Đại Nghiệp Nữ Đế


Cũng đúng…
Có lẽ trong mắt Vĩnh Ninh Bá phủ, nàng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, hôm nay đến Vĩnh Ninh Bá phủ làm loạn, đến các nhà quyền quý ở Biện Kinh đòi đồ cưới là vì có Tạ thị xúi giục.

Vĩnh Ninh Bá phủ muốn lấy tính mạng và đồ cưới của trưởng tỷ ra vừa đấm vừa xoa, lại dùng mấy lời này để uy hiếp nàng, mấy đứa trẻ mười ba tuổi bình thường chắc chắn đã bị dọa sợ rồi!
Lại còn lấy cả thư hòa ly ra, muốn âm thầm chấm dứt chuyện này.

Vĩnh Ninh Bá phu nhân muốn thách thức nàng?
Ồ…
Nếu Vĩnh Ninh Bá phu nhân thật sự có thể vứt bỏ Vĩnh Ninh Bá phủ, thì nên im hơi lặng tiếng, sáng mai đến cửa Tạ phủ treo cổ tự vẫn, rồi để lại thư tuyệt mệnh mới thật sự là vứt bỏ!
Thấy chuyện này không kiểm soát được nữa, lại không dám chết, bất đắc dĩ phải để Tô Minh Hàng dùng mấy lời này để dọa một “đứa trẻ” mười ba tuổi, Vĩnh Ninh Bá phủ đúng là biết cách chọn quả hồng mềm để nắn bóp.

Nhưng thật xin lỗi, Tạ Vân Sơ nàng không phải quả hồng mềm mặc Vĩnh Ninh Bá phu nhân nắn bóp.


Nếu Vĩnh Ninh Bá phủ không muốn thu tay, vẫn muốn giãy giụa vùng vẫy, dám dùng cách cá chết lưới rách này để uy hiếp nàng.

Vậy nàng đành phải cắt đứt ý niệm này của Vĩnh Ninh Bá phủ!
Tô Minh Hàng lén uy hiếp, vậy nàng nhất định phải để lời uy hiếp này được công khai, liên lụy đến Đại Hoàng Tử… để thành Biện Kinh này náo nhiệt hơn!
Đáy mắt Tạ Vân Sơ mang theo ý cười nhìn Tô Minh Hàng, nhướng mày, khóe môi nhếch lên cười châm chọc.

Tô Minh Hàng còn chưa hiểu Tạ Vân Sơ cười cái gì đã thấy một tia sáng lóe lên, Tạ Vân Sơ dùng đao chém Tô Minh Hàng, cao giọng.

“Tô Minh Hàng, thứ súc sinh này!”
Tô Minh Hàng vốn đã sợ hãi vội lùi về sau hai bước, tự mình vấp ngã, tay chân loạn xạ vội lùi lại tránh thanh đao trong tay Tạ Vân Sơ.


Hắn hoảng loạn hô cứu: “Người đâu! Mau ngăn hắn lại!”
Hộ vệ Tạ phủ thấy vậy vội xông lên.

Mấy công tử và bách tính vốn đang bị hộ vệ hai phủ ngăn lại, vừa thấy Tạ Vân Sơ thật sự động đao, ai ai cũng phấn khích không kìm được, vội theo sau hộ vệ, sợ bỏ sót kịch hay!
“Trời ạ! Lại động đao rồi! Nhanh nhanh nhanh! Chúng ta đi xem, đây đúng là chuyện trước giờ chưa từng có ở Biện Kinh!”
“Đợi với! Cùng đi cùng đi! Mau lên!”
Nguyên Bảo vội chạy đến, quỳ trước mặt Tạ Vân Sơ như trước, sống chết ôm lấy eo Tạ Vân Sơ: “Lục Lang, không được! Giết người là phạm pháp! Không đáng!”
“Ngươi tránh ra! Cho dù phải đền mạng, ta cũng muốn giết thứ súc sinh không bằng chó này!” Tạ Vân Sơ muốn dùng chân đá Nguyên Bảo lại bị ôm chặt hơn.

Thấy Tô Minh Hàng đã được hộ vệ Tô phủ đỡ dậy, nàng càng gấp hơn, chỉ vào Tô Minh Hàng như lúc nãy ở trước cửa Vĩnh Ninh Bá phủ…
“Dám dùng mạng a tỷ để uy hiếp ta, thứ cầm thú đột lốt người này! Vĩnh Ninh Bá và phu nhân là thân sinh phụ mẫu của ngươi… là người sinh ngươi nuôi ngươi! Ngươi lại độc ác đến mức dùng mạng của phụ mẫu mình đồng quy vu tận với Tạ gia!”
“Tô Minh Hàng… ngươi đúng là thứ súc sinh trước giờ chưa từng có! Lòng lang dạ sói… vô liêm sỉ, mặt người dạ thú, mất hết tính người, ngươi nhất định phải chết!”
Sắc mặt Tô Minh Hàng tái nhợt, ý thức được Tạ Vân Sơ sẽ nói hết mấy lời hắn vừa đe dọa ra.

Hắn hoảng loạn quát mắng: “Tạ Vân Sơ, ngươi muốn làm gì! Câm mồm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận