Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!

Trong lúc Lưu Hạ bị Tạ Thanh Ngọc dọa cho suýt ngất xỉu thì ở trong doanh trại phía đông Tây Thành, Lâm Diệu đang một mình ngồi tư lự trước tấm bản đồ lớn. Trên bản đồ là lãnh thổ của ba nước, phía tây và phía bắc ra Rừng Đen bạt ngàn, phía đông và phía nam là biển cả bao la.

Cửa lều của anh ta bị xốc lên, một người khoác áo choàng đen chầm chậm bước vào. Người đó gỡ mũ áo choàng để lộ khuôn mặt của một cô gái. Ánh đèn dầu trên bàn chiếu tới khiến khuôn mặt của nàng có chút vàng vọt. Lâm Diệu chau mày hỏi: “Cô là ai?” Thế nhưng ngay sau đó gã tự vỡ lẽ: “A, là Nguyễn Chiêu Lan.” Cô gái áo đen bước đến ngồi bên cạnh gã: “Ngay cả em mà chàng cũng không nhận ra? Chàng khiến em đau lòng thật đấy.” Lâm Diệu cười xòa, cởi áo khoác cho nàng rồi ôm nàng vào lòng nói: “Dĩ nhiên là ta không quên nàng, đừng quên việc nàng làm cũng là do ta giao phó. Thế nhưng khuôn mặt này, khụ, quả thật là kém sắc hơn nàng rất nhiều.” Nguyễn Chiêu Lan nằm lên đùi của Lâm Diệu, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của gã. Hai người ôm nhau trong im lặng. Lâm Diệu lên tiếng: “Còn nàng nữa, sao nàng lại tới đây? Chẳng phải đã thỏa thuận sẽ dùng người đưa thư hay sao? Từ Thịnh Thành ra ngoài này rất xa xôi, đi không khéo còn có thể bị Nguyễn Triều Vỹ phát hiện đấy. Tại sao lại mạo hiểm như vậy?” Nguyễn Chiêu Lan nói: “Em nhớ chàng. Nhớ chàng chết được. Đã ba năm không gặp nhau rồi, vậy mà đêm chàng mới tới đã uống say mèm, lúc em tới gọi mãi chàng cũng chẳng dậy. Sáng dậy thì chàng lại chạy ra ngoài này, em còn có thể làm gì ngoài đuổi theo chứ?” Nàng hạ giọng nói: “Em biết rồi, rõ ràng là chàng không nhớ em. Ba năm qua, chàng ở Nam Đô đã tìm được hình bóng khác có phải không? Có phải không?” Lâm Diệu vội nói: “Làm gì có chứ! Chẳng qua là việc lớn vẫn chưa xong, ta không thể… nàng hiểu mà.”

Một lúc sau, Nguyễn Chiêu Lan hỏi: “Chàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Lâm Diệu đáp: “Tuy chúng ta thu được ấn soái của ba vạn Thịnh quân, thế nhưng dường như Thịnh quân lại chẳng hề trung thành với ta. Ta đang nghĩ cách thu phục họ.” Chiêu Lan cười nói: “Chẳng phải chàng đem theo một Trịnh Hoài Sơn đa mưu túc trí đó sao, sao lại phải vất vả động não như vậy?” Lâm Diệu bóp trán: “Đó mới là chỗ nhức đầu. Vì Trịnh Hoài Sơn quá thông minh nên nếu ta đưa gã đến, biết đâu gã phát hiện kế hoạch của chúng ta?” Bàn tay của Chiêu Lan chuyển từ eo lưng gã sang gò má Lâm Diệu. Nàng tuy là con gái nhưng vì luyện kiếm lâu năm nên bàn tay có nhiều vết chai sạn. “Chàng đó, nếu cần suy nghĩ thì hãy nghĩ cách để người ta làm việc cho mình. Bên cạnh chàng cần có người tài, chàng cũng không thể dự liệu hết mọi chuyện được có đúng không?” Lâm Diệu gật gù: “Tử Vi của ta quả thật quá thông minh!”

Gã nói xong thì nâng mặt cô gái lên hôn môi, rồi đến tai, đến cổ nàng. Chuyện mây mưa qua đi, Lâm Diệu đã trải qua một ngày vô cùng mệt mỏi nên nằm quay lưng lại với Nguyễn Chiêu Lan mà chìm vào mộng đẹp. Nàng ôm lấy lưng gã, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Đèn dầu đã tắt, không gian xung quanh cũng tĩnh lặng vô cùng. Thế nhưng Chiêu Lan mãi vẫn chưa ngủ được. Nàng cất giọng hát rất nhỏ: “Ngày xửa ngày xưa trên đỉnh Phùng Lương có hai đứa trẻ. Hai đứa trẻ đang ngồi nhìn lên trời thì thấy một ngôi sao xẹt.” Đây rõ ràng là một bài hát của trẻ con, cả lời lẽ và điệu nhạc đều hết sức ngây ngô. Lâm Diệu vốn đang ngủ chợt cất giọng khàn khàn: “Chúng ta đã nhất trí sẽ không nhắc chuyện này nữa, nàng chẳng nhớ sao? Mau mau ngủ đi.” Nguyễn Chiêu Lan gật đầu, thế nhưng nàng chợt nhận ra Lâm Diệu không thấy được mình. Nàng ôm chặt lưng của Lâm Diệu, một giọt nước rơi ra khỏi khóe mắt.

Sư huynh, có đôi lúc, em cảm thấy dường như chàng đã quên.

Tam tiểu thư của Nguyễn phủ thường dậy rất sớm để rèn luyện thân thể, thế nhưng hôm nay đã quá ba khắc mà nàng vẫn chưa gọi người vào hầu hạ mình rửa mặt, thay quần áo. Tỳ nữ thân cận là Hồng Vân đi vào phòng thì thấy Nguyễn Chiêu Lan lúc này nằm ngay ngắn trên giường, hơi thở đều đều. Thế nhưng cô này thử gọi mấy lần nhưng người trên giường vẫn không hề nhúc nhích. Hồng Vân sợ nàng bị ốm nên chạy ra cửa hô hoán gọi tất cả tỳ nữ, khi đám người vào tới thì thấy tiểu thư của họ đang ngồi dựa vào cột giường ngẩn ngơ. Hồng Vân nhìn thấy tóc của Chiêu Lan vừa rối vừa hơi ẩm ướt, trong lòng hơi kinh sợ. Cô ta hỏi: “Tiểu thư, lúc nãy người ngủ rất say, nô tỳ gọi mãi không được.” Nguyễn Chiêu Lan vừa xoa trán vừa đáp: “Khốn kiếp, hôm qua tôi lỡ uống nhiều trà an thần quá. Bây giờ thì vừa đau đầu vừa đổ mồ hôi đầy người đây này!” Hồng Vân lúc này mới yên tâm.

Cũng vào giờ này, hai người Trịnh Hoài Sơn và Tạ Thanh Ngọc vừa dùng bữa sáng vừa tán chuyện trong phòng ăn của khách. Dưới bọng mắt của Trịnh thừa tướng có một quầng thâm, khiến Tạ Thanh Ngọc mỗi lần nhìn tới mặt anh ta đều chột dạ. Cô nàng hỏi: “Đại nhân, tối qua Nguyễn đại nhân gọi anh tới để làm gì thế?” Trịnh Hoài Sơn đáp: “À, hình như là để làm may ta với con gái Nguyễn Chiêu Lan của ông ta.” Tạ Thanh Ngọc bị sặc, cô ho mãi mới có thể mở miệng nói lại được: “Cái gì? Sao ông ta có thể? Ôi, đại nhân, thế rồi ngài nói gì vậy?” Trịnh Hoài Sơn chưa đáp vội, mà gắp một cọng rau bỏ vào chén của cô nàng. Tạ Thanh Ngọc dậm chân: “Mau nói cho tiểu nữ biết đi!” Trịnh Hoài Sơn bất đắc dĩ trả lời: “Ta nói là ông ta chỉ định làm như thế thôi. Nghe nói Nguyễn tiểu thư trước đó biết tin nên không thèm đến ăn tối, lại còn cương quyết phản đối nên ông ta cũng không có mở miệng.” Thấy Tạ Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, anh ta liền hỏi: “Tiểu thư không thích ta lấy tiểu thư Chiêu Lan làm vợ?” Cô nàng cười gian xảo đáp: “A, tiểu thư Chiêu Lan mới là người không thích lấy ngài đấy! Ai cũng rõ ngài và thất hoàng tử là một cặp, tiểu thư Chiêu Lan cũng biết đấy!” Trịnh Hoài Sơn hít một hơi sâu, đe dọa: “Tiểu thư đừng có bóp méo giới tính của bổn quan nữa có được không? Nếu sau này bổn quan không lấy được vợ sẽ quay lại tìm tiểu thư đấy!” Tạ Thanh Ngọc bị sặc lần thứ hai trong bữa cơm. Là Trịnh Hoài Sơn đang tỏ tình với cô hay là do cô nghĩ quá nhiều?

Giữa lúc không khí trong phòng ăn đang vô cùng căng thẳng thì cái đầu của Thanh Khánh thò vào: “Đại nhân ơi, thất hoàng tử sai người đến mời ngài dùng bữa sáng xong thì ra ngoài doanh trại gặp ngài ấy đấy.” Tạ Thanh Ngọc nhìn thấy rõ ràng tia sáng ‘ta đã biết ngay từ đầu mà’ lóe lên trong mắt Trịnh đại nhân. Anh ta cũng không hề tỏ vẻ vội vã, sau buổi ăn còn ngồi thêm một lát.

Bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tạ Thanh Ngọc liền dùng ngón tay trỏ vẽ vẩn vơ trên mặt bàn. Trịnh Hoài Sơn chợt nói: “Bổn quan vốn dĩ đến đây là để làm công vụ, không thể lúc nào cũng bầu bạn với tiểu thư được. Thế nhưng ta sẽ cố gắng vài ngày thì về Thịnh thành một lần để thăm tiểu thư.” Tạ Thanh Ngọc cụp mắt đáp: “Tiểu nữ cũng đâu có yêu cầu đại nhân lúc nào cũng ở bên cạnh tiểu nữ đâu. Ở trong phủ tiểu nữ đã làm quen với Nguyễn Chiêu Lan tiểu thư, có lẽ cũng không buồn lắm đâu.” Trịnh Hoài Sơn gật đầu: “Vậy thì tốt.” Thế nhưng Tạ Thanh Ngọc vẫn không ngẩng mặt nhìn anh ta. Sau một hồi cân nhắc, Trịnh Hoài Sơn nói: “Tiểu thư có muốn đi tham quan doanh trại không? Dù sao cũng đã đến Thịnh Thành rồi, chắc cũng muốn tận mắt chứng kiến khí thế của Thịnh quân nhỉ?” Tạ Thanh Ngọc tròn mắt hỏi: “Được sao đại nhân? Tiểu nữ nghe nói phụ nữ không được bén mảng tới doanh trại cơ mà? Tiểu nữ đến đó có ảnh hưởng tới đại nhân hay không?” Trịnh Hoài Sơn đáp: “Được chứ. Có điều tiểu thư phải mặc áo choàng che kín người, không được để lộ mặt ra.” Tạ Thanh Ngọc nghe thế thì hò reo.

Chiếc xe ngựa màu xanh cùng đoàn người hộ tống chui qua cánh cổng thành màu đen tuyền, sau đó hòa mình vào sắc màu xanh mướt của núi rừng. Hai bên đường là cây cối đủ loại hình dạng, bốn phía là gió mát rượi thổi tung mấy tấm màn cửa sổ của xe. Tạ Thanh Ngọc lần đầu được dẫn đi chơi ở doanh trại nên vô cùng phấn khích, cô nàng còn dư thừa nhiều năng lượng nên hết ngồi bên trái lại nhảy sang bên phải. Trịnh Hoài Sơn thì chỉ ở yên một chỗ, mắt nhắm nghiền. Không hiểu sau từ lúc nãy, nội dung lá thư của Tạ thượng thư không ngừng luẩn quẩn trong đầu anh ta. Trong lòng anh ta như có một đám mây nhẹ nhàng bay lên.


Xe đi được một lúc, Trịnh thừa tướng chợt cất tiếng gọi: “Thanh Ngọc.” Thế nhưng sau đó anh ta không mở miệng nữa. Tạ Thanh Ngọc ngừng nhảy qua nhảy lại, tròn mắt hỏi: “Đại nhân gọi tiểu nữ?” Trịnh Hoài Sơn hít một hơi, lồng ngực không hiểu vì sao có chút nặng nề. Mấy lời anh ta định nói bị nuốt ngược vào trong, anh ta chuyển sang hỏi: “Tiểu thư có nhớ nhà không?” Thanh Ngọc có hơi ngẩn ra. Nhà ư? Ở đó có người cha gia hết mực thương yêu cô, Khả Ngân tận tụy chăm sóc, và một tên nhóc Lãng Tử nhát như thỏ đế nhưng thành thật, trung thành. Cô cúi đầu, lí nhí nói: “Có chút chút ạ.” Trịnh Hoài Sơn nhìn chóp mũi của cô, trịnh trọng gật đầu: “Phỏng chừng không lâu nữa là có thể về rồi.” Bản thân Trịnh Hoài Sơn cũng rất muốn về kinh thành, thế nhưng anh ta biết đây chỉ là lời an ủi trẻ con mà thôi.

Nửa canh giờ sau, doanh trại đã hiện ra ở phía xa xa. Xe chạy thêm một lát nữa, âm thanh hô hào tập luyện đã loáng thoáng vọng đến. Hào khí và kỷ luật toát ra từ quân đội khác hẳn không khí trang trọng cùng lễ nghi trong cung, càng không thể so sánh với xô bồ náo nhiệt của phố chợ. Xe ngựa bị chặn lại ở cổng doanh trại, có một người lính chạy vào thông báo cho cấp trên. Một khắc sau, đích thân Lâm Diệu cưỡi một con ngựa đen cường tráng đến đón xe ngựa của hai người. Doanh trại rất rộng nên nếu đi bộ sẽ rất mất nhiều thời gian. Lúc này Tạ Thanh Ngọc định vạch màn cửa sổ lên xem thì bị Trịnh Hoài Sơn ngăn lại. Khi xe ngừng, anh ta chậm rãi bước xuống, Tạ Thanh Ngọc cùng hai tỳ nữ liền bám sát như cái đuôi của anh ta. Cô nàng đứng sau lưng Tạ Hoài Sơn nhìn ngó bốn phía, thấy cái gì cũng đều mới mẻ.

Lâm Diệu lúc này cũng đã xuống ngựa, đang bước đến trước mặt Trịnh Hoài Sơn. Khuôn mặt của gã tươi tắn hơn cả bình thường, giọng nói cũng tràn ngập đắc ý: “Thế nào? Doanh trại của bổn điện hạ ‘ngầu’chứ?” Trịnh Hoài Sơn không cảm xúc đáp: “Rất có kỷ luật.” Đùa sao, ba vạn quân Lâm Diệu kia vừa mới ‘mượn’ hôm qua, anh ta xem như là doanh trại của mình luôn ư? Thế nhưng hôm nay Trịnh thừa tướng là một người vô cùng điềm tĩnh và ý nhị, anh ta không vạch trần sự tự cao của thất hoàng tử.

Lâm Diệu nhìn thấy Tạ Thanh Ngọc lẽo đẽo đi theo Trịnh Hoài Sơn thì có chút ngạc nhiên: “A, Thanh Ngọc cũng tới sao?” Anh ta sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi: “Thế nhưng mà chỗ này toàn nam nhi trai tráng, e rằng không tiện lắm…” Trịnh Hoài Sơn nói: “Nàng ấy chỉ đến tham quan một chút rồi sẽ về ngay, mong điện hạ cho phép.” Lâm Diệu cười to: “Được! Có gì không được chứ? Bổn điện hạ trước giờ là kẻ khó khăn đến thế sao? Dù sao cũng đã đến Tây Bắc rồi, đi thăm thú thêm một vài nơi cũng tốt!”  Anh ta hạ giọng: “Thế nhưng thừa tướng nên để ý tới người của mình. Quân lính ở đây toàn là hổ sói, không cẩn thận là mất đó!” Lời lẽ của Lâm Diệu tuy hơi cợt nhã nhưng cũng xuất phát từ thực tế. Hình ảnh ba cô gái trùm áo choàng kín mít lẽo đẽo đi theo Trịnh Hoài Sơn đã thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ.

Lâm Diệu nói: “Trịnh đại nhân, bổn điện hạ mời anh tới là để anh làm giám quân cho ta. Đây là công việc rất vinh dự đấy, anh không có thắc mắc gì chứ?” Trịnh Hoài Sơn cảm thấy Lâm Diệu nói năng như vậy là đã rất khách sáo rồi. Anh ta chắp tay đáp: “Thần tuân lệnh.” Vì công việc của Trịnh Hoài Sơn là giám sát quân tình cho nên sau đó anh ta đang dược thất hoàng tử dẫn đi giới thiệu khắp doanh trại. Tạ Thanh Ngọc ở sau lưng anh ta cũng được hưởng ké chuyến tham quan lần này.

Thế nhưng doanh trại rất rộng, đoàn người Lâm Diệu đi trọn một buổi sáng mà vẫn chưa hết một vòng. Trịnh Hoài Sơn thấy Tạ Thanh Ngọc đã bắt đầu ủ rũ liền nói: “Tiểu thư thăm thú đủ chưa? Nếu chán thì cũng nên về rồi.” Lâm Diệu cũng chen vào: “A, đúng đấy, đàn bà con gái ở lâu trong doanh trại cũng không nên đâu. Mà Thịnh Thành cũng cách chỗ này một quãng xa, để bổn điện hạ phái một đội quân hộ tống Thanh Ngọc về. Nếu để Trịnh đại nhân lo lắng thì anh ta sẽ xao lãng công việc đấy, ha ha!” Trịnh thừa tướng lập tức cau mày. Điện hạ nói ai vậy, ta có bao giờ xao lãng công việc phỏng?

Sau khi Tạ Thanh Ngọc đã yên vị trên xe ngựa, Tạ Thanh Ngọc liền nhoài người ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cô nàng thấy Trịnh Hoài Sơn cũng đang nhìn theo liền vẫy vẫy tay với anh ta. Hai bên xe ngựa là hai hàng hộ vệ đông đúc gồm một trăm kỵ binh của thất hoàng tử, những người này khi đưa Thanh Ngọc về đến cổng Thịnh Thành thì lập tức quay lại doanh trại.

Tạ Thanh Ngọc vừa đi không lâu, Lâm Diệu đã mời Trịnh Hoài Sơn vào trong lều của mình. Trịnh Hoài Sơn vừa ngồi xuống đã hỏi: “Điện hạ đang gặp vấn đề gì vậy?” Lâm Diệu thậm chí còn chưa kịp dạo đầu thì anh chàng kia đã vào vấn đề luôn, vì vậy gã nói: “Trịnh thừa tướng, anh càng ngày càng có tác phong nhanh nhẹn thẳng thắn của nhà binh đấy. Nói thật với anh, bổn điện hạ đang cần trợ giúp thu phục lòng quân. Tuy ta có ấn soái nhưng một số tướng lĩnh vẫn không phục tùng. Ta đã dùng biện pháp mạnh nhưng vô ích, vì vậy ta muốn anh tim cách giải quyết tình trạng này.”

Trịnh Hoài Sơn gõ một ngón tay lên bàn. Anh ta nói: “Để thần đoán nhé. Sáng qua khi điện hạ tới đây đã gọi mấy vị tướng quân cấp dưới tới, thông báo cho họ biết ngài chính là chủ của họ. Sau đó thì ngài ra lệnh quân sĩ của họ dàn trận, vân vân, ai không nghe theo quân lệnh sẽ đè xuống đánh hoặc chém đầu có phải không?” Lâm Diệu sờ mũi đáp: “Đại loại thế.” Trịnh Hoài Sơn không cảm xúc nói: “Thế thì đúng rồi. Điện hạ còn chưa có phát biểu với trăm quân, ngài còn chưa thuyết phục các tướng lĩnh đi theo lý tưởng của mình đấy.” Lâm Diệu gãi đầu hỏi: “Trịnh Hoài Sơn, anh nói cái gì thế hả?”


Trịnh Hoài Sơn thở dài. “Điện hạ, xin thứ lỗi cho thần nói thẳng. Cả ngài và thần đều không có kinh nghiệm dẫn binh. Hiện tại trong tay ngày đã có tới bốn vạn người, trong đó ba vạn Thịnh quân tuy trung thành với bệ hạ nhưng trong mắt họ, ngài là một vị hoàng tử lỗ mãng, tùy hứng. Bởi vì sao? Bời vì để diệt trừ chỉ vài ngàn thổ phỉ mà ngài đã huy động tới ba bốn vạn quân! Trừ phi ngài có thể thuyết phục bọn họ rằng điều ngài làm là đúng đắn, họ mới có thể bỏ thành kiến với ngài.”

Lâm Diệu đập tay xuống bàn nói: “Vớ vẩn, bổn điện hạ chẳng lẽ kém thế sao?” Trịnh Hoài Sơn hạ giọng: “Điện hạ đừng giận, thần chỉ nói theo sự thật thôi. Hiện tại thần vẫn còn một cách, đó là mời Nguyễn Triều Vỹ đại nhân cùng tham gia vào kế hoạch lần này.”

Đôi mắt của Lâm Diệu đảo một vòng. Gã ta nói: “Chuyện này không được!”

Hôm sau, cả hôm sau nữa, Trịnh Hoài Sơn đều bận rộn ở ngoài doanh trại. Tạ Thanh Ngọc suốt ngày chỉ quanh quẩn trong Nguyễn phủ nên vô cùng buồn chán. Nhưng vì giữ lời hứa với anh chàng họ Trịnh, cô chẳng thể ra ngoài chơi. Đến ngày thứ năm, trong lúc tán chuyện, Nguyễn Chiêu Lan chợt nói: “Phải rồi, ngày mai tôi ra trường săn Thinh Tây chơi đấy, cô có muốn đi cùng không?” Hai mắt Tạ Thanh Ngọc sáng lên. Thế nhưng cô nàng ngay lập tức ỉu xìu: “Tôi đã hứa với Trịnh đại nhân là không được đi ra ngoài mà không có anh ta á, cho nên lần này có lẽ không đi được rồi. Tiểu thư Chiêu Lan, cô đi chơi vui vẻ nhé.”

Cô nàng vừa nói vừa xị mặt trông thật đáng thương. Nguyễn Chiêu Lan cười xòa: “Không có Trịnh đại nhân đi cùng thì có tôi đi cùng không được sao? Cô cũng đừng có cứng nhắc quá như thế chứ. Anh ta chẳng qua là sợ cô bị người khác ức hiếp, thế nhưng đi với người của Nguyễn phủ chúng tôi mà còn có kẻ dám làm gì cô sao?” Tạ Thanh Ngọc vẫn còn đắn đo, Chiêu Lan liền vỗ mạnh lên vai cô nói: “Này Thanh Ngọc, chẳng phải hôm trước chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau đi săn sao? Bây giờ cô còn lưỡng lự cái gì nữa thế? Nếu ngày mai cô không đi thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội đâu nhé!”

Tạ Thanh Ngọc lúc này đã bị thuyết phục. Cô nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi săn nhé. Ở Nam Đô tôi từng được học cưỡi ngựa nhưng chưa thử bắn cung bao giờ, có gì mong tiểu thư Chiêu Lan chỉ bảo thêm nhé!”

Tuy Tạ Thanh Ngọc đã đồng ý với Nguyễn Chiêu Lan nhưng cô vẫn còn thấy áy náy. Tuy trước khi chia tay Trịnh Hoài Sơn dặn cô nếu có phát sinh chuyện gì đều phải viết thư cho anh ta, thế nhưng cô cảm thấy không nên cho anh ta biết chuyện về chuyến đi săn thì hơn! Hơn nữa, rất có thể anh ta cũng đã cài người trong phủ, cô có báo hay không cũng đều như nhau mà thôi.

Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Thanh không biết ăn trúng món gì nên bị đau bụng quằn quại. Thanh Ngọc bèn để Nguyễn Bảo ở lại chăm sóc cô nàng, còn cô thì một mình đi đến nơi đã hẹn với Nguyễn Chiêu Lan trong phủ. Hôm nay Thanh Ngọc và Chiêu Lan đều ăn mặc gọn nhẹ. Thanh Ngọc mặc áo ngoài và quần váy màu cam nhạt, còn Chiêu Lan thì từ trên xuống dưới đều là một màu hồng phấn. Ngồi trên xe ngựa, hai người không ngừng chọc ghẹo lẫn nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng cười sảng khoái vọng ra ngoài.

Chiêu Lan nói: “Nghe nói tiểu thư khuê các ở Nam Đô đều là phường õng ẹo, thế nhưng tôi thấy cô rất khác. Tuy thoạt nhìn cô chính là người Nam Đô đấy, thế nhưng nghe tiếng cười của cô xem. Phụ nữ õng ẹo thì làm sao cười sảng khoái được như thế chứ?” Tạ Thanh Ngọc không rõ cô nàng kia đang khen mình hay chê mình nữa. Cô chớp chớp mắt nói: “Tiểu thư Chiêu Lan hiểu lầm rồi, tôi vốn là một cô gái vô cùng yếu đuối, mềm mỏng, đáng yêu. Thế nhưng khi đến Thịnh Thành tôi được lây nhiễm khí khái nữ anh hùng từ cô cho nên mới nói cười thoải mái như thế.” Nguyễn Chiêu Lan rùng mình: “Giả vờ giả vịt!”


Chẳng mấy chốc âm thanh náo nhiệt của Thịnh Thành đã tắt hẳn, xung quanh chỉ còn tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’. Chiêu Lan vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, vui vẻ nói: “Đã ra ngoài thành rồi đấy! Hôm nay trời mát mẻ quá, đúng là trời giúp chúng ta mà!” Xung quanh xe ngựa có rất nhiều hộ vệ đi theo. Tạ Thanh Ngọc có chút cảm khái cho sự nghèo túng của nhà mình, cha cô tuy là quan tam phẩm thế nhưng cả Tạ phủ gộp lại cũng không có nhiều tùy tùng như vậy đâu!

Con đường mà họ đang đi khác với đường ra doanh trại, hai bên còn có ruộng bậc thang cùng mấy mái nhà thưa thớt. Ở kiếp trước, vì phương tiện vận tải phát triển nên Tạ Thanh Ngọc từng đi chu du nhiều nơi. Cô cũng từng thấy qua ruộng bậc thang, khi so sánh mới thấy ruộng nương ở cổ đại vừa khô cằn vừa đầy cỏ dại, rõ ràng cách canh tác thời này vẫn vô cùng thô sơ.

Đi được nửa canh giờ, phía trước đoàn người ngựa hiện ra một hàng rào gỗ lớn. Thoạt đầu Thanh Ngọc còn lầm tưởng đây là doanh trại của thất hoàng tử. Thế nhưng nhìn kỹ lại, hàng rào gỗ này cũ kỹ mà trang trí cầu kỳ hơn rất nhiều. Phía trên cánh cổng gỗ đồ sộ còn treo tấm biển khắc chữ “Trường săn Thịnh Tây”.

Nguyễn Chiêu Lan hất cằm hỏi: “Thế nào? Trường săn Thịnh Tây nhìn được hơn các trường săn ở Nam Đô chứ?” Tạ Thanh Ngọc lúc ở Nam Đô nào có cơ hội đi tới trường săn? Khi cô nói ra điều này với Chiêu Lan, nàng kia liền thông cảm vỗ vỗ vai cô: “Ầy, thật đáng thương.” Tạ Thanh Ngọc bĩu môi, tôi chẳng đến trường săn chẳng qua vì có nhiều thứ để giải trí hơn mà thôi!

Xe ngựa rẽ qua một khúc cua rồi dừng lại trước một tòa nhà kiên cố. Hai cô gái vừa xuống xe thì liền có mấy người ăn mặc gọn gàng chạy đến. Hộ vệ của Nguyễn Chiêu Lan nói với họ vài câu, ít lâu sau có người dắt hai con ngựa trông có vẻ hiền lành tới. Nguyễn Chiêu Lan ngắm ngựa rồi cười nói: “Bổn tiểu thư cưỡi ngựa tốt hơn nên sẽ cưỡi con to hơn đấy!” Nàng nói xong thì liền nhảy lên con ngựa đen, nhường con ngựa trắng nhỏ bé hơn cho Thanh Ngọc. Sau một khoảng thời gian làm quen với ngựa, hai người thúc ngựa chạy theo con đường dẫn vào rừng. Phía sau hai cô gái là hàng trăm hộ vệ cao lớn. Ở bãi săn cũng có rất nhiều người bảo vệ, mang lại cảm giác yên tâm cho người đi săn.

Trên yên ngựa của Thanh Ngọc có buộc sẵn một bộ cung tên nhỏ bé. Thứ này được thiết kế riêng cho phụ nữ, bởi ở Thịnh Thành, việc các vị tiểu thư quý tộc ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn khá phổ biến.

Thực tế chứng minh thể lực của Chiêu Lan so với các cô gái thông thường chênh lệch rất nhiều. Thanh Ngọc từ nhỏ đã tập luyện khinh công nên sức dẻo dai cũng thuộc vào hàng khá. Hai cô gái này cưỡi ngựa vui quên trời đất, chỉ có điều lần nào căng cung tên, họ cũng đều bắn trượt. Tạ Thanh Ngọc nói: “Cứ tưởng tiểu thư Chiêu Lan phải là thiện xạ, không ngờ tài săn bắn cũng không có hơn kẻ tay ngang như tôi á.” Tạ Chiêu Lan tức nổ đom đóm mắt. “Chẳng qua hôm nay tôi xui xẻo mà thôi! Nếu cô không tin thì chúng ta so tài nhé?” Tuy mạnh miệng như vậy nhưng đến gần cuối ngày, cô nàng này cũng chẳng bắn trúng con nào.

Sắc trời đã bắt đầu chuyển tối, Nguyễn Chiêu Lan giật mình la lên: “Chết mất, chúng ta mải thi thố mà quên giờ về mất rồi! Khốn kiếp, sao không có ai nhắc tôi vậy? Nếu không về kịp trước lúc tối, cha tôi sẽ chặt chân tôi mất!” Tạ Thanh Ngọc nói: “A, thế thì chúng ta mau về thôi!” Hai người liền quay đầu ngựa, chạy theo hướng ngược lại của con đường.

Họ vừa quay đầu được một lúc thì từ phía xa xa có tiếng ồn vang đến. Một hộ vệ hô lên thất thanh: “Mau mau đưa tiểu thư tránh xa đường chính!” Giọng người kia vừa dứt, tiếng vó ngựa ầm ầm đã vọng tới ngày càng gần. Chỉ trong chốc lát, đoàn người đã cảm nhận được chấn động vô cùng khủng khiếp, thậm chí còn có thể thấy rõ cành cây rung rẩy. Sau đó, một lớp bụi mờ bốc lên.

Giữa lúc hỗn loạn, Tạ Thanh Ngọc và Nguyễn Chiêu Lan bị tách ra, mỗi người bị dạt ra xa một bên đường. Tạ Thanh Ngọc vừa mới nhận ra điều này thì hình ảnh bạo lực đã ập đến. Hàng trăm con ngựa to lớn giống như một cơn gió lốc kinh hoàng chạy tới. Con nào con nấy đều cực kỳ sung sức, móng của chúng nện xuống như tiếng sấm rền. Đây… đây là đoàn ngựa hoang hay là ngựa sổng chuồng? Tạ Thanh Ngọc không biết chúng từ đâu tới, cô chỉ biết nếu có kẻ chắn đường chúng, kẻ đó chắc chắc sẽ chết không toàn thây.


Lúc này, con ngựa trắng của Tạ Thanh Ngọc có biểu hiện bất thường. Hơi thở của nó trở nên nặng nề, sau đó cơ thể cũng bắt đầu co giật. Tạ Thanh Ngọc liền quay sang một hộ vệ đang trợn mắt ngó đàn ngựa điên ở gần đó: “Này, anh gì ơi, con ngựa của tôi…” Cô chưa nói dứt lời, con ngựa trắng cũng chính thức phát điên. Nó vừa lồng lộn vừa chạy như bay vào trong rừng. Nguyễn Chiêu Lan cũng phần lớn hộ vệ bị chặn lại bởi đàn ngựa đang chạy rầm rầm trên đường chính, nàng không ngừng gọi tên Thanh Ngọc thế nhưng âm thanh đều bị tiếng vó ngựa át mất.

Tuy có mấy người nhanh chóng đuổi theo Tạ Thanh Ngọc, nhưng con ngựa trắng mà cô đang cưỡi không hiểu sao lại trở nên cực kỳ sung sức. Nó nhảy qua cả hàng rào bảo vệ của trường săn, trên đường lại không ngừng nhảy chồm chồm khiến Tạ Thanh Ngọc mất vía. Tuy vô cùng hoảng sợ, cô lại hiểu rõ nếu để bản thân té xuống ngựa thì gãy cổ như chơi. Bởi vậy cô gắng áp sát mình nó, hai tay nắm chặt dây cương đến rướm cả máu. Bình thường cô đa mưu túc trí nhưng lúc này trong đầu trống rỗng, cô chỉ có thể cầu nguyện mau mau có người đuổi kịp mình.

Trời đất càng ngày càng tăm tối. Không còn thấy đường mòn, cây cối xung quanh càng lúc càng um tùm. Tạ Thanh Ngọc bị vô số nhánh cây và gai nhọn quẹt cho rách áo, xước da, ngay cả gió tạt cũng làm da mặt cô đau rát. Trên cổ áo cô lủng lẳng một cành cây gãy với vài chiếc lá, nếu không phải cô đang đối mặt với cái chết thì nhất định sẽ thấy hoàn cảnh này rất buồn cười! Lúc này Thanh Ngọc không chỉ đau mà còn lo lắng. Điều đáng sợ nhất là trong chốn rừng rậm âm u này chỉ còn lại một mình cô, cho dù cô kêu cứu cũng sẽ không có người đáp.

Một lúc lâu sau khi trời tối hẳn, con ngựa điên mới bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức. Khi nó chạy chậm lại, Tạ Thanh Ngọc liền buông dây cương, lấy tư thế của con ếch đạp lên lưng ngựa rồi phóng ra ngoài. Cô lăn mấy vòng trên đất, may mắn được một đám cành khô giòn rụm đỡ lại. Tuy hiện tại đầu tóc cô rối bời, màu cam nhạt của quần áo cũng đã chuyển sang màu nâu thẫm pha mấy vệt đen. Thế nhưng ít ra trái tim của Thanh Ngọc cũng đã trở lại lồng ngực của mình. Sẵn có thanh pháo dùng để liên lạc với Lãng Khách, cô liền đốt lên, hi vọng sẽ có kẻ nhìn thấy.

Lúc thả lỏng, Thanh Ngọc mới nhận ra toàn thân đang mệt rã rời, hai cánh tay và bả vai đau nhức như có vó ngựa đá lên. Cô mò tới một tảng đá đầy rong rêu, đặt mông ngồi xuống thở hổn hển.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, Thanh Ngọc nghe thấy tiếng bước chân vang đến. Trong lòng cô vô cùng mừng rỡ, thế nhưng nghe nhịp điệu những bước chân kia thì có chút kỳ lạ. Nếu là người tìm cô, họ hẳn phải nôn nóng, vừa đi vừa hò hét. Đằng này bước chân những người vừa đến vừa nhẹ nhàng vừa thận trọng, chẳng những là những kẻ võ công cao cường mà kinh nghiệm đi rừng cũng rất tràn đầy. Nghĩ vậy, Tạ Thanh Ngọc bèn nín thở chờ đợi. Ngày hôm nay có nhiều biến cố như thế, cô cẩn thận vẫn hơn.

Những người kia dường như phát hiện ra dấu vết của con ngựa điên để lại, tốc độ tìm đến nhanh hơn. Tiếng bước chân đã rất gần. Tạ Thanh Ngọc còn đang lưỡng lự có nên xuất hiện thì chợt có một tiếng quát vang lên: “Các người là ai? Muốn làm gì?” Tạ Thanh Ngọc vừa nghe đã nhận ra chính là là giọng thô ráp của Lãng Khách, vị sư phụ đáng kính của mình. Cô còn chưa kịp vui mừng thì tiếng binh khí đã vang lên. Lãng Khách mặc dù rút khỏi giang hồ nhưng vì thói quen, dưới giày của ông vẫn luôn giấu một vài con dao nhọn. Qua tiếng binh khí vọng tới, có thể đoán đám người đang tìm kiếm Thanh Ngọc cũng là cao thủ.

Tạ Thanh Ngọc thận trọng tiếp cận nơi phát ra tiếng đánh nhau. Trước mắt cô là một khoảng rừng trống được lửa đuốc chiếu sáng. Lãng Khách đang tả xung hữu đột giữa một nhóm bốn người áo đen bịt mặt. Trông ông lúc này giống như một con sư tử phát điên, độ rách nát thậm chí còn thảm hơn mấy ngày trước. Tốc độ ra chiêu của mấy người trước mắt vừa hung hiểm vừa nhanh đến chóng mặt, điều này khiến Tạ Thanh Ngọc vô cùng kinh hoảng. Từ đâu mà có nhiều cao thủ xuất hiện như vậy? Theo cách ăn mặt, họ hẳn là sát thủ đấy! Thế nhưng, thế nhưng giữa lúc sư phụ của cô một mình đối phó với bốn tên sát thủ, cô lại chẳng thể nào trợ giúp với võ công mèo quào của mình. Trước giờ Tạ Thanh Ngọc vẫn luôn tự hào với khinh công vô cùng tốt của bản thân, thế nhưng khi rơi vào hoàn cảnh bị truy sát cô mới biết không học võ công là thiếu sót lớn cỡ nào!

Giữa lúc Thanh Ngọc theo dõi trận chiến, một gã áo đen cao ngất chợt nhảy đến trước mặt cô. Giọng nói the thé đằng sau khăn che mặt vang lên: “Đã tìm thấy con mồi!” Thanh Ngọc không có thời gian tự hỏi tại sao gã gọi cô là ‘con mồi’. Cô chỉ có thể lập tức phát huy bản năng tự vệ, huơ lấy mấy hòn đá bên cạnh ném vào gã. Nhân lúc gã bối rối, cô liền dùng khinh công chạy trốn. Không ngờ gã áo đen này còn ‘cao thủ’ hơn mấy cao thủ đang bao vây Lãng Khách. Cho dù Tạ Thanh Ngọc chạy nhanh cỡ nào, âm thanh xé gió vẫn theo sát phía sau. Cô không dám ngoái nhìn, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước. Tới chỗ nào rẽ được cô đều rẽ ngoặt một góc lớn, thế nhưng kẻ truy đuổi vẫn có thể theo kịp cô! Trong lúc gã áo đen cao ngất vẫn chưa có dấu hiệu đuối sức, Tạ Thanh Ngọc lại vừa đau vừa mệt mỏi. Mấy lần cô còn suýt bị gã tóm được.

Đúng lúc Tạ Thanh Ngọc hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, chợt có một con dao găm lướt gió bay về phía gã sát thủ áo đen. Gã chửi thề một tiếng, vì bị mất đà nên rơi vào một đám lá khô. Con dao này đến từ phía một thân cây không xa phía trước. Tạ Thanh Ngọc vừa chạy vừa phóng mắt nhìn lên. Lúc này trăng đã lên cao, một mái tóc dài màu trắng hiện ra trong tầm mắt của cô. Cô nhanh chóng nhận ra người quen. Thanh Ngọc hết sức sửng sốt! Cho dù cô luôn mong đợi có người đến tương trợ nhưng trong trí tưởng tượng của cô không bao giờ xuất hiện vị kia. Từ khi nào … từ khi nào bộ đầu cũng vào rừng bắt sát thủ vậy?

Lời tác giả: Tháng ngày ăn nắng nằm sương của Thanh Ngọc đã bắt đầu rồi =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận