"Nữ nhi của ta, có còn xem ta là mẫu thân nữa hay không?" Mạc Thiên Thanh rơi lệ, đau đớn hiện lên ánh mắt.
Khi nghe tin này, nàng chút nữa đã muốn ngất đi, thật sự quá kinh hãi lòng người rồi.
"Nữ nhi mang tội bất hiếu.
Nhưng cũng không thể để Tây Sở lâm vào hoạ cảnh." Sở Lăng Yên quỳ rạp trên mặt đất, đôi vai gầy run rẩy với lời vừa thốt lên.
"Mẫu thân hiểu, hiểu hết, cái gì cũng hiểu!" Mạc Thiên Thanh bỏ ghế, đến khụy xuống ôm Sở Lăng Yên vào lòng, khẽ vuốt ve tấm lưng nàng, từ trên gương mặt có dòng nước mắt cay đắng rơi xuống.
"Vương mẫu, Lăng Yên bất hiếu, thật sự bất hiếu!" Sở Lăng Yên cũng ôm lấy mẫu thân, nơi khoé mắt hoe đỏ, trực trào dòng lệ nóng sắp rơi.
"Yên nhi của ta lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác." Mạc Thiên Thanh lắc đầu, tính tình của nữ nhi làm sao có ai hiểu hơn mình.
"Yên nhi một chút cũng không muốn rời xa người.
Nhưng vương mẫu, thật sự không còn cách nào khác." Đi đến quyết định này, nàng đã có biết bao nhiêu là dày vò đau đớn, lựa chọn cách xa mẫu thân, người nuôi dưỡng nàng suốt mười bảy năm qua, nghìn vạn dăm không biết ngày tương phùng.
Mạc Thiên Thanh thở dài: "Mỗi một ngày trong suốt hơn mười bảy năm qua đều nhìn thấy Yên nhi, mai này mẫu hậu không biết phải như thế nào."
"Yên nhi cũng sẽ rất nhớ người."
Mạc Thiên Thanh buông Sở Lăng Yên ra, nhìn nàng bằng ánh mắt yêu chiều dịu dàng, khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt vạn phần xinh đẹp của nàng: "Yên nhi của mẫu hậu thật sự quá mức xinh đẹp."
"Giá như Yên nhi không như lời của vương mẫu nói..." Thì có lẽ cũng không đến bước đường hôm nay.
"Yên nhi không được nói như vậy." Mạc Thiên Thanh đưa một ngón tay lên môi ngăn cản lời của nữ nhi, "Yên nhi chính là do mẫu hậu sinh ra, con không làm sai gì cả, thì làm sao có thể nói giá như, không được tự trách bản thân có biết không?"
"Yên nhi nói sai, nghe theo vương mẫu sửa đổi." Sở Lăng Yên gật đầu.
"Yên nhi khiến mẫu hậu rất hãnh diện, bất kể là nhan sắc hay tài trí đều hơn người, đừng vì đau lòng của mẫu thân mà tự trách bản thân."
"Thiên hạ thật sự đã đồn đại quá lời rồi." Sở Lăng Yên lắc đầu.
Nàng thật sự không thể tin rằngh thế nhân đã đồn đại về mình như thế tuyệt sắc, không nghĩ lại có thể phóng đại mọi việc như vậy, thậm chí đến cả Đại Quốc vô cùng xa xôi.
"Đã gọi là hoàng cung thì chắc chắn sẽ có sóng to gió lớn, nhưng mẫu hậu tin Yên nhi có thể tự bảo vệ mình được.
Lòng người chính là thứ đáng sợ nhất trên đời này, Yên nhi của mẫu hậu phải chăm sóc tốt cho bản thân có biết không?" Mạc Thiên Thanh cố ra vẻ tự nhiên nói, mặc dù cho trong lòng đang cuồng cuộng đau xót.
Quyết định thì cũng đã quyết định rồi, chỉ sợ nếu mình đau khổ tột cùng thì sẽ càng khiến nữ nhi thêm dày vò đau đớn.
Một mình đương đầu hiểm ác nơi xứ người xa lạ, thật sự đã quá đủ kinh hãi rồi.
Mạc Thiên Thanh ôm Sở Lăng Yên rất lâu mới chịu buông, cuối cùng lại thở dài: "Vương Phổ đã chờ Yên nhi từ sáng ở ngoài đại môn, giờ đã là giờ trưa nắng thật gắt gao, đứa nhỏ này vẫn kiên quyết đợi con, xem ra con cũng nên đi gặp hắn một chút đi."
"Vậy vương mẫu nghỉ ngơi, chút nữa Yên nhi sẽ quay trở lại với người." Sở Lăng Yên nói xong thì cũng lui ra ngoài, trời nắng như đổ lửa, thế nhưng lại đứng chờ mình, dù là gì thì cảm giác áy náy cũng không tránh khỏi, nên lúc này Sở Lăng Yên hướng đến nơi gọi là đại môn mà đi.
Ra đến đại môn đã thấy một nam nhân cao ráo mặc trường giáp vô cùng anh tú, nhìn vẻ mặt y nhăn nhó, Sở Lăng Yên khẽ gọi: "Huynh..."
"Yên nhi, muội nói cho ta biết rốt cục là có chuyện gì? Tại sao muội lại quyết định như vậy?" Nam nhân mang theo ánh mắt phẫn nộ nhìn người trước mắt, lời nói ra cũng đầy lửa giận.
"Đây là chuyện liên quan đến Tây Sở chúng ta, ta không thể ích kỉ như thế được, huynh có hiểu không?" Sở Lăng Yên bỏ qua ánh mắt phẫn nộ trước mặt, nhẹ nhàng giải thích.
"Tây Sở chúng ta nói sao vẫn có thể đối phó với Đại quốc, chúng ta sao phải e sợ bọn chúng? Sao phải hạ mình vì bọn chúng như thế?" Vẫn là ánh mắt phẫn nộ rực đỏ, gương mặt anh tú mang theo khó chịu nhăn chặt mày nhìn Sở Lăng Yên.
Y chính là nam nhi của một vị đại nhân quyền cao chức trọng ở Tây Sở, cũng chính là người may mắn được Sở Mục chỉ hôn cho tam công chúa, nếu không có gì thay đổi, sẽ trở thành phò mã.
"Tây Sở đương nhiên có thể đối phó được Đại quốc, nhưng đó là của quá khứ hoặc tương lai, nhưng hiện tại Tây Phong đã bị chiếm đóng, là lúc Tây Sở gặp khó khăn yếu thế nhất." Sở Lăng Yên lắc đầu, vẫn kiên nhẫn nhẹ giọng với người đang nóng giận trước mặt.
"Nhưng...ta có thể lãnh binh tiêu diệt bọn chúng! Cho dù ta hy sinh tính mạng này, cũng không muốn muội dâng cho tên hoàng đế háo sắc Chu Minh!" Vương Phổ gào lớn, đem hết tức giận áp lên hai chữ Chu Minh.
Đôi mắt tức giận nhưng chất chứa đầy bi thương trong đó, khiến cho người ta nhìn cũng phải xót xa.
"Huynh bình tĩnh lại được không?" Sở Lăng Yên thở dài nói ra, trong lòng mình không tránh khỏi một chút chua xót.
Huynh ấy thật sự đã cùng nàng lớn lên.
"Nếu huynh dẫn binh chống lại, liệu tù nhân trước đây cùng với hơn ba trăm người vừa bị bắt giữ đang mang dòng máu huyết Tây Sở có sống được không? Đã gọi là nô lệ, thì mỗi một ngày bọn họ phải trải qua đoạ đày như thế nào, huynh có lẽ chắc đã nghĩ qua rồi có đúng không?"
"Ta biết, nhưng, ta rất yêu muội...ta không thể, không thể để muội uỷ thân cho tên ác nhân Chu Minh đó được!" Là nam nhi đáng lẽ không tồn tại lệ châu, nhưng hắn lại vì người trước mắt đây mà mang theo đỏ rực ngấng nước trong mắt.
Chu Minh mà hắn biết chính là kẻ ham mê háo sắc, không biết có bao nhiêu nữ nhân đã rơi vào tay hắn, làm sao có thể để Yên nhi dâng cho một người như vậy.
"Ta hiểu tâm ý của huynh, nhưng thật sự không còn cách nào khác.
Mọi chuyện ta sẽ tự mình tính toán được, cũng sẽ tự lo cho bản thân mình.
Huynh cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không ta sẽ rất lo lắng." Sở Lăng Yên nở nụ cười trấn an, nụ cười xinh đẹp đến mức lưu luyến nhân tâm.
Nghe xong lời Sở Lăng Yên nói, Vương Phổ lúc này đã mất đi lửa đốt trong mắt, chỉ còn lại đau thương trong nhãn thần dũng mãnh, bởi vì hắn biết, dù có nói thêm trăm ngàn lời nữa, thì kết quả vẫn sẽ như vậy, dù không muốn cũng phải chấp nhận, trong lòng Vương Phổ lúc này cũng đã có tính toán riêng khiến cho hắn nhẹ lòng, vì thế khi cất giọng lần nữa, chỉ nghe được tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Tặng cho muội cái này, nhìn thấy nó cũng như thấy ta." Vương Phổ tháo từ đai lưng một miếng ngọc bội màu nâu đỏ sáng bóng, đưa đến trước mặt Sở Lăng Yên, ánh mắt hơn bao giờ hết mong chờ người trước mặt nhận lấy.
Đây là tín vật hắn đã mang theo suốt hai mươi năm qua.
Sở Lăng Yên có chút phân vân nhưng rồi mỉm cười đưa tay nhận lấy.
"Muội sẽ giữ cẩn thận."
Nàng đương nhiên biết ngọc bội này quan trọng như thế nào với huynh ấy, nhưng lại không nỡ đập tắt hy vọng trên gương mặt kia.
"Có thể cho ta ngọc bội của muội được không?" Ánh mắt Vương Phổ chuyển sang e dè, lời nói ra có chút ấp úng không trôi, hắn đã suy nghĩ rất lâu để có thể nói những lời này, hắn biết ngọc bội đối với Sở Lăng Yên có biết bao nhiêu quan trọng, từ nhỏ đến lớn nàng đều gìn giữ cẩn thận, không cho người khác có cơ hội chạm vào, nhưng hắn vẫn hy vọng sẽ có được.
Sở Lăng Yên vừa nghe xong, ánh mắt có chút bất ngờ, không nghĩ Vương Phổ sẽ đưa ra đề nghị này, vật tín lúc nãy cũng đã lấy trên tay huynh ấy, bây giờ liền lập tức rơi vào trạng thái khó xử, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn ích kỉ, nhẹ giọng từ chối: "Muội không thể..."
"Không sao cả!" Vương Phổ cười lớn, đưa tay ngăn ngừa trước khi Sở Lăng Yên muốn trả, "Đồ đã nhận rồi, muội không được trả lại đâu."
"Muội có thể tặng huynh những thứ khác, nhưng ngọc bội thì không thể." Sở Lăng Yên cố giải thích rõ, muốn cho áy náy trong lòng giảm đi một chút.
"Ta sẽ chờ muội." Vương Phổ dùng ánh mắt kiên định để khẳng định.
Muốn dùng tay nắm lấy cổ tay Sở Lăng Yên, nhưng lại gặp ánh mắt cự tuyệt của nàng, đôi tay chỉ còn biết nắm chặt đưa về.
Sở Lăng Yên luôn luôn như vậy đối xử với người khác thật dịu dàng, thật ôn nhu, bởi vì thế, chính hắn cũng không biết nàng có từng đặt hắn vào tâm không.
"Đừng chờ muội..." Sở Lăng Yên nhẹ giọng, lần nữa lắc đầu.
Sau câu nói, thân ảnh mỏng manh đó liền xoay đi vào trong, chốc lát đã khuất xa.
Người đi rồi, bầu trời như muốn sụp đổ dưới chân, Vương Phổ khuỵ gối, chống hai tay ở trên nền đất như muốn gục ngã.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ta nhất định sẽ cứu được nàng!.