Đại Nhật Thực

Buổi chiều, tiếng chuông tan học vừa vang lên, cũng là lúc cơn mưa ập tới. Điều này đã được nhà trường và các học sinh biết trước. Bởi vì từ ban trưa trời quang mây tạnh, không biết làm sao mây đen bốn phía kéo tới, kéo tới một cách bất thường, như là dự báo trước một cơn bão sắp đến.

Song Joong-ki cùng Lee Kwang-soo tan học, khi đang dọn dẹp sách vở, Soong Joong-ki suy nghĩ một lát, sau đó quay sang Lee Kwang-soo, biểu lộ trước đó chưa từng có nghiêm túc, nói nhẹ:

“Kwang-soo ya, ngươi nhìn thời tiết bây giờ, có phải rất phù hợp cho một trận chiến hay không?”

Lee Kwang-soo giật mình, nhìn kĩ Song Joong-ki, sau đó chỉ thẳng Song Joong-ki phì cười:

“Ha ha ha, ngươi làm vẻ mặt nghiêm túc này thật sự rất buồn cười a, trận chiến cái gì chứ? Ngươi xem phim quá nhiều hay sao? Ta biết trong phim thời tiết như thế này thì cảnh đấu đá rất hay diễn ra, mà còn là đấu đá sống còn. Nhưng là, ngươi và ta mới chỉ học tiểu học, chẳng lẽ có thể xảy ra một trận đấu đá sống còn hay sao? Ta nhớ rằng đây là buổi học đầu tiên và chưa đặc tội... chưa đắc tội....với ai a?”

Lee Kwang-soo lúc đầu thì cười to nói lớn, sau đó thì càng ngày càng nhỏ, sau cùng nhỏ đến mức hắn giống như đang lẩm bẩm. Trong đầu hắn đang nhớ lại sự việc đã xảy ra lúc trưa nay, cứng ngắc duy trì nụ cười nhìn lấy Song Joong-ki, run lẩy bẩy nói:

“Joong-ki a, chảng lẽ bọn chúng trả thù nhanh vậy a, nhưng dù sao cũng là tiểu học, cùng lắm là đấm đá vài cái rồi xong, sao lại đánh đấm giống trong phim như vậy được a? Phải không Joong-ki? ”

Song Joong-ki cười nhạt, sau đó trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại lạnh lùng, lạnh lùng như kiếp trước hắn, lạnh lùng như lúc hắn thi hành nhiệm vụ ở kiếp trước.


“Kwang-soo a, ta nói thật với ngươi thế này, làm quen Song Joong-ki ta thì dễ, nhưng được chân chính xưng là “bạn” thì không dễ dàng như vậy. Ngược lại, rất khó khăn, làm bạn cùng ta thì phải trải qua vào sinh ra tử, sống chết có nhau, tuyệt đối không phản bội. Mà lại, bạn của ta không phải một kẻ hèn nhát, bởi vì, trong thế giới này, hèn nhát thì tương đương với trốn tránh, với vô dụng, không thể làm được việc lớn. Mà lại, Song Joong-ki ta, là người làm việc lớn. Còn ngươi Lee Kwang-soo, nói to cho ta, ngươi muốn làm việc lớn sao?”

Lee Kwang-soo nhìn thấy bộ dáng của Song Joong-ki, biểu lộ từ mếu máo, nhụt chí, trong nháy mắt thì biến đổi thành bình tĩnh, nghiêm túc. Hắn nghiêm túc đánh giá lại người “bạn” mà hắn chỉ mới quen biết vài giờ đồng hồ này. Vốn hắn cho rằng, chỉ cần kết bạn với người cò quyền có thế, thì cuộc sống sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng là, hắn là một người có gia cảnh không phải khá gì, từ nhỏ đã có tính tự lập rất cao, hắn hiểu rõ muốn làm bạn với những người như vậy, không dễ dàng gì, mình phải có giá trị, mới có thể đổi lấy thứ giá trị.

Ban đầu nhìn Song Joong-ki nghiêm túc, hắn còn buồn cười vì sao một đứa trẻ mặt còn non sữa có thể biểu lộ nghiêm túc như vậy. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn đổi mới nhận thức về Song Joong-ki, gương mặt của hắn, giống như gương mặt của cha mình, người làm công việc bí ẩn mà khi về nhà trên người toàn là vết máu.

Lee Kwang-soo nghiêm túc nhìn lấy Song Joong-ki, lạnh nhạt nói:

“Ta Lee Kwang-soo, cũng là muốn làm việc lớn. Việc càng lớn, càng có tính thử thách thì ta càng muốn làm. Việc của ngươi, đủ tính thử thách sao?”

Nói thật, trong thâm tâm của Song Joong-ki cũng khá bất ngờ về câu trả lời của Lee Kwang-soo, hắn nhìn bề ngoài Lee Kwang-soo tuy thân hình to lớn, khỏe mạnh, nhưng có chút gì đó khép kín. Vẻ bề ngoài nhìn nhút nhát, sợ chết, bợ đỡ, nhưng khi nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn, lại có vẻ bất cần đời cùng một chút quyết tuyệt. Vì sự tò mò đó, hắn mới hỏi Lee Kwang-soo câu hỏi vừa rồi. Hắn muốn xác định xem, Lee Kwang-soo có tố chất, để cùng mình đi chinh chiến, mở ra một con đường thiết huyết phía trước hay không.

Song Joong-ki nhìn Lee Kwang-soo khá lâu, bầu không khí trong nháy mắt cứng ngắc, phảng phất không khí ở giữa hai người còn lạnh hơn bầu trời mưa bên ngoài kia. Không biết qua bao lâu, Song Joong-ki bỗng nhiên bật cười, tiến đến vỗ vỗ vai Lee Kwang-soo:

“Kwang-soo a, việc sau này khoan hãy nói, việc tiếp theo đây, cũng mang đủ tính thử thách. Đi thôi, đi đón đầu thử thách đầu tiên của hai chúng ta.”

Sau đó Song Joong-ki mang cặp lên vai, bước đi ra khỏi lớp. Lee Kwang-soo thoáng trầm mặc, sau đó hồi phục bộ dáng ban đầu, sôi nổi chạy theo ra, vác vai Song Joong-ki vừa cười vừa bước đi về phía trước.

Lee Kwang-soo cùng Song Joong-ki tan học, nhưng lại không thấy Song Joong-ki tiến về cổng trường, ngược lại vòng vòng trong sân, đi chỗ này chỗ kia dạo chơi thì hiếu kì. Trời thì đang mưa, hai người cầm dù đi đi lại lại trong trường, người ngoài nếu chú ý nhìn thấy chắc thầm chửi tâm thần. Lee Kwang-soo thật sự chịu không nổi, tiến lên hỏi Song Joong-ki:

“ Joong-ki a, trời đang mưa, rất lạnh, ngươi đi lòng vòng trong trường làm gì? Thưởng thức phong cảnh trường trong cơn mưa sao?”

Song Joong-ki không trả lời, mắt hắn liếc nhìn bốn phía, có Cuồng Khí tại thân nên giác quan của hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có thể xuyên qua màn mưa nhìn thấy khá rõ mọi vật.


Lee Kwang-soo đang tính hỏi lần thứ hai, bỗng nhiên hắn thấy Song Joong-ki mỉm cười, nói nhỏ:

“Tìm thấy, ngay phía trước.”

Lee Kwang-soo từ trong mưa căng mắt ra nhìn về phía trước, thì thấy một bóng người khá quen, tiến lên nhìn kĩ hơn thì khó hiểu lẩm bẩm:

“Đây không phải là tên lúc trưa bị vây quanh, gọi cái gì Jo In-sung sao? Joong-ki tìm hắn làm gì?”

Song Joong-ki nhìn về phía trước, nói nhỏ với một bên đang không hiểu gì Lee Kwang-soo:

“Hắn cũng là một người mà ta muốn kết bạn. Nhớ lúc trưa nay sao? Phiền phức bắt nguồn từ hắn, chúng ta là ra tay giúp đỡ bị liên lụy, nên bắt hắn hợp tác với chúng ta mà qua cửa này.”

Jo In-sung hắn cũng rõ ràng, bản thân lúc trưa đụng phải chuyện kia, lúc này ra về, hẳn là sẽ có chuyện xảy ra. Lúc này, hắn đang phân tích mọi trường hợp, kể cả trường hợp xấu nhất, nếu xảy ra thì bản thân nên làm gì. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy qua màn mưa, hai tên mặc đồng phục đang cầm dù, đứng im trong màn mưa nhìn lấy hắn. Nhìn kĩ thì hắn xác định được hai người này là hai người lúc trưa đã giúp mình.

Hắn đi tới đối diện hai người nói:

“Trong màn mưa mà đứng im nhìn về ta như vậy, chắc là tìm ta, nói đi, tìm ta làm gì?”


Song Joong-ki tay cầm dù, một lần nữa đánh giá người đứng trước mắt, sau đó cười nói thẳng:

“Trưa nay phiền phức, chắc hẳn ngươi cũng đã biết là không dừng lại ở đó, lát nữa sẽ có phiền phức. Ta và tên bên cạnh ta đây cũng thấy điều đó, không bằng hợp tác, cùng qua ải này. Thế nào? Đề nghị rất tốt phải không?”

Jo In-sung không nói tiếp, qua một thoáng bỗng nhiên thoải mái đồng ý nói:

“Được thôi, thử một lần xem sao”

Song Joong-ki nghe vậy thì mỉm cười, sau đó quay người lại, dẫn đầu đi về phía cổng trường, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Jo In-sung, thú vị, thú vị.”

Lee Kwang-soo cùng Jo In-sung theo phía sau, ba ngươi, cầm ba cây dù, đi trong màn mưa. Sẽ không ai có thể biết được, cho dù là chính Song Joong-ki, lần hợp tác này, thế mà là lần hợp tác đầu tiên của ba người trong bộ tứ mà sau này, chính phủ các quốc gia, các tổ chức khủng bố nghe đã sợ mất mật Tứ Hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận