Đại Ngụy Cung Đình

Ôn Kỳ…

Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc liếc nhìn người sĩ tử đang nhìn mình chằm chằm kia. Cậu phát hiện người ấy thật sự còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Thật khó tưởng tượng một người còn trẻ thế này mà lại đạt thành tích xuất sắc trong thi hương, có được tư cách tham gia thi hội.

“Thật sự không thể xem thường tuấn kiệt trẻ tuổi của Đại Ngụy ta… Nhưng hắn cứ nhìn mình làm gì nhỉ?”

“Ngươi đang nhìn gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.

Sĩ tử tên Ôn Kỳ ấy chỉ mỉm cười lắc đầu, một nụ cười rất bình thản, khiến Triệu Hoằng Nhuận chợt cảm thấy có một cảm giác cao thâm khó đoán.

Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận mới hỏi dò: “Chắc ngươi đang đoán xem ta có phải tuần khảo ở đây không chứ gì? Hay là ngươi đang đoán xem ta có thật lòng muốn bắt gian lận hay không?”

Ôn Kỳ nghe thế thì hơi ngẩn người, ánh mắt chợt lộ lên vẻ nghi hoặc.

“Xem ra mình đoán đúng rồi.”

Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, mỉm cười rồi khẽ nói: “Ngươi không cần phải đoán ta là ai, ngươi chỉ cần biết, ta đây là thật lòng muốn bắt những kẻ gian lận trường thi là đủ rồi… Sao hả, có kiến nghị gì không?”

Ôn Kỳ nghe xong liền quan sát Triệu Hoằng Nhuận một lượt, rồi chợt đưa ngón tay lên chỉ vào miệng rồi chầm chậm lắc đầu.

“Bị câm sao?”

Tông vệ Chu Phác ngạc nhiên lẩm bẩm.

Vừa dứt lời thì đã thấy Ôn Kỳ lừ mắt nhìn hắn, sau đó đưa tay chỉ lên bàn rồi lại chỉ vào miệng, lắc đầu lần nữa.

“Thì ra là thế. Sĩ tử trong trường thi không được phép nói chuyện với nhau…”

Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới hiểu ra, thật ra lúc nãy cậu còn cảm thấy hơi kỳ lạ, trong lòng nghĩ tại sao nha phủ lại cho một người câm đi thi, vì quan chế Đại Ngụy có quy định, nếu là người có khiếm khuyết cơ thể thì không được làm quan, đại khái có lẽ do sợ ảnh hưởng hình tượng.

Mà vị sĩ tử tên Ôn Kỳ này, xem cách ăn mặc thì có vẻ chẳng phải là công tử con nhà quyền quý, y phục trên người được làm từ chất liệu không quá tốt cũng không quá kém, có lẽ là từ một gia thế trung lưu.

Thấy sĩ tử này không thể mở miệng, Triệu Hoằng Nhuận cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ liếc nhìn đối phương một chút rồi quay người định bỏ đi.

Nhưng không ngờ, Ôn Kỳ ấy sau khi quan sát lại cậu thì đột nhiên đưa tay chỉ vào cái bát bên cạnh.

“Hả?”

Triệu Hoằng Nhuận nhìn vào cái bát theo hướng tay chỉ của Ôn Kỳ, nhưng không hiểu gì cả, vì đó chỉ là một cái bát đựng nến mà thôi. Vì nến khi đốt sẽ bị chảy ra, có lẽ để tránh hỏa hoạn nên trong mỗi Hiệu Phòng của miếu Phu Tử đều có một cái bát đựng nến thế này.

“Là cái bát? Hay là đang muốn nói đến… nến?”

Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nhìn Ôn Kỳ, còn Ôn Kỳ lại mỉm cười nhìn lại cậu, nụ cười ấy giống như đang thầm trả lời cậu, đồng thời cũng cảm nhận được cậu có thể từ nụ cười ấy mà biết câu trả lời.

“Là nến… sao?”

Triệu Hoằng Nhuận chăm chú nhìn sĩ tử ấy, rồi bỏ đi bằng vẻ mặt suy tư.

Một lát sau, tông vệ Cao Quát mà cậu phái đi đến gặp quan viên sử bộ để đòi thông tin hộ tịch của thí sinh đã quay về, gương mặt không được vui cho lắm.

“Điện hạ, đám quan sứ đó đã từ chối việc giao ra thông tin hộ tịch thí sinh trường thi cho điện hạ, nói điện hạ làm thế là không hợp quy chế, là hành vi vượt quyền.” Cao Quát có hơi tức giận báo cáo với Triệu Hoằng Nhuận.

“Từ chối giao ra?” Triệu Hoằng Nhuận nghe xong thì hơi ngẩn người, sau đó hỏi lại: “Ngươi đã tìm người nào?”

Cao Quát trả lời: “Ti chức đã đi tìm mấy viên đồng khảo quan, hơn nữa không chỉ tìm một người, nhưng không ai chịu giao thông tin hộ tịch cho ti chức.”

Mấy đồng khảo quan mà anh ta nói chính là chỉ nhóm khảo quan bao gồm mười sáu viên quan sử bộ.

“Có việc ấy sao?”

Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì không khỏi thấy hơi kinh ngạc, vì hôm qua sau khi cậu đem La Vanh ra để giết gà dọa khỉ thì mười sáu viên quan ấy đều tỏ ra kính sợ và nhường nhịn cậu, không lâu sau đó còn giao báo cáo chi tiêu ngân lượng của khoa thi lần này vào tận tay cậu, thế mà chỉ mới qua một ngày thì thái độ của đám người ấy lại thay đổi.

“Lẽ nào là do có liên quan đến thái tử?”

Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Hoằng Nhuận đã đoán ra nguyên nhân: “Thì ra là thế, tìm được chỗ dựa rồi sao? Ha!”

Đám tông vệ đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết là có hiểu câu nói này của Triệu Hoằng Nhuận không.

“Điện hạ, sử bộ không chịu giao ra thông tin hộ tịch của thí sinh, thế thì chúng ta làm sao mà tra?”

“Không giao ra… Không giao ra thì thôi vậy.”

Khi nói ra câu này, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm thấy hơi bất lực, vì đám quan viên sử bộ ấy nói không hề sai, Triệu Hoằng Nhuận dù gì cũng chỉ là một hoàng tử chứ không phải làm việc trong sử bộ, hoàn toàn không có tư cách đòi sử bộ phải giao thông tin ra.

Nếu cậu cứ cố ép họ phải giao ra thì đúng là đã vượt quyền, cho dù là đám quan viên sử bộ đó hay là La Văn Trung thì cũng đều có thể kiện cậu tội này, mà như thế thì không đáng.

“Thế này thì xem ra phải bắt đầu điều tra từ mấy ngọn nến mà Ôn Kỳ kia đã ngầm chỉ rồi…”

“Cao Quát, ngươi đi tìm một quyển sổ, ghi lại hết tên của mười sáu quan viên ấy lại cho ta. Những người còn lại tiếp tục theo ta tuần khảo.”

“Vâng.” Cao Quát nghe lệnh liền chắp tay.

“Quyển sổ của bát hoàng tử” mà sau này sẽ khiến cho cả triều đình, thậm chí là các nước lân bang nghe đến mà khiếp sợ, ngày hôm nay đã được tạo ra, không biết có bao nhiêu người khi biết trên đó có tên mình thì sẽ thất kinh hồn vía đây?

Suốt thời gian sau đó, Triệu Hoằng Nhuận hầu như không biết mệt mỏi, luôn âm thầm tuần khảo các Hiệu Phòng. Trong quá trình ấy, cậu luôn quan sát thật kỹ các ngọn nến và bát đựng nến đặt trên bàn của thí sinh.

Cậu dần dần phát hiện ra, số nến được đặt trên bàn của các thí sinh trong Hiệu Phòng có sự khác biệt, độ dày của sáp nến chảy ra trong bát cũng khác nhau.

Có vẻ như có những thí sinh rất tiết kiệm nến, chỉ dùng một cây hoặc nửa cây, còn có những thí sinh lại không ngại bỏ tiền ra mua thêm nến trắng với giá một lượng một cây, rồi liên tục thắp hết ngọn này đến ngọn khác.

Khi nghe đến giá tiền của loại nến này, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi giật mình.

Nến gì mà lại đến một lượng một cây?

Nhưng khi cậu đi gặp tạp dịch trong trường thi để hỏi việc này thì lại nhận được câu trả lời, việc này là để ngăn chặn việc các thí sinh ban đêm không ngủ, gây ảnh hưởng đến ngày thi thứ hai, và cũng là để ngăn không cho thí sinh lãng phí nến.

Thì ra, người phụ trách khoa thi trong miếu Phu Tử sẽ phát cho các thí sinh mỗi người ba cây nến trắng, trong tình hình bình thường thi hương ba cây nến sẽ đủ dùng, trừ trường hợp có vài thí sinh lại thích làm bài thi vào ban đêm, hoặc đột nhiên đang ngủ thì nảy ra ý tưởng, ngồi dậy sửa bài thi đã làm ban sáng.

Nhưng cho dù là vì lí do gì thì sử bộ cũng chỉ phát cho các thí sinh đúng ba cây nến, ai muốn dùng thêm thì phải trả một lượng một cây.

Nghe xong câu trả lời này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không còn gì để nói nữa, vì chẳng tìm thấy gì bất thường.

Giả dụ có một thí sinh nào đó nhiều tiền, thích đốt hết cây nến này đến cây nến khác vào ban đêm thì cũng có làm sao đâu? Người ta xem trọng khoa thi lần này, thế nên ban đêm mới thắp đèn kiểm tra mấy lượt bài thi mà mình đã làm, thế thì cũng có làm sao đâu?

Triệu Hoằng Nhuận có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này, cậu chợt nhìn thấy ở phía xa có một tên sai vặt đang xách một chiếc giỏ, trong giỏ ấy đang chứa đầy nến trắng.

“Mau, gọi hắn đến đây.”

“Vâng.” Tông vệ Hà Miêu gật đầu rồi liền gọi tên sai vặt ấy lại.

Triệu Hoằng Nhuận tò mò rút một cây nến trắng từ trong giỏ của tên sai vặt ấy ra rồi quan sát kỹ lưỡng, nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Đó chỉ là một cây nến trắng rất bình thường.

“Không lẽ là sĩ tử tên Ôn Kỳ ấy muốn chọc mình?”

Triệu Hoằng Nhuận có hơi không vui, phẩy tay tỏ ý bảo tên sai vặt ấy đi xem thử xem có thí sinh nào cần nến không, còn mình thì đưa mắt nhìn tên sai vặt ấy rồi suy tư, cậu cảm thấy có hơi nghi ngờ, phải chăng thí sinh tên Ôn Kỳ ấy đang lừa cậu.

Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận chợt nhìn thấy một việc.

Đó là, ở căn Hiệu Phòng thứ hai bên tay trái tính từ vị trí của cậu trở đi thì trên bàn trong Hiệu Phòng rõ ràng đã không còn cây nến nào nữa, nhưng thí sinh trong đó lại chẳng thèm nhìn đến tên sai vặt bán nến kia, ngược lại còn phẩy tay bảo anh ta đi đi.

“…”

Triệu Hoằng Nhuận quan sát một lúc, trong lòng cảm thấy đầy nghi hoặc.

Cậu lẳng lặng bước đến, âm thầm quan sát thí sinh kia, thấy người ấy mặc một bộ y phục bằng lụa thêu viền xanh trắng, mặt mũi thanh tú, vừa nhìn đã biết là công tử xuất thân từ con nhà phú quý, ít phải chịu khổ.

“Nến trên bàn ngươi dùng hết rồi, sao không mua thêm vài cây?” Triệu Hoằng Nhuận thử hỏi dò.

Thí sinh ấy nhìn đánh giá Triệu Hoằng Nhuận mấy lượt, tuy Triệu Hoằng Nhuận đang đeo mặt nạ, nhưng nhìn y phục sang trọng trên người cậu, cộng thêm năm tông vệ mặc giáp đứng phía sau cũng biết cậu không phải có xuất thân tầm thường.

“Ngài là… tuần khảo sao?” Thí sinh ấy có vẻ hoàn toàn không quan tâm quy định không được tùy ý nói chuyện trong trường thi, cất tiếng hỏi Triệu Hoằng Nhuận.

Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận liền hạ giọng, dùng một giọng khào khào trả lời: “Ngươi không cần quan tâm ta có phải là tuần khảo hay không, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được.”

“Xem ra các hạ đúng là tuần khảo rồi…” Thí sinh ấy bật cười, sau đó nhún vai nói: “Nhưng trong khoa trường không hề có quy định khảo sinh phải trả lời câu hỏi của tuần khảo. Bổn công tử có quyền không trả lời.”

“Giọng này… là người vùng này? Là một công tử nhà phú quý ở Trần Đô Đại Lương này sao?”

Triệu Hoằng Nhuận hơi suy tư rồi lạnh lùng nói: “Đúng thế, nhưng bổn tuần khảo cũng có quyền giám sát đặc biệt ngươi… Chủng Chiêu, Châu Quế, mang một cái ghế ra đây, từ giờ trở đi phải quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của vị công tử này.”

“Vâng!” Chủng Chiêu và Châu Quế liền chắp tay thi hành.

Ngay lập tức, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện được vẻ hốt hoảng hiện ra trong ánh mắt của thí sinh ấy.

“Tuần… tuần khảo đại nhân, ngài định làm gì thế?” Thí sinh ấy lắp ba lắp bắp nói: “Học sinh chỉ là đùa với ngài mà thôi, tuần khảo đại nhân sao lại tức giận như thế?”

“Cái tên này… không bình thường!”

Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng cười nói: “Thế thì mau trả lời bổn quan, tại sao vừa rồi ngươi lại không mua nến? Ngươi có thể đảm bảo tối nay sẽ không dùng đến sao?”

“Ta…” Thí sinh ấy há hốc mồm, một lúc sau mới nói: “Học sinh chỉ nghĩ thế này, dù gì hiện giờ trời vẫn đang sáng, mua thêm nến cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng cứ chờ đến đêm đã.”

“Đến đêm? Lẽ nào ban đêm vẫn có người đi bán nến sao?”

“…” Triệu Hoằng Nhuận nhìn sĩ tử ấy, đang định mở miệng hỏi tiếp thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn, thế là cậu làm ra vẻ đã hiểu, gật đầu nói: “Thì ra là thế.”

Nói xong, cậu dẫn đám tông vệ mau chóng đuổi theo tên sai vặt bán nến kia, rồi gọi anh ta đến một nơi không có người.

“Sau buổi tối, ngươi vẫn đến đây bán nến sao?”

Tên sai vặt ấy thắc mắc nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi lắc đầu đáp: “Sau buổi tối sẽ có người khác đến thay, chúng tôi chỉ phụ trách ban ngày thôi, còn họ phụ trách ban đêm.”

“Được rồi, ngươi đi đi.”

“Vâng.”

Sau khi tên sai vặt ấy đi rồi, Triệu Hoằng Nhuận nhìn theo bóng của anh ta, trong mắt lóe lên một vẻ nghi hoặc.

“Nếu Ôn Kỳ ấy không lừa mình thì bí ẩn chính là ở số nến ban đêm ấy… Lẽ nào là một loại nến khác sao? Thú vị đây, thử cược một phen xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui