Đại Nhân Sợ Hãi

“Ngươi bị thương!” Hắn đột nhiên rống to, dọa nàng sợ điếng người. Lúc nàng còn đắm người trong kinh ngạc, thì thần sắc hắn đã xanh mét, giống như bộ dạng chuẩn bị đi giết ai đó, bước về phía nàng. Nàng đúng là bị hắn hù cho chết mà, chưa kịp nói câu gì, tay đã bị hắn nắm chặt, hơn nữa còn vén cao tay áo của nàng, trừng trừng mắt nhìn vào vết thương đang rỉ máu. Nàng ngây dại, trợn to mắt đẹp ngây ngốc nhìn hắn.

Vẻ mặt của hắn giống như có thù oán với vết thương tren tay nàng, đôi màu rậm nhíu lại, y như hắn chính là người bị thương, làm cho ngực nàng có chút áy náy.

“Ta không sao.” Không biết tại sao, nhìn biểu hiện của hắn, nàng cảm thấy nên nói với hăn một chút.

“ Máu nhiều như vậy, còn nói là không có chuyện gì sao?” Khẩu khí của hắn tựa hồ như vừa ăn mười cân thuốc súng, làm nàng á khẩu không nói thêm được câu nào nữa. Máu chảy nhiều? Vết thương không hề sâu, chỉ là sâu qua da một chút thôi mà! Máu có chảy ướt tay áo, nhưng không nhiều nha, hắn nhìn sao mà thành “nhiều”! Hắn kích động như vậy làm gì? Kì lạ là nàng không hề trách hắn mắng nàng, cũng không hiểu vì sao trong lòng dâng lên một cảm giác rất ngọt ngào.

Hắn mắng nàng...là vì quan tâm nàng sao?

Hắn nổi giận như vậy, là vì lo cho nàng sao?

Nàng không có tranh luận.., cũng không có phản kháng, mặc hắn kéo xuống giường, cầm máu cho nàng.

Hình như hắn rất khẩn trương đến cứu nàng. Nhưng nếu nàng nhớ không lầm, thì hình như hắn đang ở phía Nam lo cứu đê kia mà!

Hạng Thiếu Hoài điều tra ra sự mất tích của nàng, liền lập tức mang theo một số binh mã tinh nhuệ nhất đi đến biệt viện, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, nhưng bên ngoài vẫn một bộ dáng trầm ổn như cũ, nhưng khi đẩy cửa ra, thấy bàn tay đầy máu của nàng, thì mọi sự bình tĩnh của hắn thoáng chốc bỗng nhiên biến mất.

Chuyện này, không nên xảy ra trên người nàng!

Quan sai bao vây toàn bộ biệt viện, đồng thời cũng bắt chủ mưu Đỗ Văn Kỳ, Vinh Ứng lôi hắn đến trước mặt Hạng Thiếu Hoài, hắn thấy sự việc bị bại lộ, hai chân run rẩy không đứng vững, quỳ xuống đất.

“Là hắn làm ngươi bị thương?” Ánh mắt đầy lửa giận ném về phía Đỗ Văn Kỳ.

Đỗ Văn Kỳ vừa nghe xong, sợ tới mức vội vàng xua tay.“Không không không! Không phải ta! Ta không có làm bị thương nàng ta!”

Quan Minh Nguyệt nhìn ánh mắt hoảng sợ của Đỗ Văn Kỳ, gật gật đầu, chỉ vào hắn cáo trạng: “ Hắn lấy đao chém ta!” ( xạo!!!)

Lời này, làm cho khuôn mặt xanh mét của Hạng Thiếu Hoài nổi lên một tầng sát khí, Làm cho họ Đỗ sợ đến mức trắng bệch.

“Im miệng!” Hạng Thiếu Hoài phất tay áo mệnh lệnh:“Đem hắn giam lại, chờ ngày xét xử!”

Nhóm quan sai liền lập tức lôi Đỗ Văn Kỳ xuống, mặc cho hắn kêu la thảm thiết, đến khi bóng hắn không còn, nhưng tiếng ai oán thê lương của hắn vẫn còn văng vẳng trong gió.

Hừ, ác giả ác báo thôi mà!

Minh Nguyệt trong lòng mừng thầm, lần này quả thật làm cho Đỗ Văn Kỳ sáng mắt ra, ngày thường dám khi dễ nữ nhân, làm kẻ ác thì bây giờ phải chịu mà thôi. Mà trước khi hắn bị tống vào tù, nàng còn kiếm được ối bạc từ hắn. Quả nhiên là ông trời có mắt, ha ha ha!!!!

Sai người đem Đỗ Văn Kỳ tống vào đại lao. Áp giải toàn bộ đồng phạm về quy án, Hạng Thiếu Hoài mang nàng về phủ, mời đại phu đến băng bó vết thương cho nàng.

Ngồi trong phòng khách, đại phu cẩn mẫn kiểm tra miệng vết thương, lại cẩn thận bôi thuốc. Bởi vì vết thương không sâu, nên Minh Nguyệt không để ý, nhưng đại phu thì vô cùng để ý.

Lúc này Hạng Thiếu Hoài từ bên ngoài đi vào trong phòng khách,, yên lặng đứng một bên, không nói câu nào.

Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Từ lúc đi vào cho đến bây giờ, vẻ mặt của hắn mặc dù đã khôi phục lại lãnh diễm ban đầu, nhưng nàng vẫn cảm nhận thấy hắn đang mất hứng.

Đại phu băng bó xong, Hạng Thiếu Hoài mới mở miệng hỏi: “ Đại phu, vết thương như thế nào?”

Đại phu đứng lên, kính cẩn trả lời:“Bẩm đại nhân, chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có gì đáng lo!”

“ Sẽ để lại sẹo sao?”

“Miệng vết thương rất nông, chỉ cần làm theo như thuốc mỡ mà lão phu đưa, cũng bôi thuốc đầy đủ, một thời gian là vết thương sẽ khép miệng, không để lại chút sẹo nào, thỉnh đại nhân và Minh Nguyệt cô nương yên tâm!”

“Đại phu, khiến cho ngài lo lắng .” Minh Nguyệt ôn nhu cười yếu ۴ nói lời cảm tạ.

“Không dám, đây là chuyện lão phu nên làm.” Đại phu nói vài lời, liền cúi chào đại nhân cùng Quan Minh Nguyệt.

Hạng Thiếu Hoài sai người đưa đại phu đến phòng trướng phòng lĩnh tiền, cũng sai người cẩn thận tiễn đại phu ra tận cửa.

Đại phu cùng người hầu vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, không khí đột nhiên yên tĩnh đáng sợ. Hắn quay người, đôi mắt thăm thẳm nhìn nàng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vừa thấy ánh mắt đó, nàng không tự chủ quay người tránh đi.

Trong quá khứ, nàng đã từng đấu võ miệng với hắn vài lần, cũng đấu mắt không ít, nhưng cho dù có như thế nào, nàng cũng chưa từng thua khi dùng công phu mắt. Nhưng hiện tại, cho dù có cố, nàng cũng không thể nhìn vào tầm mắt lệ duệ kia, chỉ là bản năng mách bảo nàng không nên nhìn vào đó. Nàng cũng cảm thấy có một dòng nhiệt tràn lên mặt.

Hai người liền như vậy, không ai nói tiếng nào. Nàng cúi mặt thấp xuống, cảm thấy hơi xấu hổ.

Không khí thật ám muội, không có chút tự nhiên nào.

Trong thanh lâu, các nàng phải bán tiếng cười là vì hai chữ sinh tồn. Tuy rằng nàng không giống như Từ Quý Nương, xem cuộc đời vô tình, không động tâm với nam nhân. Nhưng nhìn cuộc đời các vị tỉ muội, chính bản thân cũng chứng kiến biết bao nhiêu vở kịch oan trái, nàng luôn tự nhủ với mình phải nhìn cuộc đời bằng đôi mắt vô tình, lúc nào cũng phải cảnh giác, không được có một chữ tình, không được yêu bất kì một người nào.

Rất nhiều người đã đến gặp Từ Quý Nương cầu hôn nàng, hy vọng vì nàng chuộc thân, đem nàng cưới hỏi đàng hoàng, nhưng nàng chưa từng động tâm với bất kì ai.

Những người đó không hiểu được, nàng tự nguyện sống tại thanh lâu, nên cần gì phải chuộc thân? Nàng đang kế thừa di chí của mẫu thân, ở lại Nguyệt Hoa Phường.

Những nam nhân đó chỉ là ái mộ nàng nhất thời, hoặc có thể có chút tình, nhưng căn bản vẫn là vô tình. Cho đến bây giờ, nàng chưa từng động tâm với bất kì nam nhân nào.

Nay ý thức được trên mặt mình có chút xấu hổ, ngực đập không liền mạch, nàng thầm than không tốt chút nào.

Chẳng lẽ mình bất tri bất giác thích tảng đá này sao?

Không, không thể , nàng luôn giữ tâm rất giỏi, sẽ không vì bất kì kẻ nào mà tình khiên ý loạn.

Người này chán ghét nàng, không phải sao?

Trên mặt lúc nào cũng lạnh lùng, lộ vẻ xa cách. Chỉ vì lệnh của Hoàng Thượng nên mới bảo vệ nàng, hết thảy chỉ vì thánh chỉ của Hoàng thượng, hắn mới khẩn trương như vậy, hắn lo sợ nếu nàng xảy ra chuyện gì, cái nón trên đầu hắn cũng tự động biến mất.

Đúng, chỉ có thể là như vậy mà thôi!

Tự giải thích cho mình xong, sự ngượng ngùng trong nàng không còn. Nâng đôi mắt quyến rũ, nở một nụ cười diễm lệ nhưng lạnh lùng vô ba, nàng đánh vỡ không khí trầm mặc.

“Đại nhân trăm việc, còn không quản ngại cứu Minh Nguyệt, ta vô cùng cảm kích!” Nói xong nàng cúi đầu về phía hắn ra chiều cảm tạ.

Đem toàn bộ dung mạo của nàng cùng nụ cười kia vào đáy mắt, hắn hoàn toàn không thấy một cô nương bình thường đang sợ hãi, nàng vẫn bình tĩnh. Lá gan nàng càng ngày càng lớn, vô cùng bướng bỉnh.

“ Tại sao lại tự rạch tay mình?” Nụ cười trên môi bỗng chốc cứng đờ.

“Đại nhân?”

“Vết thương trên tay ngươi, không phải là do Đỗ Văn Kỳ làm!” Haizzzz…lòi ra rồi nha!!

Nàng chẳng những không chột dạ, vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn hỏi:“Tại sao ngươi biết?”

Thân ảnh tuấn lãng từng bước tiến về phía nàng, thu lại khoảng cách của hai người. Cũng làm cho tâm đang bình tĩnh vô ba của nàng một lần nữa lại gợn sóng.

Hắn đứng trước mặt nàng, cúi mặt xuống nhìn nàng, đôi mắt tối đen khóa trụ người nàng khiến cho tim trong ngực đập liên hồi, càng lúc càng nhanh.

“Làm gì vậy? Ra vẻ thần bí quá.” Nàng cố ý giữ ngữ khí, biểu hiện ra một bộ dáng chẳng hề quan tâm.

Một thanh trủy thủ đến trước mặt nàng” Đây là của ngươi, đúng không?”

Nàng ngắm chủy thủ, ra vẻ hồ đồ.“Cái gì á? Đột nhiên lại lấy dao ra, định hù ta à?’

“ Trủy thủ này, ta thấy trên giường, mà lúc ấy ngươi lại đang ở tr6en giường, Đỗ Văn Kỳ lại đang ở ngoài, đến khi ta bắt hắn mới vào lại trong phòng, bản quan nghĩ thế nào cũng không thông. Lúc ấy Đỗ Văn Kỳ rõ ràng đang ở bên ngoài, vậy làm sao có thể làm ngươi bị thương?”

“Rất đơn giản nha, hắn đoạt chủy thủ, rồi làm ta bị thương!”

Câu trả lời của nàng làm hắn nhếch đôi môi, khóe mi nhíu lại.

“Hắn đoạt chủy thủ, rồi làm ngươi bị thương, xong thì đi ra ngoài?”

“Đúng vậy.” Nàng đương nhiên gật đầu.

“Ngươi cho là bản quan dễ dàng bị mấy câu nói này lừa sao?” Lúc ấy, hắn đẩy cửa bước vào, thấy nàng bị thương, nhất thời tức giận tin lời nàng. Nhưng khi quan sai kiểm tra, trình trủy thủ cho hắn, hắn mới cẩn thận cân nhắc từng chi tiết, liền phát hiện trong đó có gì không thích hợp lắm.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng, giống như muốn nhìn xuyên thấu lòng người. Nàng biết bây giờ có dối gì đi nữa cũng uổng công, đơn giản nhún nhún vai nhận tội: “ Được rồi! ta thừa nhận, là ta tự rạch tay mình! Được rồi chứ?”

“ Tại sao?”

“Bởi vì Đỗ Văn Kỳ rất đáng ghét, chỉ thêm một tội danh, cho hắn một chút trừng phạt không được sao?”

“Ngươi không nên làm như vậy.” Hắn lạnh lẽo nói.

Nàng trừng mắt hắn, ngữ khí trách móc này làm nàng không nhịn được tức giận, dù sao nàng vừa mới thoát khỏi hang hổ, ba ngày nay chưa hề có hạt cơm, giọt nước nào trong bụng, chỉ là trước mặt người khác ngang bướng chống đỡ mà thôi!

Cứ tưởng hắn là thật tâm quan tâm nàng, là khẩn trương khi thấy nàng bị thương.

Nàng chẳng qua chỉ nói thêm Đỗ Văn Kỳ cho nàng một dao. Y muốn nhúng chàm nàng, so với vết thương trên tay còn đáng sợ hơn.

Lúc này hắn lại lạnh lùng chất vấn nàng, nàng chưa khóc nháo lên là tốt lắm rồi, hắn không thể khoan dung thêm một chút sao?

Chịu không nổi bộ dạng cao cao tại thượng của hắn, dùng khẩu khí tra khảo tội nhân khi nói chuyện với nàng, Minh Nguyệt không còn chút kiên nhẫn nào, trừng mắt nhìn hắn, lửa giận ngút lòng nàng, cả người bật dậy.

“Có lầm hay không? Người bị bắt là ta, người bị giam lỏng cũng là ta!” Nàng thật sự sinh khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, trái lại chỉ trích hắn không nói đạo lý.

“Bị giam lỏng đã nhiều ngày, kêu trời trời không thấu, kêu ai cũng không thấy đến. Ban đêm không dám ngủ, chỉ sợ thừa dịp tên khốn họ Đỗ sẽ giở trò. Ban ngày không dám ăn, e hắn lại lợi dụng thả mê dược, sợ bản thân bị vấy bẩn. Ta chỉ là một nữ tử, chỉ có cách đó mới bảo vệ được bản thân mình!’ Nàng càng nói càng hăng, càng kích động, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, hai má cũng bừng bừng vì tức giận.

Trong mắt hiện lên chút hồng hồng, nếu không nói ra hết, chắc chắn nước mắt sẽ rơi xuống.

“Ngươi cho là ta làm sao ta có thể vượt qua ba ngày vừa qua? Nếu không có trủy thủ đó, làm sao có thể khiến hắn không giở trò, làm sao có thể bảo vệ sự trong sạch của chính mình? Ngươi nghĩ rằng ta không sợ sao? Nói cho ngươi biết, ta sợ muốn chết, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi!!!” nàng không phục kháng nghị, đột nhiên một đạo lực từ trên chụp xuống.

Nàng cả người ngây dại, bởi vì Hạng Thiếu Hoài đang… hôn nàng.

Nụ hôn này không hề báo trước, đến vô cùng đột ngột, làm cho Minh Nguyệt không kịp phản kháng, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn chậm rãi chiếm môi mình.

Hắn đang hôn nàng?

Trời ơi! Hắn …hắn thật sự hôn nàng!!

Đôi môi đầy nam tính bá đạo giữ chặt chiếc miệng nhỏ nhắn đang nói của nàng, nhiệt năng từ lưỡi hắn truyền qua, quấy lấy lưỡi mềm mại ngọt ngào của Minh Nguyệt, mà hai tay hắn cũng không an phận giữ chặt eo nàng.

Bên trong phòng yên tĩnh chỉ còn hơi thở của hai người.

Một cảm giác xa lạ, nóng chảy ngược vào người nàng, làm cho cả người Minh Nguyệt gần như vô lực, không còn chống đỡ nỗi.

Nàng biết cảm giác khi được người khác bày tỏ tâm ý thì như thế nào, biết rõ mị hoặc của cổ tay, nhưng cũng chỉ mới đến mức độ như thế mà thôi, ngay cả ngón tay như ngọc của nàng cũng chưa từng cho bất kì nam nhân nào sờ qua.

Vậy mà…

Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.

Sách về những chuyện như thế nàng đã từng xem qua, còn được các tỉ muội nhiệt tình mô tả, nhưng chưa thử qua bao giờ.

Thì ra…hôn là như thế này a…Mơ màng, có cảm giác như cả cơ thể đang trôi bềnh bồng vô định, giống như bay lên thiên đường…lại giống như đang dẫm lên một đám mây, rất nguy hiểm…có thể say người đến mơ hồ…

Khi nhìn thấy trong mắt nàng có nước, mọi bực tức trong hắn dường như lay động, nhưng vẻ lãnh cảm trên khuôn mặt vẫn hiện lên. Hắn nhịn không nổi nữa.

Nàng là một tiểu yêu tinh biết mê hoặc lòng người, nhìn nàng mềm mại đáng yêu, lúc lại kiều diễm động lòng người, khi thì thô lỗ bướng bỉnh, hắn đã sớm nhận ra nàng hoàn toàn khác với những nữ nhân khác. Nữ nhân này to gan lớn mật luôn làn những chuyện khiến người ta giận sôi, lúc nàng vì những cô nương trong Nguyệt Hoa phường mà cả gan dám lẻn vào phủ, vì bọn trẻ trong Bạch Dương Ốc mà quên cả bản thân…đã hấp dẫn hắn.

Mỗi khi nàng chống đối lại hắn, lại luôn làm bộ như một cô nương phong tình. Những lúc ấy, mặc dù hắn ngiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, đồng thời chính bản thân hắn cũng đang âm thầm thưởng thức nàng.

Hắn đã từng hỏi bản thân hắn, vì sao lại không hỏi nàng vì sao nàng vu oan cho Đỗ Văn Kỳ, vì sao lại tự làm mình bị thương, hắn muốn hỏi..nhưng khi mình bức nàng đến mức nước mắt chực trào ra, hắn mới hiểu nàng làm vậy chỉ vì bất dắc dĩ, chỉ muốn giữ bản thân được trong sạch.

Hắn không thể kiềm chế được khát vọng, ôm nàng vào lòng, hôn nàng…vì hắn đã lỡ lời, cũng không muốn nàng nói thêm một lời nào nữa.

Mỗi khi nhìn thấy nàng, nụ cười yếu ớt, khiến cho người đối diện cảm thấy muốn âu yếm, dụ hoặc.

Hắn ngầm cho người điều tra, mới hiểu được làm sao một nữ nhân nhỏ bé như thế lại có thể bảo vệ được Nguyệt Hoa phường, cũng biết nàng vì sao một mực yên lặng bảo hộ bọn trẻ trong Bạch Dương Ốc.

Nàng là người duy nhất dám xúc phạm hắn, nhưng hắn lại không thể đ5ng vào nàng, đơn giản chỉ vì nàng là nữ nhân của Hoàng Thượng.

Hắn đột ngột đẩy nàng ra, giống như vửa bị ai đó bỏ trên tay một cục than hồng, làm cho nàng không kịp trở tay, yếu ớt thở ra, trên khuôn mặt là sự kinh ngạc lẫn vui sướng, đỏ bừng nhìn hắn.

“Đại nhân?” Hắn lui ra phía sau từng bước, dục vọng trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất.

“Không được, ta không nên hôn ngươi.” Lời này như một cái tát vô hình, đánh thẳng vào mặt nàng khiến cho nàng đang mơ màng bỗng dưng bừng tỉnh.

Một khắc trước, hắn bá đạo làm càn, ngang nhiên hôn nàng, ngay sau đó lại phân rõ sở sông ngân giới, tạo khoảng cách với nàng.

Vẻ mặ của hắn, lời hắn nói…tất cả đều biệu hiện một điều, hắn vô cùng hối hận, hối hận vì hôn nàng, như thế sẽ làm bẩn thân phận cao quý như hắn.

Vì nàng là nữ tử thanh lâu!

Hắn cho rằng thân phận của nàng không xứng với Tuần phủ đại nhân tôn quý sao?

Nàng vỗ về ngực, cảm thấy chưa bao giờ mình nhục nhã như thế!

“Thất lễ .” Bỏ lại câu này, hắn xoay người rời đi, cử chỉ “ đào tẩu ‘ này càng khiến cho nàng thêm tức hận, không thể tin nổi hắn đang dùng cách vứt một củ khoai lang nóng xuống đất đối đãi với nàng.

“Ngươi đứng lại đó cho ta, hạng Thiếu Hoài! Ngươi ..” Nàng muốn đuổi theo, nhưng bỗng dưng trước mắt chỉ toàn là màu đen, hai chân mềm nhũn, nàng vô lực đổ người trên mặt đất.

Hạng Thiếu Hoài vừa bước ra khỏi cửa, quay đầu lại thấy Minh Nguyệt nằm dưới đất, đột nhiên kinh hãi, nét mặt hoàn toàn thay dổi.

“Minh Nguyệt!” Hắn chạy tới đem nàng nâng dậy, ôm vào lòng, sốt ruột nhìn nàng: “ Ngươi làm sao vậy, Minh Nguyệt?” Sắc mặt của nàng rất kém, dọa hắn xanh mặt.

“ Ta rất đói!!!”

Sau tai kiếp trở về, Nguyệt Hoa Phường đều cảm kích Bồ Tát phù hộ cho Minh Nguyệt trở về bình an, tảng đá to trong lòng mọi người cuối cu2ngc ũng được hóa giải, sẽ không làm cho họ thêm lo lắng nào nữa.

Một tháng trôi qua, Từ Quý Nương đã sửa sang lại lầu các, sắp xếp cho Minh Nguyệt an dưỡng, còn tự mình dặn dò đầu bếp mỗi ngày mang thức ăn cho nàng. Hơn nữa lại không cho bất kì kẻ nào quấy rầy, ngoài trừ Tụ Nhi hàng ngày hầu hạ bên cạnh, còn những tỉ muội khác trong Nguyệt Hoa phường, Từ Quý Nương cũng hạn chế các nàng vào Minh Nguyệt Lâu.

Đã qua bữa trưa, màn sa nhẹ nhàng bay trong gió, tiếng gió thổi qua lá cây, ngẫu nhiên trong gió thoảng tiếng chim thanh thúy.

Dưới mái hiên, trên nhuyễn tháp, nhung mềm rũ xuống. Minh Nguyệt mặc một bộ sa mỏng, dáng người mạn dịu tinh tế, mái tóc dài rối thả chấm đất, tực như một bức hương khuê mĩ nhân đồ.

Tụ Nhi lặng lẽ đi vào cạnh nàng, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Tiểu thư, Quý Nương đến!”

“Ân.” Minh Nguyệt nhẹ giọng, từ từ nhắm mắt lại, cả người cuộn tròn trên nhuyễn tháp, không có ý định đứng dậy.

Từ Quý Nương vào phòng, nhìn thức ăn trên bàn vẫn chưa ăn, nhịn không được nàng cảm thấy cả người thật sự căng thẳng. Minh Nguyệt từ khi trở về, hình như có sự thay đổi rất lớn.

Nàng ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, nhìn Minh Nguyệt bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu: “ Minh Nguyệt, tại sao lại không ăn? Không hợp khẩn vị sao? Nếu không thích, ta sẽ gọi đầu bếp đổi món ăn cho ngươi!?”

Trên giường, Minh Nguyệt mở tròn mắt, nhìn Quý Nương khẽ lay động trán:

“Không có chuyện gì cả, hương vị rất tốt, chỉ là ta không đói mà thôi!”

“ Có chỗ nào không thoải mái sao? Ta gọi đại phu nhé!”

“Ta tốt lắm,người ta cũng tốt lắm, chỉ là lười thôi!”

Quý Nương nhìn nàng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trong lòng như có điều khó nói. Minh Nguyệt một tay chống má, nghiêng người nhìn Quý Nương.

“Quý nương, có chuyện gì , nói đi!”

“Kỳ thật cũng không có gì! Minh Nguyệt, ngươi cũng biết ngươi là nữ nhi ta yêu thương nhất, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Quý Nương ta cũng đều yêu thương ngươi, nếu ngươi có chuyện gì, cứ nói cho ta biết !”

Minh Nguyệt nháy đôi mắt sáng tò mò: ‘ Ta làm gì có tâm sự?” Ngược lại, nàng cảm giác Quý Nương đang có một tâm sự chất chứa trong lòng mà không thể giãi bày cùng ai!”

“Đừng gạt ta, Quý Nương mà ta quen dù trên mặt có cười tươi như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu ngươi có tâm sự, một cọng tóc không thoải mái,ta cũng cảm giác ra. Người nhất định phải cho ta biết, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?”

Minh Nguyệt thấp giọng nghiêm mặt, đôi mắt trượt qua bên trái, rồi đảo qua bên phải. Nàng trong lòng hiểu rõ, tính tình của nàng có nhiều điểm rất giống Quý Nương, nếu như không biết nàng nhất định mỗi ngàu sẽ đi heo người đ1o hỏi cho kì được mới thôi. Nàng biết Quý Nương thương nàng, nên nàng phải tìm cách khiến Quý Nương nói ra một cách tình nguyện.

Quý nương thở dài, dùng ngữ khí yêu thương nhìn nàng: Ngươi biết những lời đồn dạo gần đây đúng không?”

Ánh mắt đẹp hiện lên một chút linh quang, cố ý gật gật đầu.

Quý Nương thở dài, nàng quả nhiên đoán ra. Đúng vậy, Minh Nguyệt khi nghe được lời đồn này, có chút thương tâm.

“ Ai nha! Mọi người đều nói, ngươi bị Đỗ Văn Kỳ bắt đi ba ngày, đã không còn là thanh nữ. Ta nghe xong quả thật rất tức giận, rõ ràng là chuyện không có, lại cố tình làm như là chuyện đã xảy ra,thiên hạ càng ngày càng nhiều chuyện mà!”

Việc này, Từ Quý Nương rất phiền não. Minh Nguyệt tuy rằng bình an trở về, nhưng không biết tên khốn nào ác ý thổi ra tin nàng bị Đỗ Văn Kỳ xâm hại lan ra khắp ngõ lớn đường nhỏ, có ngưới còn nói họ Đỗ đã tháo được đóa hoa đẹp nhất trong Nguyệt Hoa phường.

Từ xưa đến nay, chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu lại đồn ngàn dặm, lại bị người cố ý thêm rắn vẽ râu, khiến cho lời nói càng ngày càng khó nghe, càng nói càng giận.

“ Bọn họ thích thì cứ để cho họ nói!”

“ Sao có thể chứ, ngươi rõ ràng còn trong sạch, lại bị nói là hoa tàn bại liễu!” cục tức này Quý Nương làm sao có thể nuốt trôi.

“ Miệng nằm trên người họ, muốn nói gì thì cứ nói, ta không thể ngăn cản, huống chi chúng ta đang sống chốn thanh lâu, người đời khinh thường chúng ta cũng đúng thôi!” Nàng không khỏi nhớ tới Hạng Thiếu Hoài.

Người khác nói như thế nào nàng, nàng căn bản không cần quan tâm, nhưng nam nhân kia….rõ ràng thích nàng, nhưng lại khinh thường nàng! Nàng khổ sở, phiền muộn…tất cả cũng chỉ vì Hạng Thiếu Hoài!

Cho dù khắp thiên hạ mắng nàng là hồ ly tinh, là tàn hoa bại kiễu, nàng đều chấp nhận. Bởi lẽ từ ngày nàng chấp nhận sống ở thanh lâu, thì nàng đã chuẩn bị tâm lí, không để trong lòng.

Nhưng nay, trong lòng nàng có hình bóng của một người, lại là cái tên đáng giận Hạng Thiếu Hoài, chỉ là nàng không nói cho Quý Nương nà thôi!

Để ý một người, ưu sầu tự nhiên tùy theo mà đến,tháng qua, nàng tâm phiền loạn ý, nhưng bên ngoài lại giả vờ như không có việc gì xảy ra.

Cũng từ lần đó về sau, một tháng qua nàng không gặp Hạng Thiếu Hoài, chỉ có thể vô tình nghe tin của hắn từ những người khác mà thôi!

Hắn là Tuần phủ đại nhân, chính vụ nhiều như núi, hết thu thuế, lại quản mọi chuyện trong phủ, còn phải đến phía nam cứu tế, bận tối mắt tối mũi, còn thời gian đâu mà nghĩ đến nàng.

Nếu hắn có thể buông nàng, như vậy nàng thì sao?

Nàng tự nói với chính mình, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, một tháng qua nghỉ ngơi cũng đủ lâu rồi, phải bắt đầu làm việc kiếm tiền xây lại phòng học thôi!

“Quý nương, ngươi yên tâm, ta không sao . Ta nghĩ hôm nay có mở của đón khách, đem danh sách tân khách cho ta!’

“......” Gặp quý nương chần chờ, nàng nghi hoặc hỏi:“Làm sao vậy?”

Quý nương muốn nói lại thôi, trái lo phải nghĩ, ai một tiếng.

“Việc này dù sao ngươi sớm hay muộn cũng sẽ biết, ta nói cho ngươi nghe, Minh Nguyệt, một tháng nay không có bất kì một công tử nào đến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui