Đại Phách Quan

Niếp Thập Tam “ân” một tiếng, trực tiếp hỏi: “Còn ngươi sao rồi? Khi nào chết?”

Hạ Mẫn Chi tức giận: “Niếp Thập Tam, nếu ta đánh thắng được ngươi, ta đã đánh ngươi lâu rồi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi nói chuyện quá khó nghe!”

——-

Hạ Mẫn Chi kiềm lòng không đặng, nhích người ra sau: “Đã muộn thế này, cữu phụ vẫn chưa nghỉ?”

Đàn Khinh Trần thở dài: “Ta ngủ không được, có vài chuyện nghĩ sao cũng không thông, cố ý đến thỉnh giáo Mẫn Chi.”

Hạ Mẫn Chi ân cần khuyên nhủ: “Người sống trên đời, luôn có những chuyện nghĩ không thông. Cữu phụ thân mang phúc cho thiên hạ bá tính, ngàn vạn lần không nên vì việc vặt mà lao tâm.”

Đàn Khinh Trần nói: “Sao lại là việc vặt… Mẫn Chi trong lòng ta…”

Vừa nói, vừa luồn tay vào trong chăn, kéo tay hắn ra.

Tuy rằng mọi người ở Đại Lý Tự rất hậu đãi Hạ Mẫn Chi, chưa bao giờ lạm dụng tư hình, nhưng hắn thân ở trọng ngục, đôi cùm sắt nặng nề đen sì là không thể tránh khỏi.

Hạ Mẫn Chi xương cổ tay tinh tế mảnh mai, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, nơi cổ tay đã bị cùm sắt cấn ra dấu bầm tím, Đàn Khinh Trần xé tay áo mình, tỉ mỉ băng lại mép cùm.

Hỏi: “Ngươi một lòng muốn chết không có nửa phần lưu luyến thật sao?”

Hạ Mẫn Chi gật đầu, nói: “Hôm đó ở thác Bạch Long viên thuốc ta ném đi tất nhiên là giả, ngươi làm sao có thể mang dược thật đến giao ước? Ngươi lại không chịu thả ta đi, nếu mấy năm sau dở sống dở chết bị ngươi khống chế, chi bằng dứt khoát triệt để.”

Dừng một chút: “Mộ Dung Chi Khác từng nói với ta, nếu không thể sống theo ý nguyện của mình, còn không bằng chết đi.”

Đàn Khinh Trần nhãn thần như biển cả mênh mông, thoạt nhìn phẳng lặng, lóe lên hắc quang sâu kín, nhưng ẩn tàng bên dưới là bạo nộ âm trầm như sóng dữ đủ để nhấn chìm hết thảy, nhịn không được siết chặt tay, đã ấn cùm sắt bấm vào cổ tay Hạ Mẫn Chi: “Mộ Dung thị các ngươi đúng là toàn những kẻ điên.”

Hạ Mẫn Chi đau đến rên khẽ một tiếng, mồ hôi lạnh tuôn chảy, nhưng lại nhẹ nhàng mỉm cười.

Đàn Khinh Trần như sực tỉnh, buông cùm sắt ra một chút, truy hỏi: “Niếp Thập Tam đâu? Ngươi nỡ bỏ hắn sao?”


Hạ Mẫn Chi ngước mắt nhìn khoảng trời sao xanh thẫm nhỏ bé bên trên lối đi vào ngục: “Niếp Thập Tam tự có thiên địa của hắn. Nội công tâm pháp Bạch Lộc Sơn các ngươi, đều xuất phát từ một nhánh phật môn, hắn lĩnh ngộ sâu sắc, đối với ý niệm ái tình vốn đã đạm mạc. Ta chết rồi, còn giúp hắn đắc chứng thiên đạo.”

“Duyên đến duyên đi, vốn là chuyện rất tự nhiên. Ta nhìn ra được, hắn càng khám phá ra được.”

Đàn Khinh Trần làm như không nghe, nhãn thần cố chấp: “Ngươi vẫn hận ta vì chuyện lần đó?”

Hạ Mẫn Chi không đáp, lại nói: “Cữu phụ đối đãi ta thật tốt, mấy hôm nay bữa trà bữa cơm, đều tận tâm chiếu cố.”

Đàn Khinh Trần lắc đầu nói: “Ngươi không nói hận ta, nhưng xuống tay với ta chưa bao giờ mềm lòng… Ngươi đối xử ta như vậy, khiến ta cả đời thương tâm.”

Hạ Mẫn Chi cười hì hì nói: “Ta còn chưa chết, chỉ là phải ở trong ngục, sao cữu phụ không cứu ta?”

Đàn Khinh Trần trầm mặc một lát nói: “Ta không cứu được ngươi.”

“Vốn đã định giúp ngươi tìm kẻ chết thay Ngụy Lan Đình, ngươi lại cố tình khai ra thân phận Mộ Dung Chi Mẫn.”

“Đừng nói ta là Nhiếp chính vương, thế lực trong triều chưa hoàn toàn củng cố, cho dù đã làm hoàng đế, muốn miễn tội chết cho ngươi cũng ngàn khó vạn nan.”

Hạ Mẫn Chi nhìn sâu vào mắt hắn, cười nói: “Cữu phụ bảo Tiểu Anh Tử lật lọng, cắn Ngụy Lan Đình, lại lấy uy Nhiếp chính vương, cưỡng từ đoạt lý miễn đi tội chết dư nghiệt Yên Diệc cho ta, cho dù triều thần phẫn nộ, cùng lắm thì từ nay về sau giao lại đại quyền, quy chính thoái ẩn.”

Đàn Khinh Trần chấn động: “Nếu ta thật sự làm thế, ngươi sẽ nguyện ý ở bên ta cả đời?”

Hạ Mẫn Chi chỉ cười không đáp, trong mắt không có chế nhạo, chỉ có trong ngần hoàn toàn thấu hiểu.

Không biết là vì nụ cười đạm mạc xuất thần của hắn, hay là vì ánh đèn trong ngục quá mờ ảo, Hạ Mẫn Chi rõ ràng ở ngay trước mặt, đưa tay liền có thể chạm vào, nhưng Đàn Khinh Trần lại có cảm giác chỉ cần chớp mắt, hắn sẽ lập tức biến mất thất tung.

Hư nhược khủng hoảng lực bất tòng tâm từ đáy lòng trỗi dậy, Đàn Khinh Trần vươn tay cách lớp chăn ôm chặt lấy Hạ Mẫn Chi, thanh âm khản đặc tê tái: “Ngươi biết ta không thể từ bỏ, cũng biết chí lớn của ta… hà tất bức ta như vậy? Sinh diệt hoàn sao ta có thể không đưa cho ngươi? Ngươi hảo hảo sống bên ta có gì không tốt?”

Hạ Mẫn Chi có chút buồn ngủ, nhắm mắt ngáp dài, nói: “Tuy ta giết Thái tử bị phế, nhưng dù sao mẫu thân cũng là công chúa An Hòa của Đại Trữ, cho ta được toàn thây đi.”

Đàn Khinh Trần im lặng ôm hắn, cũng không mở miệng, đợi hắn ngủ rồi, mới đứng lên nhẹ giọng nói: “Ta sẽ để ngươi được sống sót.”

Tảng sáng, Niếp Thập Tam men theo lối đi u ám đến gần thiết lao, Hạ Mẫn Chi đang ngủ ngon lành, dưới thân kê giường, trên người cũng bọc chăn, đều là chăn bông cực dày thượng hạng.


Niếp Thập Tam nhẹ nhàng bẻ song sắt, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới một hồi, đứng ở góc tường, chăm chú ngắm hắn, khẽ mỉm cười.

Đi đến bên cạnh Hạ Mẫn Chi, thấy trên khuôn mặt như bạch ngọc của hắn mơ hồ lộ ra một tầng ửng đỏ, hàng my dài rũ xuống, môi trên hơi nhếch lên, nhịn không được đưa tay véo chóp mũi hắn.

Hạ Mẫn Chi đột nhiên choàng tỉnh, mở mắt ra thấy là hắn, nhãn thần lập tức nhu hòa trở lại, ngồi dậy, nửa tỉnh nửa mê nói: “Ngươi về rồi sao?”

Niếp Thập Tam cực yêu bộ dáng như con mèo lười này của hắn, một tay nhét hắn trở vào ổ chăn, mục quang nóng bỏng, nhưng thanh âm lãnh đạm: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta chờ cũng được.”

Hạ Mẫn Chi quả nhiên nằm xuống ngủ tiếp.

Ngủ thêm một canh giờ, mới ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài.

Niếp Thập Tam chăm chú nhìn một lát: “Khí sắc trái lại rất tốt…” Nắm tay hắn, hỏi: “Có lạnh không?”

Hạ Mẫn Chi lắc đầu: “Đánh xong đám đầu trọc kia rồi sao? Hài cốt của Tô Khuyết đâu?”

“Cũng chẳng phải đánh gì… Tro cốt đã đưa về Điệp lâu.”

“Tô Giác nói thế nào?”

“Không nói gì. Tô Giác một lòng muốn góp sức cho Nhiếp chính vương, đền đáp triều đình. Tô Khuyết còn có một huynh trưởng, đã nhậm chức trong Vũ lâm quân.”

Hạ Mẫn Chi im lặng một lát, nói: “Thập Tam, sau này mỗi năm chúng ta đều phải nhớ đi bái tế hắn.”

Niếp Thập Tam “ân” một tiếng, trực tiếp hỏi: “Còn ngươi sao rồi? Khi nào chết?”

Hạ Mẫn Chi tức giận: “Niếp Thập Tam, nếu ta đánh thắng được ngươi, ta đã đánh ngươi lâu rồi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi nói chuyện quá khó nghe!”


Niếp Thập Tam ngậm miệng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thật lâu sau, Hạ Mẫn Chi nhịn không được phì cười, nói: “Dương đại nhân cho ta hay, là mồng ba tháng mười một, ban rượu độc, lưu toàn thây.”

Niếp Thập Tam nói: “Ta đại khái không tiễn ngươi được. Cuối tháng sau các đại môn phái võ lâm tề tụ ở Bạch Lộc Sơn, sư phụ muốn ta trở về tiếp chưởng ngôi vị sơn chủ.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Chuyện đó có gì hay ho đâu. Ta khuyên ngươi vẫn nên ở lại nhìn quan tài ta đã, là loại quan gỗ non mùa xuân Thập nhất vương gia đích thân chọn mua, chôn dưới đất ngàn năm không mục, người bình thường rất khó tìm.”

Niếp Thập Tam chỉ trầm mặc không nói, Hạ Mẫn Chi nhìn đến trong lòng bất mãn, khoát tay nói: “Ngươi đi Bạch Lộc Sơn trước cũng được, sau này nếu quay lại Tĩnh Phong, nhớ đến mộ địa ở ngoại ô phía tây thành thăm ta.”

Niếp Thập Tam thở dài, nói: “Ta đợi ngươi chôn rồi mới đi.”

Hạ Mẫn Chi vui vẻ hỏi: “Nhà chúng ta bị niêm phong, ngươi tá túc ở đâu?”

Niếp Thập Tam nói: “Ta ở ngoại thành phía tây. Nơi đó yên tĩnh, ta đang có một tầng công phu mấu chốt cực khó vẫn chưa luyện thành, tận dụng quãng thời gian này tĩnh tâm nghiền ngẫm.”

Đàn Bình bẩm xong, Đàn Khinh Trần nói: “Lệnh Điệp lâu thủ ở tây thành, Niếp Thập Tam hễ có động tĩnh, lập tức hồi báo.”

Đàn Bình nói: “Chuyện này thật kỳ lạ, Niếp Thập Tam vẫn luôn tình thâm nghĩa trọng với Hạ Mẫn Chi, lần này lại như thay đổi thành một con người khác, khiến kẻ khác tủi hổ cay đắng, có lẽ bên trong còn có mưu ma chước quỷ.”

Đàn Khinh Trần cười nói: “Tiểu sư đệ từ nhỏ tính tình lạnh lùng, vừa trở mặt liền không quen biết, còn một lòng cầu kiếm đạo. Năm đó ở trên núi, nhị sư huynh thương hắn nhất bệnh nặng qua đời, ngày hạ táng hắn vì một chiêu kiếm pháp chưa luyện thành, cả ngày không rời kiếm thất, càng không hề rơi một giọt lệ cho nhị sư huynh. Thành thử như vậy, hôm nay hắn vô tình với Mẫn Chi cũng là bình thường.”

“Bất quá… Mẫn Chi giỏi tính kế, việc này thật thật giả giả, tạm thời cũng đoán không ra, cho nên đêm đó ở trong lao, ta không đem Bồ đề sinh diệt hoàn cho hắn.”

Cân nhắc một hồi, hỏi lại như xác nhận: “Lời bọn họ nói, ngươi nhớ rõ từng chữ không sai?”

Đàn Bình nói: “Nơi góc tường nhà lao sắp đặt ống đồng Thiên lý truy phong, thuộc hạ nghe đến rõ ràng rành mạch, một chữ cũng không nhầm.”

“Lúc nhắc đến Tô Khuyết, quả thực đã nói “mỗi năm chúng ta đều phải nhớ đi bái tế hắn”?”

“Phải.”

Đàn Khinh Trần cười lạnh: “Chúng ta… Hay cho hai chữ chúng ta!”

Đàn Bình nói: “Vương gia, chỉ cần theo sát Niếp Thập Tam, Hạ Mẫn Chi cũng không trở tay được gì.”

Đàn Khinh Trần nói: “Hắn có giảo hoạt đến đâu, cũng vẫn nằm trong tay bổn vương. Hơn nữa bổn vương sao có thể hoàn toàn không có chuẩn bị?”

Mở ra một quyển tấu chương, thuận miệng hỏi: “Người ta bảo ngươi tìm đã tìm được chưa?”


“Đã tìm được vài người, nhưng không thập phần thích hợp.”

“Trước mồng ba tháng sau phải lo xong việc này.”

Đảo mắt đã là mồng một tháng mười một.

Thời gian qua, Niếp Thập Tam ngày nào cũng chỉ ở ngoại thành ngồi thiền hoặc thử kiếm, không hề có động tĩnh khác thường. Hạ Mẫn Chi ở trong lao ăn no ngủ kỹ, thi thoảng Phó Lâm Ý còn tìm hắn trò chuyện cười đùa, Dương Lục nửa đêm mang rượu vào ngục, cùng hắn một trận say sưa.

Đàn Bình cũng từng vào ngục thăm Tiểu Anh Tử, còn dẫn theo đồ đệ của Tiểu Anh Tử là Tiểu Thuận Tử, nói Vương gia không tiện tới đây, chỉ nhờ mình đến thăm hỏi.

Tiểu Anh Tử cảm động vô cùng, nước mắt nước mũi giàn giụa, nghẹn ngào khấu đầu, căn dặn Tiểu Thuận Tử phải thề chết báo đại ân của vương gia.

Gần cuối năm, chính sự các châu phủ trình lên rất nhiều, lại thêm bộ lạc Lãng Yết ở thảo nguyên ngày càng cường thịnh, nhất cử nhất động đều phải chú ý gấp bội trực tiếp hồi báo, Đàn Khinh Trần phê duyệt xử lý cả đêm, hiếm khi chợp mắt, nhưng vẫn thần thái rạng ngời.

Tiểu Thuận Tử thấy hắn vừa nhàn hạ một chút, vội dâng một chén bánh hạch đào, bẩm: “Vương gia, những người cần tìm đã ở bên ngoài đợi cả đêm.”

Đàn Khinh Trần đẩy cửa bước ra.

Chỉ thấy bên ngoài thư phòng có ba người trẻ tuổi đang đứng, đều thân hình thon dài, dung mạo tú mỹ, không biết là do trời lạnh hay do trong lòng sợ hãi, đều đang run rẩy kịch liệt.

Lãnh đạm đánh giá một lượt, thấy thiếu niên đứng giữa mày như xuân sơn, mắt tựa thu thủy, có vẻ giống nhất, nhưng sống mũi không được cao thẳng, đường nét bờ môi cũng không đủ ưu mỹ đầy đặn, lại thêm sắc da vàng vọt, nào có được một phần vạn phong tư của Hạ Mẫn Chi?

Trầm ngâm một lát, phân phó chỉ để lại thiếu niên ở giữa, lại lệnh cho Tiểu Thuận Tử chuẩn bị lạc thiết. (que nung trong lửa hễ ấn lên người bỏng đến xèo xèo = =)

Lúc này sắc trời dần sáng, tia nắng rạng nơi chân trời rọi đến đôi mắt Đàn Khinh Trần đặc biệt đen nhánh tàn khốc.

Không lâu sau, Tiểu Thuận Tử mang theo lò lửa cùng một thanh lạc thiết tam giác đến, nhưng thật ra lại thêm chút ấm áp.

Thiếu niên kia trong lòng biết không xong, nhưng ngay cả cầu xin cũng không dám, quỳ phục xuống, nhắm mắt chờ chết.

Đàn Khinh Trần chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, nói: “Chừa lại mắt và trán, ấn hắn đi.”

Mùi khét của da thịt bị thiêu đốt cùng tiếng kêu thảm thiết của người nọ quyện vào không khí rét buốt, khói trắng mơ hồ bốc lên, Đàn Khinh Trần thần sắc không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Đàn Bình, đêm nay ngươi đến trọng ngục một chuyến, bảo Triệu lao đầu tùy tiện tìm một cái cớ, hủy đi khuôn mặt Hạ Mẫn Chi giống như vậy. Ngày mốt ban rượu độc, đến chừng đó nhiều người hỗn loạn, đem kẻ này vào thay thế là xong.”

Đàn Bình tuân mệnh, quan sát sắc mặt Đàn Khinh Trần, nói: “Đáng tiếc cho dung mạo của Hạ đại nhân…”

Đàn Khinh Trần khẽ cười nói: “Trọng ngục Đại Lý Tự canh phòng nghiêm ngặt, ta vào cũng được, nhưng nếu đổi người ngay đêm nay thì không tiện, vạn nhất kẻ thế thân này trong hai ngày lộ ra sơ hở, e rằng tính mạng Mẫn Chi thật sự khó bảo toàn.”

Thấp giọng thở dài: “Mất đi dung mạo thì đã sao, người ta muốn chính là Mẫn Chi, vẻ ngoài thiên tiên hay ác quỷ, cũng đâu có gì khác biệt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận