Sáng sớm tinh sương, trời quang mây trắng, đem ánh nắng toả mọi ngóc ngách trong hoàng cung.
Hôm nay bầu trời đặc biệt trông veo, xanh ngời ngời, rõ ràng là một ngày tốt.
Tiếng chim hót vang xa rõ mồn một, gió đưa hoa cỏ lung lay, bọn chúng như biết nhảy múa, uốn lượn theo từng cơn gió đi qua.
Khung cảnh cung Phượng Tiền phút chốc như tiên cảnh, khó mà cưỡng lại mùi hoa nở rộ thơm ngát trời.
Bỗng, nghe tiếng chân lạch cạch từ xa, là tiếng động phát ra từ hướng đại môn.
Không gian yên tĩnh càng đem tiếng chân người nghe rõ, là tiếng chân vội vã gấp gáp của một thái giám, Tiêu Băng Ngôn không cần nhìn cũng đoán được.
Tiếng bước chân ngày càng gần, vượt qua ngã rẽ tiến vào sâu bên trong nội viện, đã thấy thân ảnh của một thái giám chạy đến, y phục trên người của y, chính là điểm nhấn, màu gấm xanh sáng bóng, nhất định là cấp vị cao.
"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tài có chuyện rất quan trọng cần bẩm báo!" Tiếng nói có đôi chút ẻo lả chua tai vang lên rất lớn.
Chỉ thấy y quỳ trên nền đất, đầu như muốn chạm xuống nền đá.
"Miễn đi." Từ lúc Đăng Trị chạy đến, bây giờ Tiêu Băng Ngôn mới chịu quay sang nhìn y, giọng nói thật thanh thoát rõ ràng, là nhu trong cương, nhẹ nhàng nhưng lại đầy uy quyền khiến người ta phải cẩn trọng, "Là chuyện gì mà có thể khiến Đăng công công hớt hãi lo lắng đến như vậy?"
"Thưa nương nương, chuyện này là liên quan đến Tây Sở." Đăng Trị đứng dậy nhưng vẫn cuối thấp người, ánh mắt dừng ở tại nền đất.
Đột nhiên gió to kéo đến, gọi là lồng lộng gió, thu hút tầm nhìn của Tiêu Băng Ngôn.
"Tây Sở gửi thư cầu hoà, đem Thiên Mạn công chúa làm thành cống phẩm dâng cho hoàng thượng.
Về phía hoàng thượng, người cũng đã chấp thuận yêu cầu của Tây Sở, chỉ hơn một tháng nữa, cống phẩm sẽ được đưa đến Đại quốc, thưa nương nương."
Chỉ vừa mới đó, nhưng bầu trời đã xám xịt một màu, gió càng lúc càng thổi to, đem phượng bào hất lên, khiến cho Tiêu Băng Ngôn phải lui vào bên trong phòng.
Người vừa lui được ba bước, bầu trời chớp nhoáng một cái, tia sét rành rành đánh xuống kêu một tiếng "rằm" thật lớn, đem lòng người làm thành chấn động.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến Tiêu Băng Ngôn có chút kinh hãi trong lòng, cửa vừa khép lại, mưa bắt đầu đổ xuống, hạt mưa to đến nổi nghe thấy tiếng va vào nền.
Bước vào đến tẩm điện, không biết vì đâu mà lại âm thầm thở dài, có lẽ chính Tiêu Băng Ngôn cũng không kiểm soát được.
Đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, là thay đổi của tự nhiên hay là điềm báo cho hoạ sắp tới? Vừa rồi còn sáng trưng nhưng sau khi Đăng Trị chạy đến báo, lời y vừa dứt thì cùng lúc đại biến, mọi thứ diễn ra thật sự rất nhanh.
Thời tiết chuyển biến như thế này cũng không phải là lần đầu, nhưng rơi vào thời điểm đặc biệt, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ là liên quan.
"Ngươi nói hơn một tháng? Chẳng phải quá nhanh hay sao?" Tiêu Băng Ngôn khó hiểu hỏi lại.
Nếu đây là tin tức vừa có, vậy chẳng phải đã quá gấp gáp hay sao.
Vậy rốt cuộc thì ai là người vội như vậy?
"Khởi bẩm nương nương, chuyện này..." Đăng Trị có chút ấp úng không thành lời.
Tiêu Băng Ngôn hơi nhướn mày, môi hé mở: "Có chuyện gì khó nói sao?"
Bên ngoài trời mưa rất to, hoàn toàn không có chút nắng để gọi là nóng.
Thế nhưng Đăng Trị lại có chút muốn rớt mồ hôi, bởi vì thanh âm lãnh đạm vừa rồi của hoàng hậu nương nương khiến hắn muốn đứng ngồi không yên, Đăng Trị hít một hơi nén lại lo lắng, cố gắng rành mạch một lời: "Khởi bẩm nương nương, là hoàng thượng đề nghị dâng cống phẩm, càng sớm càng tốt."
Tiêu Băng Ngôn cố hít một hơi cho cơ thể bình ổn sau lời vừa nghe.
Mình rõ ràng là một người rộng lượng, hàng năm đều tự tay tuyển thiếp cho hoàng đế, nhưng vào giây phút nghe được lời Đăng Trị nói, mặc dù đã đoán được nhưng trong lòng ngoài ý muốn dâng lên một cảm giác kì lạ.
Vị công chúa này rốt cuộc là xinh đẹp đến mức nào, mà lại khiến hoàng đế Đại Quốc đem ba ngàn giai lệ đặt sau nàng? Hai ba năm nay hoàng thượng củng cố binh lực, đều dồn vào biên giới Tây Sở, hoá ra không chỉ muốn mở rộng bờ cõi bức ép Tây Sở mà còn một ẩn ý lớn bên trong.
Chỉ là một nữ nhân nhưng lại làm hoàng thượng hao tâm tổn trí muốn có được, có đáng hay là không?
Nàng cũng chỉ là một người trên giấy, nghe qua lời đồn đại, chưa hề biết dung mạo ra sao nhưng lại làm biết bao nhiêu nam nhân tò mò, bất chấp muốn một lần nhìn thấy, có phải là quá lời rồi không? Tiêu Băng Ngôn ta thật không tin nữ nhân Đại Quốc lại thua kém một cái công chúa Tây Sở nhỏ nhặt như vậy.
"Nương nương còn có một chuyện...!nhưng chuyện này là tin mật chưa tiết lộ ra bên ngoài." Đăng Trị tỏ vẻ ấp úng, khó xử, vừa nhìn đã biết chuyện không hay.
"Đăng công công cứ nói, bản cung cam đoan không ảnh hưởng đến công công." Tiêu Băng Ngôn hiểu được nỗi lo của người trước mặt, lập tức trấn an, trong lòng cũng có chút nóng lòng muốn nghe chuyện tiếp theo.
"Nô tài còn nghe được, hoàng thượng nói chỉ cần Tây Sở chịu đem Thiên Mạn công chúa làm cống phẩm, người sẽ trả lại Tây Phong cho Tây Sở, chỉ giữ lại Tây Dương, còn lấy vinh dự của đế vương trị vì ra cam đoan không chiếm thêm phần đất nào của Tây Sở."
Tiêu Băng Ngôn nghe đến đây mặt mày tối xầm, ánh mắt đanh lại ẩn nhẫn tức giận hiếm thấy.
Nàng có mơ cũng không nghĩ ra hoàng thượng lại có quyết định như vậy, chỉ vừa nãy còn nghĩ mười phần, thì năm phần là mở rộng bờ cõi, năm phần muốn cống phẩm.
Nưng hiện tại một lời Đăng Trị vừa nói, chứng minh mười phần thì mười phần đều là vì bốn chữ công chúa Tây Sở mà làm.
Hơn hai năm hao tâm tổn sức hoàng thượng mới chiếm được Tây Phong, thì ra chỉ là bước đệm để ép buộc Tây Sở giao ra công chúa.
Mà hoàng thượng cũng hiểu Tây Phong như thế nào quan trọng với việc mở rộng bờ cõi, những đời trước chưa từng có ai làm được, bây giờ lại đem tất cả đặt sau một nữ nhân.
Nghĩ đến đây Tiêu Băng Ngôn có chút hít thở không thông.
"Những gì vừa nghe được nô tài liền đem bẩm báo cho nương nương.
Mưa vừa tạnh, nô tài liền phải trở về." Đăng Trị cuối thấp người, xin cáo lui.
"Đăng công công làm tốt lắm.
Bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi, chỉ cần ngươi hiểu chuyện, sớm muộn cũng sẽ có được mong ước." Tiêu Băng Ngôn tán dương bằng cách ban thưởng.
Đăng Trị tuy là thái giám ở Đại điện nhưng lại trung thành với mình, lại là người thông minh, dụng việc rất tốt, không thể không trọng dụng y.
"Đa tạ nương nương, nô tài sẽ không làm người thất vọng." Đăng Trị vừa nghe một câu, đáy mắt liền sáng rực, trong lòng vui vẻ, nhanh chóng lui xuống..