Đại Nịnh Thần

“Nàng thích mặc hồng y, ngươi cũng thích mặc hồng y, trước khi đi nàng còn nhìn ngươi một cái, Chước Hoa, ngươi nói có phải nàng thích ngươi rồi không?”

Bắc Phương Nguyệt vừa mới ly khai, Dạ Vị Ương bắt đầu giễu cợt Chước Hoa, hắn hiện tại là không từ bất cứ cơ hội nào để chế nhạo Chước Hoa.

Cái gì gọi là lấy đức báo oán?

Hắn chỉ biết “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, ai biểu Chước Hoa ngày đó luôn nói lời ác độc với hắn, bây giờ hắn cũng phải cung kính trả lễ.

Rõ ràng nên là thời điểm nghiêm túc, bị Dạ Vị Ương nói như vậy bầu không khí cũng dễ chịu hơn một chút, Thường Thiếu Điển nhịn không được cười khổ: “Dạ đại nhân ngươi đừng ở đây nói giỡn, thiếp mời ngươi thật sự muốn nhậm?”

“Bọn họ tự đưa mình đến cửa, ta lấy lý do gì cự tuyệt đây, chính là ta có chút tò mò, Bắc Thần Diêu Quang mời ta đi Tụ Tiên Lâu là có mục đích gì?”

Dạ Vị Ương mở tấm thiếp vàng tinh xảo, bên trong là thân bút dương dương sái sái của Bắc Thần Diêu Quang, so với chữ hắn y như con cá trạch, thì chữ người này viết rất đẹp.

“Đại nhân không phải thật sự muốn đi chứ?” Thường Thiếu Điển lo lắng hỏi, hắn nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Dạ Vị Ương cảm thấy đau đầu.

“Bọn họ còn chưa biết chúng ta đã biết rõ thân phận bọn họ, cố ý che giấu mời ta ăn cơm, sẽ không vì giết ta, nếu thật sự muốn đem ta diệt trừ, cũng không cần Bắc Thần Diêu Quang tự thân xuất mã.”

Thời gian Dạ Vị Ương ở cùng Bắc Thần Diêu Quang tuy rằng không lâu lắm, nhưng hắn cũng xem như ngày ngày đêm đêm cùng nam nhân một chỗ, hoặc nhiều hoặc ít hiểu được tính tình nam nhân kia.

Sự kiêu ngạo của người nọ tựa như bệnh độc đã xâm nhập cốt tủy, vì một Dạ Vị Ương nho nhỏ liền tự mình từ Bắc Thần quốc xa xôi đi đến Thiên quốc?

Điều này không phù hợp với tác phong làm việc của Bắc Thần Diêu Quang.

Nhưng người kia vì cái gì mà đến? Ngón tay nhẹ nhàng ma sát thiếp mời, Dạ Vị Ương lâm vào trầm tư, chẳng lẽ người kia đã biết hắn là tiểu hồ ly?

Hẳn là không phải, Dạ Vị Ương lập tức phủ định ý nghĩ này, Bắc Thần Diêu Quang chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn.

“Cái này gọi là không vào hang cọp sao bắt được cọp con, ba ngày sau các ngươi cùng ta đến Tụ Tiên Lâu, ta thật muốn xem thử Bắc Thần Diêu Quang đại giá quang lâm là có mục đích gì.”





Nơi đây dù sao cũng là Quảng Nam, là Thiên quốc, Mân thành đều bị Dạ Vị Ương khống chế.

Cái gọi cường long không áp được rắn độc, Bắc Thần Diêu Quang ở Bắc Thần quốc xem như là cường long, nhưng ở Thiên quốc cũng không có gì hơn.

Hiện giờ thế lực Bắc Thần quốc ở Mân thành đã bị diệt trừ không sai biệt lắm, từ trong ra ngoài đều là người của Dạ Vị Ương, ở địa bàn chính mình thì sợ gì?

Bắc Thần Diêu Quang nếu dám thỉnh, hắn liền dám tự thân dự tiệc.

Hôm nay Dạ Vị Ương không mặc bạch y, cả ngày toàn thân áo trắng, tuy rằng không cần hắn giặt quần áo, nhưng cảm giác trên người tiên khí quá nặng, giống như một cơn gió thổi qua sẽ bay lên trời.

Chân đạp trên đất, vẫn là nhiều hơn vài phần nhân khí.

Dạ Vị Ương thay một bộ thanh y, bên ngoài khoác thêm áo, đai ngọc quấn ở thắt lưng, mái tóc đen như mực được bới lên che đi đôi thú nhĩ đồng thời khiến đường cong khuôn mặt thoạt nhìn sắc bén không ít.

“Đại nhân không giống người làm quan, ngược lại giống như người đọc sách.” Thường Thiếu Điển giúp Dạ Vị Ương chỉnh sửa lại quần áo, bảo đảm mấy cái đuôi kia không bị lộ ra mới an tâm.

Tuy nói Dạ Vị Ương sẽ mang theo thị vệ đến Tụ Tiên Lâu, nhưng đối phương dù sao cũng là Bắc Thần Diêu Quang, Thường Thiếu Điển tự nhiên không khỏi lo lắng Dạ Vị Ương có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Nhìn ra Thường Thiếu Điển sầu lo, Dạ Vị Ương đứng trước gương trái phải nhìn ngắm, cười nói: “Có Chước Hoa bên cạnh, Thiếu Điển đừng lo lắng.”

Cũng không biết ngày đó Chước Hoa bị lời nói Dạ Vị Ương kích thích hay không, mà nam tử từ trước đến nay đều mặc hồng y cư nhiên hôm nay đổi thành một thân hắc y, Dạ Vị Ương lúc đầu nhìn thấy có điểm không quen.

Chính là Chước Hoa thay hắc y thoạt nhìn túc sát không ít, bất luận đi hay đứng đều giống như lợi nhận (lưỡi dao sắc bén) đang hành tẩu.

“Ta vẫn thích ngươi mặc hồng y hơn.” Ngồi trên cỗ kiệu, Dạ Vị Ương vén màn nhìn nam tử.

Đem màn thả xuống, Chước Hoa khẽ quát một tiếng: “Khởi kiệu.”

Đi bên cạnh cỗ kiệu, Chước Hoa đối với nam nhân ngồi trong kiệu thấp giọng nói: “Dùng vui đùa che giấu khẩn trương trong lòng, chỉ càng làm ngươi không được tự nhiên.”

“Rõ ràng như vậy sao?” Ngồi trong kiệu Dạ Vị Ương chậm rãi thở dài, cười khổ nói: “Chính là không muốn Thường Thiếu Điển nhìn thấy mà lo lắng thôi.”

Trước khi chính mình biện nhiều lý do như vậy, cũng bởi vì để bản thân tự tin lên một chút, thử thuyết phục bản thân không cần sợ hãi khi gặp Bắc Thần Diêu Quang.

“Bắc Thần Diêu Quang khắp nơi âm thầm tìm kiếm hồ ly, hơn nữa nghe đồn quan hệ đến tiểu hồ ly trước kia ở trong hoàng cung Bắc Thần quốc, ngươi cảm thấy, nếu hắn biết ngươi chính là tiểu hồ ly kia, hắn sẽ bỏ qua cho ngươi không?”

Chước Hoa hướng cỗ kiệu liếc mắt một cái, Dạ Vị Ương chính là đơn giản nói với bọn họ, hắn ngày đó biến thành hồ ly vô tình bị Bắc Thần Diêu Quang bắt được.

Nhưng sự tình cụ thể, nam nhân này không có nói tỉ mỉ.

Chước Hoa nhìn ra được, mỗi lần nhắc tới Bắc Thần Diêu Quang, thần sắc Dạ Vị Ương có chút mất tự nhiên, giống như không muốn đề cập vấn đề này, rồi lại không thể không đi đối mặt.

“Vì sao không cự tuyệt lời mời của đối phương?” Chước Hoa nhìn phía xa, bọn họ cách Tụ Tiên Lâu càng ngày càng gần.

“Đây là cơ hội bọn họ dâng tới cửa.”

Bắc Thần Diêu Quang đi đến Quảng Nam khẳng định có mục đích, địch nhân từ trong chỗ tối chạy ra ngoài sáng, trực tiếp phát thiếp mời cho ngươi, ngươi có đi không?

Giống như trước kia Dạ Vị Ương nói, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Với Dạ Vị Ương mà nói, hắn đối với Bắc Thần Diêu Quang luôn tồn tại bản năng kháng cự, nhưng cũng xen lẫn một loại xúc động khó mà kiềm chế, muốn nhìn xem nam nhân mất đi hồ ly, hiện giờ đã biến thành dạng gì.

“Tới rồi.”

Theo lời nói Chước Hoa, cỗ kiệu ngừng lại.

Dạ Vị Ương vừa đưa tay vén màn, liền có người thay hắn đem màn kiệu xốc lên, khuôn mặt quen thuộc nhất thời nhảy vào mi mắt, khiến Dạ Vị Ương ngồi trong kiệu sững sờ.

Nhìn hắn ngẩn ngơ, khóe môi Bắc Thần Diêu Quang cong lên, tiến đến ôm lấy hắn.

“Bắc, Bắc Phương huynh.” Vừa mở miệng suýt chút nữa liền hô bốn chữ “Bắc Thần Diêu Quang”.

Dạ Vị Ương vội đưa tay ngăn cản đối phương, ngón tay cùng ngón tay chạm vào nhau nhoi nhói giống như điện giật, Dạ Vị Ương nhanh chóng rụt tay về, cười nói: “Lâu ngày không gặp, Bắc Phương huynh vẫn nhiệt tình như vậy a.”

“Nghe Tiểu Nguyệt nói, thời điểm nàng đến phủ ngươi bái phỏng nhìn thấy ngươi đã có thể tự do hành tẩu, không ngờ là thật.”

Nam nhân trước mặt mang theo hai phần nhuận sắc ba phần quý khí, tựa hồ vẫn như Bắc Phương Thần ở Quảng Nam mùa đông năm đó, mà không phải trong kí ức Dạ Vị Ương, một kẻ nhân cách phức tạp lúc điên cuồng lúc ôn nhu.

Gặp Dạ Vị Ương rút tay về, Bắc Thần Diêu Quang cười nhạt nghiêng người nhường đường cho hắn, nhìn nam nhân từng ngồi trên luân y đã có thể tự mình ra khỏi cỗ kiệu, Bắc Thần Diêu Quang tiếc hận nói: “Đáng tiếc, về sau không còn biện pháp tìm cớ ôm Vị Ương.”

Lời này nghe nửa thật nửa giả, khiến Dạ Vị Ương có cảm giác quái dị, hắn trước kia biến thành hồ ly không ít lần bị Bắc Thần Diêu Quang ôm, nam nhân này ngay cả khi đi mao xí cũng ôm hắn.

“Bắc Phương cũng thật nói đùa, ta một đại nam nhân cả ngày để người ta ôm đến ôm đi, sau này như thế nào thú thê sinh tử?”

Thời điểm chưa gặp Dạ Vị Ương thoáng có chút khẩn trương, hiện tại gặp được bản nhân Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương ngược lại tự nhiên thoải mái.

Đại khái là đã từng kiến thức qua mặt tàn bạo của Bắc Thần Diêu Quang, cũng kiến thức qua mặt ôn nhu đến cực điểm của người này, người khác đối với nam nhân điên cuồng trong lời đồn đều sinh ra sợ hãi, nhưng Dạ Vị Ương từng chịu sự sủng nịch của đối phương nên dần thả lỏng.

“Hiện tại muốn tìm một nữ tử đẹp hơn Vị Ương, chỉ sợ không dễ dàng.”

Bắc Thần Diêu Quang một bên cùng Dạ Vị Ương trò chuyện, một bên thỉnh Dạ Vị Ương vào Tụ Tiên Lâu đi lên lầu, không hề ngăn cản Chước Hoa đi theo bên cạnh.

Đến lầu hai Tụ Tiên Lâu, Bắc Phương Nguyệt nhìn thấy bọn họ liền tươi cười chạy tới đón, Bắc Thần Diêu Quang cùng Dạ Vị Ương đi đến phía sau bao sương, nàng liền ở cửa cản Chước Hoa lại.

“Ngươi là thị vệ của Dạ công tử? Ta lần đầu tiên thấy thị vệ mặc hồng y a.”

Bắc Phương Nguyệt che miệng cười, nhìn thoáng qua hai người sau bao sương đã ngồi xuống, quay đầu lạnh mặt nhìn Chước Hoa, nói: “Ta và người ở bên ngoài chờ, ca ta cùng Dạ công tử lâu ngày không gặp, khẳng định có rất nhiều chuyện cần nói.”

Không thèm nói câu nào, Chước Hoa xoay người ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt nhắm lại, bộ dáng không để ý người.

Bắc Phương Nguyệt ngồi xuống bên cạnh thú vị nhìn Chước Hoa, nói: “Dạ công tử bộ dạng đẹp, ngay cả chọn thị vệ cũng đẹp.”

Trong bao sương, Dạ Vị Ương cùng Bắc Thần Diêu Quang đang ngồi.

“Tại sao cô nương kia không vào?” Dạ Vị Ương hướng bên ngoài liếc mắt nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của Bắc Phương Nguyệt và Chước Hoa, biết Chước Hoa vẫn canh giữ bên ngoài, hắn thoáng thở dài nhẹ nhõm hơi an tâm một chút.

“Tính cách của nàng, không ngồi yên được.” Bắc Thần Diêu Quang thay Dạ Vị Ương rót chén trà nóng, đặt trước mặt nam nhân: “Ta nhớ ngươi không uống rượu.”

“Đa tạ.” Dạ Vị Ương tiếp nhận chén trà, chủ động mở đề tài, mang vài phần cố ý, nói: “Bắc Phương huynh từng giúp ta một đại ân lại không từ mà biệt, ta vẫn chưa hảo hảo cám ơn ngươi, theo hạ nhân mới biết ngươi đã đi rồi, thật không ngờ ta còn có cơ hội gặp lại ngươi.”

Hết chương thứ bốn mươi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui