“Các vị! Các vị!” Tạ Vân Sơ vẫn đang cầm đao, chắp tay với những người đang xem kịch hay, “Thứ súc sinh chó cũng không bằng Tô Minh Hàng lừa ta nói chuyện riêng, thực chất là để uy hiếp ta… nếu Tạ gia không chịu dừng lại, sẽ công bố với bên ngoài a tỷ ta vụng trộm… là a tỷ tự nguyện dâng đồ cưới cho hắn dùng, phải cút ra khỏi Biện Kinh.
Còn muốn để Vĩnh Ninh Bá và phu nhân… treo cổ tự vẫn trước cửa Tạ gia, để lại huyết thư xác nhận a tỷ trước kia từng có mưu đồ mưu hại phụ mẫu cô gia, là Đại bá ta dùng quyền thế chèn ép Vĩnh Ninh Bá phủ không được nói ra chuyện này.
”
Mọi người thấy khuôn mặt trắng trẻo của tiểu lang quân bị chọc tức đến đỏ bừng, giọng nói tràn ngập sự phẫn uất, có thể thấy là đã bị chọc tức nhưng phải kìm lại!
“Còn Tô Minh Hàng mỗi lần đánh a tỷ đều đánh đến nửa chết nửa sống, là vì hận a tỷ mưu hại phụ mẫu hắn, khiến thân thể phụ mẫu hắn bị tổn hại! Còn bảo Đại Hoàng Tử dâng tấu Đại bá lợi dụng chức quyền bảo vệ chất nữ, đưa huyết thư của phụ mẫu hắn đến Ngự tiền, cầu bệ hạ đích thân định tội Tạ gia ta!”
“Luật pháp Đại Nghiệp ghi rõ mưu hại phụ mẫu cô gia là tội chết! Vì hãm hại a tỷ… ngươi đúng là cái gì cũng làm được, ngay cả tính mạng phụ mẫu mình cũng không thèm quan tâm! Ngươi không sợ phụ mẫu ngươi giả chết… làm giả hóa thật sao?! Đúng là thứ súc sinh! Không… loại ngươi còn không bằng súc sinh! Súc sinh còn biết phụng dưỡng phụ mẫu!”
“Ôi chao! Thân thể Tô Bá gia bị tổn hại? Nghe nói… tháng trước ở Minh Nguyệt quán một đêm ba nàng cơ mà, không giống thân thể bị tổn hại cho lắm!” Một tên quần là áo lụa cao giọng vạch trần Tô Bá gia.
Tô Minh Hàng thẹn quá hóa giận, đầu óc ong ong, chỉ sợ liên lụy Đại Hoàng Tử, chỉ vào Tạ Vân Sơ buột miệng nói: “Tạ Vân Sơ ngươi nói láo, ta nói Đại Hoàng Tử dâng tấu Đại bá ngươi khi nào, ta nói bảo phụ mẫu ẹ ta giả chết khi nào!”
“Vậy nói trước mặt mọi người, vừa nãy ở ngay đây… ngươi nói những gì với ta mà nói nhiều như thế?! Tại sao lại bắt ta cầm miệng không được nói!”
Tạ Vân Sơ chỉ vào Tô Minh Hàng: “Nói!”
“Ta… ta…” Tô Minh Hàng giờ mới ý thức được, Tạ Vân Sơ đâu phải đứa trẻ nhát gan không hiểu gì, rõ ràng là gian như sói.
Hắn hoảng loạn nói, “Ta chỉ là cầu xin ngươi tha cho Vĩnh Ninh Bá phủ! Đừng đi đòi đồ cưới nữa, ta tình nguyện đưa thư hòa ly cho ngươi! Đồ cưới cũng đền gấp đôi! Ngươi lại ăn nói linh tinh đổi trắng thay đen!”
“Nếu chỉ là cầu xin tha thứ, thì ngươi nên nói ngay trước mặt mọi người… ngươi cầu xin ta như thế nào, ta không nghe thì sẽ hối hận? Ngươi nói đi! Ta – Tạ Vân Sơ dám thề với trời… những lời ngươi vừa nói với ta câu nào cũng là uy hiếp tính mạng gia quyến Tạ gia, nếu có nửa lời nói dối thì Trần Quận Tạ thị ta toàn tộc tuyệt hậu, toàn tộc chết không có chỗ chôn!”
Tạ Vân Sơ cầm đao chỉ vào Tô Minh Hàng, bước từng bước: “Ngươi có dám thề… những lời ngươi vừa nói không có câu tổn hại tính mạng phụ mẫu ngươi không! Nếu có một câu… đường làm quan của ngươi từ nay vô vọng, đoạn tử tuyệt tôn, mệnh căn đứt đoạn! Ngươi dám không?”
Đối với thần phật, trong lòng Tô Minh Hàng vẫn có sự kính trọng, quả thực không dám thề bừa bãi.
Hắn yêu thích nữ sắc, lại rất coi trọng tiền đồ của mình, nếu thề mệnh căn đứt đoạn, tiền đồ vô vọng, hắn làm sao chịu được?!