh sự, mẫu thân ta không còn cách nào chỉ đành lấy cái chết để đổi sự trong sạch cho Vĩnh Ninh Bá phủ!”
Tô Minh Hàng càng nói càng thuận miệng: “Tạ Lục Lang… ngươi thử nghĩ xem, đến lúc mẫu thân ta dùng mạng để đòi công đạo, liệu còn có ai tin Tạ gia các ngươi? Ngươi vẫn còn nhỏ nên chắc không biết, theo như luật pháp Đại Nghiệp, mưu hại mẫu thân ta… là tội chết*!”
Nói rồi Tô Minh Hàng đưa thư hòa ly cho Tạ Vân Sơ: “Lục Lang… một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, ta không muốn phải làm đến mức này, càng không muốn mẫu thân ta phải dùng mạng để đổi lấy trong sạch! Ta chỉ có một mẫu thân, ngươi cũng chỉ có một tỷ tỷ là Tạ Vân Mạn, hai nhà chúng ta từ biệt từ đây, ta đưa thư hòa ly cho ngươi, quay về sẽ cho người đưa đồ bồi thường đến Tạ phủ, chúng ta đấu đến đây thôi, nếu không sẽ là lưỡng bại câu thương, cả mẫu thân ta và tỷ tỷ ngươi đều không sống nổi! Ngươi nói xem ta nói có đúng không?”
Tạ Vân không biết Tô Minh Hàng và Vĩnh Ninh Bá phu nhân Trần thị ngu hay bọn họ cho rằng nàng ngu, lúc này lại gấp gáp muốn dùng cách này để uy hiếp nàng.