Đại Nịnh Thần

Chương thứ ba mươi bốn – Cường cường liên thủ [2]



Dạ Vị Ương cảm thấy ngạc nhiên không phải bởi vì Tịch Thiên Thương không phái người đến xem hắn, mà Tịch Thiên Nguyên cư nhiên muốn dùng Từ Thương Hải trao đổi.

Từ Thương Hải là đề đốc thiên kinh viên thủ lĩnh thuộc hạ bên cạnh Tịch Thiên Thương, tuy nói hắn rất ít tiếp xúc với Từ Thương Hải, nhưng thị vệ thiếp thân của hắn Chước Hoa là do Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề an bài, đồng thời cũng là đồ đệ Từ Thương Hải.

Từ đó có thể thấy được Từ Thương Hải rất được Tịch Thiên Thương tín nhiệm, nói không chừng ngày trước Tịch Thiên Thương thuận lợi đăng cơ, Từ Thương Hãi cũng trợ một phần lực.

“Đây là chữ của Hoàng thượng.”

Dạ Vị Ương nhìn chữ viết trên thư, Tịch Thiên Nguyên hỏi thế nào hắn đáp thế đó, tuyệt đối không chủ động tỏ thái độ.

Nếu Tịch Thiên Nguyên muốn dùng cái này để hắn nhìn rõ “chân diện mục” của Tịch Thiên Thương, hắn liền chiều theo ý nguyện đối phương mà diễn, chính là Dạ Vị Ương sẽ không hoài nghi Tịch Thiên Thương thật sự tính toán vứt bỏ hắn.

Gặp Dạ Vị Ương cúi đầu vẻ mặt có chút cô đơn, Tịch Thiên Nguyên liền thả lỏng ngữ khí, ngược lại thay Dạ Vị Ương bất bình.

“Dạ đại nhân, ta chẳng qua đưa ra ba điều kiện, thậm chí không cần Tịch Thiên Thương đáp ứng toàn bộ, chỉ cần hắn đáp ứng một cái trong đó ta cũng có thể thả đại nhân trở về, nhưng ngươi thấy đấy, Tịch Thiên Thương người này lãnh huyết vô tình, vong ân phụ nghĩa, không phải người đáng giá dựa vào.”

“Dạ đại nhân những năm gần đây vẫn đi theo Tịch Thiên Thương bên cạnh dốc sức, ngoài kia không ít kẻ chửi ngươi nịnh thần gian thần, cũng là do Tịch Thiên Thương sai sử, đến cuối cùng danh dự cùng quang vinh đều thuộc về hắn, hôm nay xảy ra sự tình liền cấp ngươi một cái quay lưng vô tình.”

Một bên quan sát biểu tình Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Nguyên một bên thở dài nói, “Dạ đại nhân, chẳng lẽ ngươi cam tâm bị người lợi dụng sau đó giống như phế vật bị vứt bỏ sao?”

“Thường nói, gần vua như gần cọp.” Dạ Vị Ương không có lập tức xuôi theo ý Tịch Thiên Nguyên, nếu đồng ý góp sức cho Tịch Thiên Nguyên, chỉ sợ khiến đối phương nghi kỵ.

Dạ Vị Ương vừa lộ ra nét mặt do dự thống khổ, vừa nén bi thương nói: “Một năm trước ta ngã xuống vách núi sau đó liền mất trí nhớ, lúc tỉnh lại tính tình đại biến coi như thay đổi thành con người khác, kỳ thực chính là trong mộng cảnh gặp được tiên nhân chỉ điểm.”

Dạ Vị Ương vì biến hóa của bản thân bắt đầu tìm một lý do, người cổ đại khó tránh khỏi có chút mê tín, tuy rằng không phải ai cũng lừa gạt được, nhưng phối hợp với những hành động cử chỉ trong một năm này của hắn càng dễ dàng khiến người ta tin tưởng.

“Vị Ương cả đời không có bản lĩnh gì, cũng không có truy cầu cái gì, chỉ mong làm chút chuyện tạo phúc cho dân chúng.”

Cứ như vậy, liền giải thích được vì sao hắn có thể kiến tạo công trình thủy lợi ở Quảng Nam, cùng với xây dựng đê đập cho Côn Châu.

Nếu Tịch Thiên Nguyên đã biết ban đầu là hắn làm cho Lý tướng quân phái người sơ tán dân chúng lên núi, cũng chỉ có thể dùng lý do “tiên nhân chỉ điểm” lừa dối cho qua, bởi vì không còn cách giải thích nào khác.

Dạ Vị Ương sở dĩ muốn cho Tịch Thiên Nguyên biết chuyện này, chính là vì bảo mệnh.

Hắn tuy rằng không phải cao thủ chính trị, nhưng cũng là người thông minh, từ hành động mấy ngày nay của Tịch Thiên Nguyên, nhìn cách nói chuyện cùng sắc mặt, người này có lẽ là muốn mượn sức hắn, nhưng phần tâm tư này còn chưa đủ kiên định.

Không đủ kiên định sẽ có ý nghĩ nguy hiểm, Dạ Vị Ương chỉ có thể tìm biện pháp, tăng thêm phân lượng của hắn trong lòng Tịch Thiên Nguyên, làm cho đối phương đừng dễ dàng giết hắn là được.

“Còn có loại chuyện này?” Quả nhiên, Tịch Thiên Nguyên nghe xong liền lộ thần sắc kinh ngạc, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách ngươi cùng trước kia tuyệt không giống.”

Nếu Tịch Thiên Nguyên trước kia từng quen biết với Dạ Vị Ương, khẳng định cũng biết “Dạ Vị Ương” chỉ là một cái gối thêu hoa, làm sao hiểu được cái gì là xây dựng quốc gia, càng không cần nói tới chuyện tạo phúc cho dân.

“Dạ Vị Ương không nghĩ làm đại quan gì, cũng không để ý người trong thiên hạ đánh giá ta thế nào, nói ra không sợ vương gia chê cười, ta chỉ muốn đem những gì học được trong mộng, làm cho dân chúng trong thiên hạ không còn chịu đói, không còn chịu lạnh, có nhà để về.”

Dạ Vị Ương không nói hắn sẽ phản bội Tịch Thiên Thương, hay là đầu quân cho Tịch Thiên Nguyên.

Từ xưa đến nay, kẻ phản bội người khác đều không có kết cục tốt.

Đừng nhìn Tịch Thiên Nguyên lúc này ăn nói dễ nghe, chính là trong đầu đối phương khẳng định đã có ý niệm “ngươi hôm nay phản bội Tịch Thiên Thương, ngày mai nói không chừng cũng sẽ phản bội ta”.

Thời điểm còn có thể lợi dụng, hắn tự nhiên sẽ tận tâm lợi dụng, một khi đã vô dụng, hắn sẽ không đem kẻ từng có quá khứ phản bội giữ lại bên người.

“Thiên quốc có quan viên như Vị Ương thật đúng là phúc của Thiên quốc, đáng tiếc Tịch Thiên Thương kia không phải huyết mạch chính thống Thiên gia, chỉ là tên tiểu nhân đê tiện cướp ngôi vị hoàng đế, ngươi ngẫm lại, người như vậy có thể tạo phúc cho dân sao?”

Tịch Thiên Thương nhất mực bám theo đề tài này nói với Dạ Vị Ương, không ngừng phê phán Tịch Thiên Thương huyết thống không thuần khiết, không có tư cách kế thừa hoàng vị, xong rồi lại uyển chuyển tỏ vẻ hiện giờ có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước chỉ có mình hắn mà thôi.

Sau đó hiếu kì sự tình Dạ Vị Ương trong mộng gặp được tiên hỏi han một chút, Dạ Vị Ương tùy tiện lộ ra một ít, nhưng sau đó lấy lý do “thiên cơ không thể tiết lộ” làm cớ thoái thác.

Tịch ThiênNguyên tựa hồ có chút tin tưởng lời hắn, ngữ khí vui mừng hớn hở, đã muốn vỗ ngực cam đoan sau này đợi hắn lên làm hoàng đế sẽ ban cho Dạ Vị Ương quyền cao chức lớn, vì nước dốc sức, vì dân tạo phúc.

Nói chuyện hồi lâu, ngoài cửa một thuộc hạ tiến vào bên tai thấp giọng nói gì đó, Tịch Thiên Nguyên vừa rồi còn mặt tươi như hoa nhất thời biến sắc, nói mấy câu Dạ Vị Ương hảo hảo nghỉ ngơi, hắn liền xoay người vội vã ly khai.

,,,,,,,

,,,,,,,

Tịch Thiên Nguyên tạm thời sẽ không đối với hắn động sát tâm, nhưng Dạ Vị Ương hiểu được tình cảnh trước mắt không được khả quan cho lắm.

Tịch Thiên Nguyên thoạt nhìn là kẻ có lòng đa nghi cảnh giác rất cao, bây giờ tuy rắng đối đãi hắn như thượng khách, nhưng vẫn không cho phép Dạ Vị Ương bước ra khỏi cửa viện một bước.

Theo biểu tình vừa rồi của Tịch Thiên Nguyên, hẳn là bên ngoài đã xảy ra sự tình gì đó khiến hắn lo sợ.

Ôm tiểu hồ ly đang ngủ ngồi lại trong phòng, Dạ Vị Ương suy nghĩ về phong thư của Tịch Thiên Thương, chậm rãi vuốt ve.

Đầu tiên Tịch Thiên Nguyên một bên muốn mượn sức hắn, một bên lại chạy đi đàm điều kiện với Tịch Thiên Thương, có thể thấy người này không quang minh chính đại như bề ngoài, tâm kế thâm sâu.

Hơn nữa tốc độ còn quá nhanh, hắn bị bắt đến Đông đảo chưa tới mấy ngày, bên kia Tịch Thiên Nguyên cùng Tịch Thiên Thương đã thư từ qua lại, điều gì khiến Tịch Thiên Nguyên gấp gáp muốn đàm điều kiện với Tịch Thiên Thương như vậy?

Chỉ đơn giản khiến cho Dạ Vị Ương nhìn rõ “chân diện mục” Tịch Thiên Thương? Hắn là kẻ ngốc mới tin loại chuyện này.

Khả năng lớn nhất làm Tịch Thiên Nguyên sốt ruột chính là, Tịch Thiên Thương bọn họ đã phát hiện sự tồn tại của Đông đảo.

Thậm chí còn muốn phái binh tập kết, cho nên Tịch Thiên Nguyên muốn làm cho Tịch Thiên Thương lui binh khỏi Côn Châu.

Tiếp theo vài ngày, khẳng định mặc kệ là hắn hay tiểu hồ ly đều sẽ không thoát, nam nhân kia cự tuyệt Tịch Thiên Nguyên như vậy chính là đẩy hắn vào tuyệt lộ, Tịch Thiên Nguyên nếu phát hiện Dạ Vị Ương không còn tác dụng, phỏng chừng một đao chém chết.

Dù sao loại nhân tài như Dạ Vị Ương, ta không có người khác cũng đừng hòng có.

Tịch Thiên Thương vì cái gì phải làm như vậy? Suy cho cùng, hành động kia chính là đẩy hắn cùng tiểu hồ ly rơi vào hiểm cảnh.

Nhưng Tịch Thiên Thương từ chối tất cả yêu cầu của Tịch Thiên Nguyên, Dạ Vị Ương sẽ không bởi vì vậy mà oán hận hay hoài nghi đối phương, chỉ đơn giản nghĩ người nọ khẳng định có đạo lý của mình.

Chẳng qua là, buổi tối ngày thứ tư hắn ở Đông đảo, Dạ Vị Ương liền biết ý đồ tuyệt cảnh phùng sinh của Tịch Thiên Thương.

Ban đêm lúc ăn cơm, Dạ Vị Ương vẫn như thường lệ có chút lo nghĩ bất an cùng tiểu hồ ly ngồi trên giường, hắn rất muốn suy nghĩ theo hướng tích cực, nhưng nếu thật sự xảy ra tình huống nguy hiểm, dù hắn liều mạng cũng phải để tiểu hồ ly chạy trốn.

Hiện giờ đám người Tịch Thiên Nguyên đối với tiểu hồ ly trong ngực hắn không có nhiều hoài nghi, phỏng chừng nghĩ rằng chính là sủng vật mà thôi, như vậy với tiểu hồ ly ngược lại là chuyện tốt.

“Thiên Hữu, ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời phụ thân, nếu tiếp qua vài ngày không ai đến cứu chúng ta, thì ngươi tìm cơ hội chạy trốn đi nhé?”

Dạ Vị Ương lưu luyến nhìn vật nhỏ ghé vào lòng hắn làm nũng, hắn luyến tiếc vật nhỏ này, đừng nói là xa cách, để vật nhỏ rời hắn trong chốc lát, hắn phỏng chừng sẽ lo lắng muốn chết.

“Trên đảo khẳng định có không ít động vật, ngươi hiện giờ nhỏ như vậy, có thể gọi diều hâu trên trời mang ngươi đi, rời khỏi Đông đảo trở về Thiên quốc…”

“Ô ô ô!” Vừa nghe đến phải rời khỏi Dạ Vị Ương, tiểu hồ ly ủy khuất khóc lên, hai tiểu trảo thịt hồ hồ dùng sức bắt lấy ngón tay Dạ Vị Ương không chịu buông, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc!”

Dạ Vị Ương đau lòng không thôi, hắn vội vàng đem vật nhỏ ôm vào lòng, nói ra những lời này bản thân hắn cũng rất khó chịu, nhưng tới thời điểm nguy cấp, hắn chỉ có thể bảo trụ tiểu hồ ly.

Tuy rằng khó chịu, Dạ Vị Ương vẫn một bên hống tiểu hồ ly, thấp giọng nói: “Sau khi trở lại Thiên quốc, ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được ở trước mặt người lạ biến thành người, tận lực tránh tiếp xúc với người khác, nghĩ biện pháp đến miếu tự ở Ngọc Hành sơn, biết không?”

“Chỉ cần tới Ngọc Hành sơn, có thể tìm được các cha của ngươi, bọn họ sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Chính là nghĩ đến phải cùng tiểu hồ ly tách ra, tâm Dạ Vị Ương đều đau đến khó thở, này quá mức chịu đựng đối với hắn, so với cái chết càng khổ sở hơn.

Tiểu hồ ly khóc đến lợi hại, dùng sức chui vào lòng Dạ Vị Ương, bé mặc dù không phải đặc biệt hiểu được đã xảy ra sự tình gì, chính là nhìn thấy bộ dáng Dạ Vị Ương khó chịu bé cũng khó chịu, nghe thấy sắp phải rời xa Dạ Vị Ương, tiểu hồ ly khóc không chịu ngừng, chọc người đau lòng.

Gặp tiểu hồ ly khóc đến thương tâm như vậy, nguyên bản chỉ khó chịu Dạ Vị Ương nhịn không được bắt đầu chảy nước mắt.

Hắn nhớ tới chính mình một người vất vả sinh hạ tiểu hồ ly, còn chưa làm cho tiểu hồ ly ở bên cạnh hắn nghỉ ngơi vài ngày, lúc này còn sắp lưỡng xứ ngăn cách, trong lòng lập tức khổ sở không chịu nổi, một tay che miệng liền nức nở lên.

Chuyện tối tàn nhẫn trên đời, chính là cho ngươi cuộc sống quá mức tốt đẹp, rồi lại ngạnh sinh sinh đoạt đi.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên từng trận ầm ĩ, Dạ Vị Ương vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, hống vật nhỏ vào trong giường dùng chăn che lại.

Ngay sau đó cửa phòng bị người đẩy ra, đã trễ thế này còn ai lại đây?

Dạ Vị Ương tránh không được khẩn trương, sợ lúc này xảy ra biến cố gì, hoặc là người nào muốn tới bắt hắn đi, hắn ngồi trên giường gắt gao siết chặt quần áo nhìn người vừa tới.

Nam nhân diện vô biểu tình xuất hiện trong tầm mắt Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.

“Ngươi?!”

Dạ Vị Ương không thể tin người đột nhiên xuất hiện này, trái tim bang bang bang đập mạnh, như thế nào lại là… Bắc Thần Diêu Quang?!

Hết chương thứ ba mươi bốn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui