Đại Ngụy Cung Đình

Đã đến nửa đêm, một cơn mưa phùn lắc rắc rơi xuống, nhưng sau đó thì càng lúc càng lớn.

Tại Thập Lí đình trên quan đạo ngoại ô phía nam Trần Đô Đại Lương, bảy người tông vệ Thẩm Úc trung thành đứng thành một hàng ở hiên đình, lưng xoay về phía Triệu Hoằng Nhuận và Ngọc Lung công chúa đang ngồi cạnh một chiếc bàn đá trong đình, dùng thân người của họ để che mưa gió cho chủ nhân.

“Mưa rồi sao?” 

Ngọc Lung công chúa chống cằm, ánh mắt say rượu mơ màng nhìn mưa rơi ngoài đình, vừa như tự lẩm bẩm lại vừa như muốn hỏi Triệu Hoằng Nhuận: “Mưa rơi từ khi nào thế?”

“Ai mà biết?” Triệu Hoằng Nhuận khẽ mỉm cười.

Ngọc Lung công chúa nghiêng đầu nhìn ra ngoài đình một lúc lâu rồi chợt hỏi: “Đã đến… giờ Tí rồi sao?” 

“Đã qua rồi.” Triệu Hoằng Nhuận khẽ đáp rồi nhẹ nhàng đưa tay đẩy vò rượu trên bàn sang một bên, khiến bàn tay của Ngọc Lung công chúa đang vươn ra định nắm lấy vò rượu chợt nắm vào không khí.

“Đệ làm gì thế Hoằng Nhuận?” Nàng có hơi giận dữ nói.

“Đủ rồi.” Triệu Hoằng Nhuận nói khẽ: “Hoàng tỉ đã uống quá nhiều rồi.” 

Giọng của cậu tuy nhẹ nhàng nhưng không thể phản kháng được.

Số rượu ban đầu cậu chuẩn bị sẵn trong xe vốn là rượu hoa quả, có thể xem như nước uống, nhưng đám tông vệ sau khi đến dịch trạm ở ngoại thành lại mua về hoàng tửu ấm nóng, tuy độ rượu không cao, uống vào cũng khá ngọt, nhưng vẫn để lại hậu vị, khi vừa uống không có cảm giác gì, nhưng uống được một lúc thì chắc chắn sẽ khiến người ta mơ mơ màng màng, cho dù có nôn ra cũng không thể giải rượu được.

Mà trong lúc chờ Hà Hân Hiền thì Triệu Hoằng Nhuận và Ngọc Lung công chúa chẳng những đã uống hết số rượu hoa quả đã chuẩn bị mà ngay cả hoàng tửu mà đám tông vệ mua về cũng bị họ uống hết hai vò, khiến đám tông vệ chẳng còn rượu mà uống, thật là ngại. 

“Nhiều sao?” Ngọc Lung công chúa giương đôi mắt đã có hơi mơ màng lên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hoàn toàn không còn nét đoan trang như thường ngày nữa mà chỉ vào mặt cậu rồi cười nói: “Rõ ràng là đệ đệ của ta, tuổi cũng bé hơn ta, thế mà giọng điệu này… ha… giống như đang dạy dỗ muội muội vậy… này, Hoằng Nhuận, ta là… là hoàng tỉ của đệ đấy, đệ phải nghe… nghe lời ta, đưa vò rượu trong tay đệ cho ta.”

Nhìn dáng vẻ say rượu của nàng, Triệu Hoằng Nhuận cau mày, không động đậy.

“Đưa cho ta.” Thấy Triệu Hoằng Nhuận cứ ngồi yên, Ngọc Lung công chúa nổi giận đứng bật dậy, chống tay trái lên bàn, tay phải đưa ra giật lấy vò rượu trong tay cậu. 

Thấy bộ dạng của nàng như thế, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng cũng tức giận, đưa tay ném mạnh vò rượu xuống đất.

“Choang…”

Vò rượu rơi xuống đất vỡ tan, rượu chảy lênh láng trên mặt đất. 

Ngọc Lung công chúa lần đầu nhìn thấy vị hoàng đệ trước nay vẫn luôn hòa nhã này của mình nổi giận nên gương mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ, không tin được mà nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận cũng nhận ra mình đã mất bình tĩnh, thấy Ngọc Lung công chúa lúc đứng lên có hơi loạng choạng bèn mau chóng đưa tay ra đỡ lấy.

Nhưng không ngờ Ngọc Lung công chúa lại gạt tay Triệu Hoằng Nhuận ra rồi lảo đảo bước ra ngoài đình, đứng giữa màn mưa. 

“Tỉ định đi đâu?”

Triệu Hoằng Nhuận giật mình, vội nắm lấy vạt áo kéo nàng tránh khỏi cơn mưa.

Ngọc Lung công chúa rõ ràng đã rất say, ngay cả đứng cũng không vững nên khi vừa bị Triệu Hoằng Nhuận kéo thì cả người đã lập tức ngã vào trong lòng cậu. 

“Đệ tránh ra, ta phải đi hỏi chàng, tại sao chàng lại lừa ta… Chàng rõ ràng đã hứa rồi lại thất hứa… Hừ, ha ha… lúc ấy nói nghe hay biết bao nhiêu… Buồn cười thay cho thân ta cứ mong ngóng chàng… Giờ nghĩ lại thì chàng thật sự không thể từ bỏ gia môn mà dẫn ta đi ư?”

“Hoàng tỉ, tỉ uống say rồi.” Triệu Hoằng Nhuận đỡ Ngọc Lung công chúa đứng ngay ngắn lại.

“Ta không say, ngược lại ta đang rất tỉnh táo… Ta thật sự rất hận, ta hận mình đã sinh ra trong cung đình, hận bản thân là một công chúa… Ta hận mình có một mẫu thân bỏ chồng bỏ con, cũng hận người phụ thân trước nay chưa bao giờ xem ta là con gái… Ngoài cái chức danh công chúa không chút giá trị nào ra thì ta có gì chứ? Ta chẳng có gì cả, nhưng cho dù như thế thì ta vẫn phải chấp nhận số phận của một công chúa, phải hi sinh để liên hôn…” 

Nhìn dáng vẻ tự trách mình của nàng, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy đau lòng, lập tức khuyên nhủ: “Hoàng tỉ chẳng phải vẫn còn một người đệ đệ đây sao?”

Ngọc Lung công chúa ngây người ngẩng đầu nhìn, nét mặt có hơi phức tạp: “Ta cũng hận cả đệ nữa, Hoằng Nhuận.”

“Sao? Hận đệ ư?” Triệu Hoằng Nhuận không tin được mà hỏi. 

Ngọc Lung công chúa cười đau khổ rồi lẩm bẩm: “Ta không nên hận đệ sao? Vào hôm tết Đoan Ngọ, một mình ta ngồi bên hồ, lúc ấy ta rõ ràng đã chấp nhận số phận, đã chấp nhận việc ông trời không công bằng với ta rồi, nhưng đệ lại đột nhiên xuất hiện, lén dẫn ta rời khỏi hoàng cung để cảm nhận sự náo nhiệt bên ngoài… Chính đệ đã mở khóa hoàng cung cho ta, thả ta ra ngoài, ta rõ ràng đã chấp nhận số phận rồi mà…”

“…” Triệu Hoằng Nhuận há hốc mồm, không biết nói gì.

“Tại sao đệ lại dẫn ta đến Nhã Phong Thi Hội? Tại sao đệ lại đưa thư giúp ta? Tại sao lại gieo cho ta ảo tưởng đó? Ít ra ta còn có thể ở lại Đại Lương, ít ra còn có thể ở lại đô thành nơi ta lớn lên, không đến mức phải bị gả đến lâng bang xa xôi ngàn dặm ấy.” 

“…”

Triệu Hoằng Nhuận im lặng không đáp.

Lúc đầu khi dẫn Ngọc Lung công chúa đến Nhã Phong Thi Hội của lục hoàng huynh Hoằng Chiêu, cậu hoàn toàn không ngờ trong buổi hội thơ hôm ấy, Hà Hân Hiền lại có lòng yêu thích Ngọc Lung công chúa, hơn nữa Ngọc Lung công chúa lại cũng không hề phản đối sĩ tử trẻ tuổi tuấn tú tài năng này. 

Vì sao khi Hà Hân Hiền nhờ Triệu Hoằng Nhuận chuyển thư cho Ngọc Lung công chúa, cậu lại không suy xét đến việc này?

Bởi cậu biết rõ, Ngọc Lung công chúa từ bé đã bị nhốt trong thâm cung, hầu như hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho dù là Hà Hân Hiền hay Lý Hân Hiền hay Trương Hân Hiền thì chỉ cần thư từ qua lại với nàng trong một khoảng thời gian nhất định thôi cũng đều sẽ khiến Ngọc Lung công chúa dần nảy sinh tình cảm, bởi nàng dù gì cũng chỉ là một cô bé mười lăm tuổi vừa mới bước chân vào thế giới, nên chỉ cần chịu bỏ thời gian và sức lực ra thì ai cũng có thể khiến nàng xiêu lòng.

Chỉ có mỗi mình Triệu Hoằng Nhuận là không thể, vì Ngọc Lung công chúa chính là tỉ tỉ cùng cha khác mẹ với cậu. 

Thế nên Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng đã chọn Hà Hân Hiền, cậu cứ tưởng rằng sĩ tử trẻ tuổi trọng tình trọng nghĩa này sẽ có thể trở thành người chồng lí tưởng của Ngọc Lung công chúa, nhưng sự thật đã chứng minh lựa chọn của cậu là sai lầm.

Có lẽ ở thời này thì ngoại trừ Triệu Hoằng Nhuận ra sẽ không có người nào lại xem trọng tình cảm đến thế.

“Dựa vào người khác quả nhiên chẳng phải là cách làm thỏa đáng…” 

Triệu Hoằng Nhuận thầm thở dài, cảm nhận được suy nghĩ của mình đã quá lí tưởng hóa rồi.

“Xin lỗi.” Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nói lời xin lỗi với Ngọc Lung công chúa đang đứng trước mặt.

“Không…” Vừa thốt ra được một từ, nét mặt Ngọc Lung công chúa chợt trở nên nhăn nhó: “Hoằng Nhuận, đầu ta đau quá, càng lúc càng đau… còn choáng váng nữa…” 

Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe là biết hậu vị của rượu đã dâng lên rồi, bèn nhìn dáng vẻ khó chịu của nàng bằng vẻ mặt đau lòng rồi trách móc: “Lúc nãy đệ đã bảo tỉ uống ít thôi! Tỉ vào xe ngựa nghỉ ngơi một lát nhé?”

“Đừng động đậy… chóng mặt…” Ngọc Lung công chúa lắc lư đầu, cảm thấy trời đất trước mặt xoay mòng mòng, trong bụng có một cảm giác buồn nôn dữ dội, khó khăn lắm mới kiềm xuống được.

Nàng đưa hai tay bám vào vai Triệu Hoằng Nhuận, còn cả người thì hết lắc qua trái lại lắc qua phải, tựa hồ như có thể ngã ra đất bất kỳ lúc nào. 

Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám động đậy.

Cũng không biết là bao lâu sau, Ngọc Lung công chúa có vẻ đã đỡ hơn một chút, bèn mơ mơ màng màng nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi nói tiếp lời vừa rồi: “Hoằng Nhuận không cần phải xin lỗi ta, là ta không tốt… là ta cứ luôn oán trách… ta hiểu rõ, Hoằng Nhuận, đệ đối xử với hoàng tỉ rất tốt…”

Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng bước đến gần Triệu Hoằng Nhuận, đưa tay vuốt lên mặt của cậu rồi dịu dàng khẽ nói: “Từ đầu đến cuối chỉ có Hoằng Nhuận là luôn ở bên ta… Có lúc ta nghĩ, nếu như đệ… hoặc ta, có một người không phải sinh ra trong cung… thì tốt biết mấy… Nhưng nếu như thế thì đệ e sẽ không xuất hiện để giải thoát cho ta nhỉ? Ha…” 

Triệu Hoằng Nhuận định nói gì đó, nhưng chợt thấy Ngọc Lung công chúa đưa hai tay bám lấy vai mình, cúi đầu ọe một tiếng rồi nôn hết lên người cậu.

“…”

Triệu Hoằng Nhuận há hốc mồm, thật sự không biết phải nói gì, chỉ biết lấy tay vỗ nhẹ vào lưng nàng. 

“Hoằng Nhuận, ta đau đầu quá… khó chịu quá…”

“Mau dìu… dìu hoàng tỉ lên xe ngựa nghỉ ngơi.” Triệu Hoằng Nhuận ngao ngán bảo các tông vệ.

Đám tông vệ vội vàng đánh xe ngựa sang rồi hì hục dìu Ngọc Lung công chúa lên xe, đặt nàng nằm xuống rồi đắp chăn lên. 

Thấy cảnh tượng này, Triệu Hoằng Nhuận lại cúi đầu nhìn vết nôn trên áo mình rồi lắc đầu thở dài.

“Đã bảo tỉ uống ít thôi mà, hỏng hết y phục của đệ rồi…”

Lúc này, tông vệ Thẩm Úc chợt bước xuống xe rồi nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Điện hạ, công chúa ngủ say rồi… Có cần bảo người đi chuẩn bị một ít trà giải rượu không? Nếu không ngày mai công chúa tỉnh rượu thức dậy e sẽ rất đau đầu…” 

Các tông vệ khác đứng bên cạnh đều gật đầu lia lịa, vì họ là những con sâu rượu thường xuyên say xỉn, bình thường ở trong hoàng cung đành phải kiềm chế cơn thèm rượu, nhưng chỉ cần có cơ hội là chắc chắn sẽ uống đến mức say mèm, thế thì bảo sao hôm sau thức dậy lại không nhức đầu?

Thế nên đám người này thật sự rất có kinh nghiệm với việc say rượu.

“Đợi mưa tạnh rồi hẵng tính… Trước tiên qua đây uống với ta đã, các người vừa rồi cũng chưa được uống rượu đúng không?” 

Đám tông vệ đều cười rồi bước đến ngồi quanh chiếc bàn đá, vì họ hiểu rất rõ tửu lượng của điện hạ nhà mình.

“Điện hạ, Hà Hân Hiền thất hứa không đến… Thế Ngọc Lung công chúa phải làm sao?”

“Còn làm sao nữa?” Triệu Hoằng Nhuận uống một chén rượu rồi nghiêm mặt nói: “Kế hiện giờ chỉ còn cách gặp phụ hoàng cầu xin thôi… dù gì ta cũng tuyệt đối không để hoàng tỉ bị gả đến Sở quốc đâu.” 

“Nếu bệ hạ cấm túc điện hạ thì sao?” Thẩm Úc lo lắng hỏi.

“Thế nên trước tiên phải giấu hoàng tỉ đi đã… Phụ hoàng không tìm được tỉ ấy thì sẽ không cấm túc ta đâu… Vấn đề ở chỗ đoàn sứ tiết Sở quốc kìa, ta phải nghĩ cách để bọn họ tự động rút lui…”

Triệu Hoằng Nhuận vừa tự lẩm bẩm vừa nghĩ cách trong đầu. 

Nhưng thật ra, cậu không cần phải lo lắng về đoàn sứ tiết nước Sở ấy làm gì, bởi chỉ vài ngày sau thì Trần Đô Đại Lương đã nhận được một tin tức.

Đoàn sứ tiết nước Sở và cả những binh lính Đại Ngụy hộ tống từ Phần Khinh Tái đều bị giết sạch ở gần khu vực Ung Khâu.

Gần hai trăm người, không một ai sống sót! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui