Đại Phách Quan

Niếp Thập Tam nắm chặt gói trà, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hạ Mẫn Chi, hương trà lan toả, trong lòng vừa thương tiếc vừa vui mừng, rõ ràng quyến luyến, rõ ràng xem trọng, lại cố tình bày ra một bộ dáng không quan tâm, Hạ Mẫn Chi, ngươi thật sự khiến ta yêu đến nhe nanh múa vuốt.

—————

Hạ Mẫn Chi nghe hắn hỏi, khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa càng câu hồn đoạt phách: “Vẫn là nhất thời hồ đồ, quên đi.”

Niếp Thập Tam chống tay lên chiếc ghế gỗ, trong viện lác đác hoa rơi: “Thập Ngũ, ngươi rốt cuộc đang gạt ai? Đàn Khinh Trần dùng Thất huyền tâm cầm bức bách ngươi, lúc ngươi thần trí mơ hồ cũng một mực bao che cho ta, chẳng lẽ ngươi thật sự không có tình cảm với ta?”

Hạ Mẫn Chi hung hăng nhìn hắn: “Vô nghĩa! Ngươi ngốc đến vậy sao? Thân phận ngươi bại lộ, chức hình quan ta còn đảm đương nổi sao? Lúc đó không biết Đàn Khinh Trần đang hỏi, nếu không ta cũng đã sớm nói ra rồi.”

Thở dài, nói tiếp: “Ta và ngươi đều là nam nhân, cùng lắm chỉ là tình huynh đệ, hai lần này đại khái là bởi vì chúng ta chưa thú thê, hơn nữa toàn là ngươi cưỡng hôn ta!”

Đột nhiên cẩn cẩn dực dực, có chút hoảng sợ đánh giá Niếp Thập Tam từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ ngươi thật sự đoạn tụ long dương?”

Lại an ủi: “Đừng lo, đợi ngươi lớn chút nữa thú thê là xong.”

Niếp Thập Tam đứng thẳng lưng, thờ ơ nhìn hắn tự biên tự diễn, chờ hắn nói xong, mới thản nhiên hỏi: “Thập Ngũ, ngươi rốt cuộc đang giấu giếm chuyện gì?”

Sắc mặt Hạ Mẫn Chi nháy mắt trắng bệch, Niếp Thập Tam có chút không đành lòng, nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha như thế: “Đoạn tụ long dương thì sao? Ta đời này đã định ở bên ngươi.”

Chăm chú nhìn vào đôi mắt đa tình lại như vô tình của hắn: “Những gì ta đã nói, trước sau không đổi, Hạ Mẫn Chi, ngươi trốn không thoát đâu.”

Dứt lời cũng không nhìn hắn, xoay người trở về phòng.

Khóe miệng Hạ Mẫn Chi lộ ra một nụ cười như bi như hỉ, vừa vuốt ve chiếc ghế bằng gỗ lê mà ban nãy Niếp Thập Tam chống lên đó, lại thấy chiếc ghế lập tức nát thành một đống gỗ vụn, có lẽ Niếp Thập Tam tuy kiên trì giữ vẻ lãnh tĩnh, kỳ thực trong lòng cuồn cuộn phong ba vô pháp tự khống chế, nội lực bộc phát, ghế gỗ lê cứng cáp như vậy cư nhiên vô thanh vô tức vỡ tan tành thành từng mảnh.

Trong lòng không khỏi suy tư hỗn loạn, đang đứng ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cả giận nói: “Niếp Thập Tam! Cái ghế kia ít nhất năm lượng bạc! Ngươi… chi bằng ngươi một chưởng đánh chết ta cho rồi!”

“Chi nha” một tiếng, cửa sổ không gió tự mở, thanh âm Niếp Thập Tam như kim thạch, lạnh lùng cao ngạo: “Đi ngủ mau! Nếu không ta đập nát cả ba cái còn lại!”

Hạ Mẫn Chi tức khắc chạy vào phòng, thân pháp cực nhanh, không hề thua kém bất kỳ vị cao thủ võ lâm đương thời nào. (pó tay 2 bạn =)))

Giữa khuya, Niếp Thập Tam mở mắt, áp lên cổ tay Hạ Mẫn Chi, Thái Nhất chân khí xoay tròn thâm nhập vào cơ thể, dung nạp khí phủ, từng chút một bảo hộ kinh mạch bị tổn thương của hắn. Kinh mạch Hạ Mẫn Chi thọ thương đã lâu, còn triệt để hư hại, vô pháp chữa khỏi, nhưng mấy hôm nay dùng Thái Nhất chân khí trị liệu, cũng rất có công hiệu cường kiện thân thể.

Chân khí vận hành một vòng tuần hoàn, Niếp Thập Tam chậm rãi hít sâu, trong bóng tối, ngũ quan Hạ Mẫn Chi như mang theo âm ảnh thâm trầm, đường nét tinh xảo thanh lệ nhưng ngạo khí phân minh.

Niếp Thập Tam nhịn không được ghé sát mặt hắn, định hôn lên đôi môi kia, bất chợt dừng lại, nụ hôn như thế, không chút ý nghĩa, không phải thứ mình muốn, có lẽ nên cho hắn một ít thời gian để trầm tĩnh lĩnh ngộ.

Ngày hôm sau Đàn Khinh Trần phân phó hạ nhân đưa tới các món trân quý tẩm bổ.

Hai ngày tiếp đó, Đàn Khinh Trần đi Lâm Tương, trước khi lên đường còn nhờ Thập nhất hoàng huynh Phó Lâm Ý mang đến Đại thánh di âm cầm đã được tu sửa, Phó Lâm Ý còn thay hắn nói một câu: “Mẫn Chi nếu muốn đem cầm nữa, cứ đến hiệu cầm đồ Tiến Bảo, giá cả cũng đã thương lượng giúp ngươi, bảy trăm lượng bạc.”

Dứt lời, ngoài cười trong không cười nhìn Hạ Mẫn Chi.

Nào ngờ khuôn mặt như bạch ngọc của Hạ Mẫn Chi một tia cũng không đỏ, tươi cười ưu nhã đáp: “Đa tạ Thập nhất vương gia, hạ quan đã rõ, lát nữa sẽ đi.”

Kẻ choáng váng ngược lại là Phó Lâm Ý, dưới ánh nhìn bức bách lạnh lùng như băng tuyết của Niếp Thập Tam, gãi gãi mũi cười gượng bỏ về.

Chiều hôm sau Hạ Mẫn Chi liền ôm đàn đến hiệu cầm đồ Tiến Bảo, cầm ngân phiếu đi ra, khẽ cắn răng, vào trà trang tốt nhất, mua về hai lượng cực phẩm Quân Sơn Ngân Châm.

Vừa đẩy cửa, liền thấy Hạ bá cùng Niếp Thập Tam đang chuyển đồ từ trên xe ngựa xuống, Hạ Mẫn Chi mừng rỡ: “Hạ bá người đến rồi! Nhanh thật, Thập Tam sáng sớm đã ra ngoài ta còn tưởng hắn lại đi tìm người đánh nhau!”

Hạ bá cười nói: “Cao thủ so chiêu không thể gọi là đánh nhau.”

Hạ Mẫn Chi gật đầu: “Được rồi, vậy thì nói là ta nghĩ hắn ra ngoài dùng kiếm trò chuyện với thiên hạ.”

Trên trán Niếp Thập Tam đã nổi gân xanh.

Hạ bá vừa dọn đồ vừa huyên thuyên: “Cái rương ba trăm lượng bạc này, là Huyện lệnh Mặc Lương cho ta làm lộ phí; hộp giấy bút nghiên mực này, là chút quà mọn tri phủ Ngọc Châu tặng ngươi…”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Bút mực này cũng không mọn lắm a, toàn bằng vàng ròng, dùng rồi chỉ sợ tê tay.”

Hạ bá lấy ra hai khối sắt đen sì: “Đây là lồng gà chúng ta dùng trước kia, ta không nỡ bỏ, nên mang đến đây dùng tiếp.”

Hạ Mẫn Chi khen: “Cái này thì được, ta còn lo người sẽ vứt nó đi. Lát nữa ta đi mua gà con, thả nuôi ở hậu viện.”

Ba người cười nói thu dọn xong xuôi, Hạ bá ôm mấy gói đồ tùy thân đi về gian phòng phía tây.

Hạ Mẫn Chi phát hiện trên bàn đá còn một túi đồ nhỏ, vội nói: “Đây là cái gì? Hạ bá sao không mang về phòng luôn thể.”

Niếp Thập Tam thản nhiên nói: “Là của ta, ta định đi xa một chuyến, du ngoạn giang hồ.”

Nhất thời trầm mặc, ánh nắng cuối xuân có chút nóng, một làn gió ấm du du thổi qua, vài sợi tóc mai trên trán Niếp Thập Tam nhẹ nhàng lay động, đường nét góc cạnh, nhãn thần như một con báo mới lớn, gần như khốc lãnh, lại ẩn tàng nhiệt huyết.

Thật lâu sau, Hạ Mẫn Chi cười hì hì, nhưng thanh âm như se lại: “Thành danh nên ngay từ thời niên thiếu, danh kiếm rời vỏ, cánh chim đã đủ rộng, thành Tĩnh Phong nho nhỏ này, đương nhiên không thể giam hãm được tâm nguyện thử kiếm giang hồ của ngươi, đi đi.”

Niếp Thập Tam nói: “Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng ở bên ngươi mười hai năm, mấy năm ta ra ngoài không tính, sau này sẽ bù đắp lại.”

Hạ Mẫn Chi lắc đầu, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy: “Không cần, ta nào có nhiều thời gian như vậy…” Từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, cười khẽ: “Đây là nhờ cổ cầm của Đàn sư huynh ngươi đổi được, mang theo đi.”

Nghĩ nghĩ, lại lấy ra một gói giấy, dúi vào tay Niếp Thập Tam: “Đây là hai lượng Quân Sơn Ngân Châm, nghe nói là thứ ngươi thích uống, mang theo luôn thể, dù sao ta có giữ lại cũng không biết thưởng thức ngon dở.”

Nheo mắt nhìn sắc trời: “Vẫn còn sớm, bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp ra khỏi thành, ta bận nhiều việc, lại phải mua gà, không thể tiễn ngươi, giang hồ phong ba hiểm ác, ngươi nhớ cẩn thận.”

Dứt lời đẩy cửa vội vàng chạy đi.

Cư nhiên tiếp tục trốn tránh!

Niếp Thập Tam nắm chặt gói trà, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hạ Mẫn Chi, hương trà lan toả, trong lòng vừa thương tiếc vừa vui mừng, rõ ràng quyến luyến, rõ ràng xem trọng, lại cố tình bày ra một bộ dáng không quan tâm, Hạ Mẫn Chi, ngươi thật sự khiến ta yêu đến nhe nanh múa vuốt.

Thu thập xong hành lý, Hạ bá đã đi ra, thần sắc vừa có chút hững hờ vừa có chút thấu hiểu, mở cổng viện, nói: “Nhớ quay về.”

Niếp Thập Tam hỏi: “Hạ bá, người cũng để ta đi?”

Vẻ mặt Hạ bá khoan dung từng trải: “Ngươi không chỉ võ nghệ cao cường, tâm tư cũng sâu, giang hồ rộng lớn, nhất định sẽ là thiên hạ của ngươi, một lão đầu như ta chẳng lẽ còn có thể ngăn được ngươi sao?”

Nhìn hắn bước đi, nhịn không được nói: “Sau này đừng làm tiểu thiếu gia thương tâm.”

Niếp Thập Tam dừng bước, thanh âm hơi thấp, lại như phát thệ: “Niếp Thập Tam đời này, quyết không phụ Hạ Mẫn Chi.”

Huyên Tĩnh năm thứ chín, mồng ba tháng tư, Niếp Thập Tam dấn thân giang hồ.

Hơn một trăm năm sau đó, giang hồ rộng lớn như thế, nhưng không ai có thể qua được tên tuổi Niếp Thập Tam, không ai không bị hào quang của Niếp Thập Tam che lấp.

Mười lăm tháng tư, Đàn Khinh Trần đến Lâm Châu. Lâm Tương vương anh minh cơ trí, khiến hai châu ở Trung Nguyên này chịu ơn sâu dày, một lòng hướng về bá tính, khiến dân chúng hai vùng từ đó chỉ biết Lâm Tương vương, không biết Hoàng thượng.

Hạ Mẫn Chi chuyên chú làm tròn chức trách, chúng thần ở Đại Lý Tự nguyên bản nghe nói Thám hoa ngay tại Quỳnh lâm yến xin thánh ân ban nhà nên có phần khinh thường hắn, nhưng mỗi ngày làm việc chung, mới phát hiện vị Ti trực này ngoại trừ hơi keo kiệt, lời nói cử chỉ, nhân phẩm thái độ đều khiến người tâm phục.

Thất phẩm Ti trực Hạ Mẫn Chi, ở Đại Lý Tự như cá gặp nước.

Chớp mắt đã là tiết Đoan Ngọ mồng năm tháng năm, Văn Đế theo tục lệ trong cung thiết yến thưởng quần thần, Hạ Mẫn Chi phẩm cấp thấp, tự nhiên không được xếp vào hàng ngũ dự cung yến.

Hạ bá từ khi đến Tĩnh Phong, đã nuôi một cặp chim, cứ mỗi sáng sớm liền mang chim ra ngoài dạo.

Hạ Mẫn Chi nhàn rỗi đâm chán, vừa rời giường đã ngồi trong viện gói bánh chưng.

Những thứ nguyên liệu như gạo nếp đã ngâm sẵn, Hạ Mẫn Chi động tác khéo léo nhẹ nhàng, ngón tay thoăn thoắt gấp phiến lá xanh biếc, không bao lâu đã gói đầy một giỏ trúc.

Khi còn ở Mặc Lương trấn, bởi vì Hạ bá tuổi già không thích ăn, cứ mỗi Đoan Ngọ, Hạ Mẫn Chi chỉ gói chút bánh nếp không cho có lệ, năm trước Niếp Thập Tam nói bánh chưng nhân đậu và nhân thịt ở Ngọc Châu vang danh thiên hạ, tuy nghiêm mặt không nói mình muốn ăn, nhưng trong ngữ khí lại đậm mùi tiếc nuối.

Hạ Mẫn Chi không ngờ hắn cũng có bộ dáng con mèo tham ăn đến mức này, nghiến răng nghiến lợi đi mua thịt, dùng muối bọt, gừng lát, ngải cứu làm gia vị, thuần thục gói thành ba cái bánh chưng đem hấp, cho vào trong bát sứ trắng, lấy đũa xẻ một phen, mỗi cái chia làm bốn góc, đâu đâu cũng thấy thịt, vừa thơm vừa mềm, nóng hổi tươi ngon, béo mà không ngậy, Niếp Thập Tam ăn đến cơ hồ muốn nuốt luôn cả lưỡi, hai mắt sáng rực, mừng rỡ hoan hô, còn không quên làm ra vẻ đại thiếu gia họ Giang đạm đạm khen một câu: “Không tồi, quả thật không tồi!” Liền bị Hạ Mẫn Chi cười lạnh một cước đá lật ghế: “Đồ háu ăn.”

Nhớ lại không khỏi cười thành tiếng, bánh chưng gói được một nửa trong tay bất chợt nghiêng đi, nếp trắng rơi tung tóe, Hạ Mẫn Chi nhẹ giọng gọi: “Thập Tam… Thập Tam…” Ngữ khí ôn nhu chua xót, lại mang theo một tia quyết tuyệt.

Đang thẫn thờ, đột nhiên nghe có người gõ cửa, cửa mở, Từ Diên một thân thường phục, trên gương mặt mập mạp trắng tròn tràn ngập ý cười: “Hạ đại nhân, Hoàng Thượng mời ngài vào cung trò chuyện.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Hoàng Thượng lúc này không phải đang tiếp yến trọng thần sao? Như thế nào còn rảnh mà gặp ta?”

Từ Diên thấp giọng nói: “Cung yến thôi, Hoàng Thượng xuất hiện một chút là xong, Hạ đại nhân là người Hoàng Thượng luôn đặt lên hàng đầu, hôm nay lại là tiết Đoan Ngọ, Hoàng Thượng sao có thể không rảnh gặp ngài? Chúng ta mau đi thôi, đừng để Hoàng Thượng chờ sốt ruột ở Đan Hạc uyển.”

Nghe đến ba chữ Đan Hạc uyển, Hạ Mẫn Chi khẽ biến sắc, xốc lên vài cái bánh chưng, nói: “Đi thôi.”

Đan Hạc uyển trồng đầy hoa lựu, diễm lệ rực rỡ. Có hoa đã kết quả, ẩn hiện nơi đầu cành, rêu xanh từng mảng, cánh hoa nơi nơi, cảnh sắc tuyệt mỹ nhưng lại theo vài phần chơi vơi quyến luyến khi xuân đi. Một con đan hạc mang theo hai con hạc con đứng dưới dưới tàng cây rỉa bộ lông trắng tuyết, trông đến nhàn nhã.

Thấy Hạ Mẫn Chi lại gần, Văn Đế mỉm cười: “Mẫn Chi qua đây, khoảng thời gian ở Đại Lý Tự thế nào?”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Vi thần rất ổn, mọi người Đại Lý tự đều tận tâm, đối với thần cũng rất chiếu cố.”

Văn Đế say mê ngắm hoa, thấp giọng nói: “Ngũ muội rất thích hoa lựu. Năm đó gả nàng đi xa, chính là hối tiếc lớn nhất cuộc đời trẫm, hiện tại Đại trữ quốc thái dân an, chu hầu thần phục, Ngũ muội lại không đợi được đến ngày này.”

Thở dài: “Chỉ vì thời đến muộn, hoa nở không kịp xuân.” 

Hạ Mẫn Chi im lặng lắng nghe, đợi y nói xong, dâng bánh chưng lên, nói: “Vi thần không thích hoa lựu, hôm nay Đoan Ngọ, vi thần theo cách gói bánh nơi quê nhà Ngọc Châu, gói dâng Hoàng Thượng vài cái.”

Văn Đế vui vẻ nói: “Từ Diên, nhận lấy đem đi hấp, chính ngọ trẫm và Mẫn Chi cùng ăn.”

Từ Diên tán thưởng: “Thì ra phương pháp gói bánh ở Giang Nam khác với Tĩnh Phong, Hạ đại nhân quả nhiên có lòng, không uổng Hoàng Thượng thương yêu.”

Vội ôm bánh chưng lui ra.

Văn Đế nói: “Mẫn Chi, Đan Hạc uyển này tịch mịch đã hai mươi năm, sau này ngươi nếu nhàn rỗi, không ngại đến đây, trò chuyện với ta có được không.”

Hạ Mẫn Chi trầm ngâm nửa ngày, đang định mở miệng, một người đã xâm xâm bước tới, chính là Thái tử Phó Thiếu Dương.

Thái tử một thân y sam cẩm tú vàng nhạt, mày rậm mắt phượng, vừa thấy Hạ Mẫn Chi, vẻ mặt liền tỏ ra chán ghét không chút che giấu: “Sao ngươi lại ở đây?”

Hạ Mẫn Chi đứng dậy, cung cẩn hành lễ, nhưng không đáp lời.

Văn Đế nhíu mày, không giận tự uy: “Là trẫm gọi hắn đến. Không được tuyên triệu, tại sao ngươi dám xông vào Đan Hạc uyển?”

Thái tử cúi đầu, trong thanh âm có chút ảm đạm: “Mẫu hậu sai ta tới gặp phụ hoàng, hỏi người có muốn cùng dùng ngọ thiện.”

Văn Đế nhướn mày nhìn hắn: “Ngươi thân là Thái tử, lại sớm xuất cung về phủ, không đi bồi yến chúng thần, rồi chạy vào cung thay mẫu hậu ngươi truyền chút việc nhỏ nhặt này, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo làm Thái tử?”

Một phen giáo huấn, cực kỳ nghiêm khắc, nhưng lại không kiêng kỵ Hạ Mẫn Chi cũng đang có mặt.

Lại nói: “Thập tứ hoàng thúc của ngươi ở Lâm Châu rất được lòng dân, hành sự sáng suốt, trên dưới triều đình đều tán thưởng hắn biết đạo trị quốc, ngươi lại suốt ngày hoang phế chính vụ, bỏ bê học hành, hay là muốn noi gương Thập nhất hoàng thúc của ngươi?”

Thái tử cắn răng: “Nhi thần thụ giáo.”

Văn Đế phất tay: “Lui ra đi.”

Thái tử đứng dậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hung hăng liếc Hạ Mẫn Chi một cái, mới xoay người bỏ đi.

Hạ Mẫn Chi cười khổ, nói: “Hoàng Thượng khổ tâm, chỉ khổ cho vi thần.”

Văn Đế chăm chú nhìn hắn, khác hẳn với khí thế ban nãy thanh sắc bất động mà lôi đình vạn quân, nhãn thần vô cùng nhu hòa, hỏi: “Ngươi nói thử xem, ta có gì khổ tâm?”

Hạ Mẫn Chi thẳng thắn trả lời: “Hoàng Thượng đặt kỳ vọng cao vào Thái tử, Thái tử lại phân tâm tạp niệm, chỉ sợ ôn nhu khuyên bảo cũng vô dụng, cố ý trước mặt vi thần, nghiêm khắc răn dạy, sau này Thái tử ắt sẽ quyết chí tự cường.”

Văn Đế cười nói: “Mẫn Chi không cần ngại, cứ tiếp tục.”

Hạ Mẫn Chi khẽ cười: “Vi thần đã nói xong.”

Văn Đế thoáng nheo mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt mang theo năm tháng tang thương, càng mang theo trí tuệ thâm trầm không nói nên lời: “Mẫn Chi nói chuyện, hay có thói quen nói một nửa giữ lại một nửa, không sao, ta giúp ngươi nói ra cũng được.”

“Ngươi làm quan đã được một thời gian, có lẽ từng lời nói từng hành động của Thái tử đều đã thu vào mắt, ngươi thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra Thái tử nóng nảy khinh suất, lại thêm hiếu thắng?”

“Hắn càng nóng nảy, sẽ càng tiếp xúc với nhiều trọng thần, được bọn họ phò trợ, hiếu thắng âu cũng là chuyện tốt, mượn Đàn Khinh Trần để so sánh, có thể khích hắn dụng tâm với triều chính hơn.”

Hạ Mẫn Chi lập tức nói: “Hoàng Thượng anh minh.”

Văn Đế nhặt lên một đóa hoa rơi trên bàn, cười nói: “Còn biết nịnh hót a, nhắc tới Đàn Khinh Trần, ta trái lại muốn nhắc nhở ngươi, càng bớt tiếp xúc hắn càng tốt.” Tinh tế ngắm nghía đóa hoa trong tay: “Xinh đẹp ngát hương, đáng tiếc, đã nhiễm bụi trần…” Thuận tay ném đi, đóa hoa rơi xuống bùn.

Hạ Mẫn Chi gật đầu đáp: “Vi thần nhớ kỹ.”

Văn Đế cười hỏi: “Nhớ kỹ thật sao?”

Hạ Mẫn Chi nhìn về phía đóa hoa kia: “Thần không dám chọc giận thiên tử.”

Văn Đế khẽ thở dài: “Ta tức giận, là vì Thái tử tự tiện xông vào Đan Hạc uyển.”

Nhìn đan hạc cất cánh bay đi, có chút xuất thần: “Hai mươi năm qua, chỉ mình ta mới có thể ra vào Đan Hạc uyển, những người khác, đều không được quấy nhiễu, kể cả hoàng hậu.”

Trong mắt Hạ Mẫn Chi toát lên vẻ cảm động cùng kinh nghi, toan mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui