(Tinh tế đệ nhất Đại pháp sư)
+。ο・;+ 个・maitran.wordpress.com・(・ω・。) +。ο
.77.
Âm thanh vang vọng trong trạm năng lượng hết sức tra tấn màng nhĩ, lại như tiếng rít gào sắc bén phát ra khi cuồng phong thổi qua khe nứt, cơn bão đen do Druid kẻ hủy diệt tạo ra len lỏi qua toàn bộ trạm không gian, chúng nó cuồng loạn mà phấp phới, xé nát mỗi một điểm kết cấu ứng lực, Nigel đứng ở giữa tâm bão, sự hủy diệt đang lan rộng xung quanh hắn, nhưng hắn cũng là một sinh mạng, hắn cũng ở trong vòng tròn hủy diệt đó, cho nên sức mạnh nguyền rủa của kẻ hủy diệt bao gồm chính hắn.
Giống như một vết nứt trên mặt đất, lộ ra dung nham, da của Nigel bị xé rách bởi sức mạnh tàn bạo, huyết nhục đỏ đậm trở nên khô héo trong ma pháp.
Trong chốc lát hắn gần như máu thịt chia lìa, lộ ra xương cốt dữ tợn, chuyển cảnh như hiệu ứng đặc biệt của phim kinh dị, ngay cả Hayden cũng sợ ngây người.
Da thịt nứt ra vết thương lớn giống như một con mắt, ánh mắt đỏ như máu nhìn tới chỗ nào, chỗ đó chính là vùng đất hoang vu.
Lĩnh vực tử vong lan tràn, linh hồn tinh chi linh bị kéo ra khỏi cơ thể, phát ra tiếng hét thảm không thể nghe thấy.
Thế nhưng Nigel dường như không cảm giác được vết thương, đau buồn phủ kín như một cơn sóng lớn nhấn chìm ý thức của hắn, đó là bi thương không có cách nào vùng vẫy khi đối mặt với sức mạnh to lớn của vũ trụ —— ai có thể ngăn cản bầu trời rơi xuống, ai có thể ngăn cản núi cao sụp đổ, ai có thể chữa lành mặt đất sôi trào? Sự hủy diệt của tự nhiên là không nói đạo lý, tử vong không bao giờ hẹn trước, nó lặng lẽ chờ tại ven đường, bắt lấy bất kỳ người đi đường nào. Nhưng nó cũng là một phần của tự nhiên, thế giới chỉ có sinh hoặc tử không thể tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Trong sự yên lặng của tử vong, một âm thanh trộn lẫn với dòng điện, giống như âm thanh của hạt giống rốt cuộc nẩy mầm trên đồng cỏ, cuối cùng đã phá vỡ hoàn toàn vùng quê hoang vắng, nói bên tai đứa trẻ nơi thôn dã ——
"Quá xấu rồi! Em muốn chia tay!"
Luồng khí tử vong kiêu ngạo dừng lại giữa không trung, một giây sau, nó đột nhiên co lại về trung tâm vòng tròn nhanh hơn gấp mười lần so với tốc độ lan rộng, da thịt nhanh chóng lành lại, máu chảy ra dùng vận tốc ánh sáng chảy ngược, vờ như không có gì xảy ra.
Một giây sau xuất hiện ở chỗ Druid là một Druid hình dáng nhân loại.
Đáng tiếc, cảnh tiêu điều của trạm năng lượng và một đống tinh chi linh dính nhơm nhớp chứng minh vừa nãy xác thực xảy ra những gì.
Nigel nghiêm túc quay người, cuối cùng một tia hồng quang đặt sâu trong linh hồn, tiếng sấm mùa đông qua đi, chồi xuân nhỏ bé mỏng manh nhô ra từ những vết nứt của mặt đất cằn cỗi băng giá.
Hắn trịnh trọng nói: "Không được."
Cơ thể mô phỏng người của trí tuệ nhân tạo vẫn chết cứng tại chỗ, nhưng Nigel tuyệt đối sẽ không nghe lầm, mặc dù âm thanh kia chứa đầy tiếng dòng điện vặn vẹo, giọng điệu của Elan cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai. Hắn thậm chí nhìn thấy bên trong cặp mắt máy móc kia chợt lóe lên ranh mãnh.
Shaw đỏ mặt, rút quang não của mình ra khỏi giao diện dữ liệu ngoài của Elan, dòng điện quá tải thiêu hủy quang não kia, nhưng trước khi quang não bị hỏng, Shaw hoàn thành nhiệm vụ.
Nigel hoảng hốt hỏi: "Cậu... cậu làm gì?"
Mặt của Shaw đỏ hơn tích huyết, nhỏ giọng nói: "Tôi mượn chức năng network của Elan, xuất bản thơ tôi viết trước đây lên mạng."
"... Thơ?" Giọng Nigel cất lên cao.
Shaw gật đầu: "Đúng, tựa đề gọi là《 Tình cảm chân thành bất tử 》, nó đồng thời thỏa mãn ca ngợi sinh mệnh và tình yêu."
Trong một khoảng lặng, tinh chi linh chết thảm trên mặt đất chỉ còn lại tàn dư, bong bóng ùng ục ùng ục.
"... Cho nên, đây là nguyên lý gì?" Ngay cả người tỉnh táo nhất là Hayden cũng rơi vào hoang mang, Elan sắp chết, Nigel nổi điên, sau đó Shaw tải lên một bài thơ... Elan sống lại, Nigel cũng không nổi điên? Shaw...
Trong giọng nói của Hayden vừa mang theo nghi hoặc xen lẫn kiêu ngạo: "Bài thơ này của cậu... năm nay sẽ giành được giải thưởng văn học tinh tế đi?"
Cả người Shaw đều nóng cháy, biến thành đỏ ửng, cậu lại nhỏ giọng nói: "Đó là thơ em viết năm sáu tuổi, ca ca chọn."
"Ludwig tỉnh rồi?" Hayden lập tức hỏi.
Shaw bối rối lắc đầu: "Em không biết, em cảm giác ca vẫn ở đó, nhưng ca hiện tại không trả lời, ca cuối cùng nhắc nhở em, uy lực của bài thơ kia không đủ, không có cách nào trực tiếp giúp Elan tốt lên, ca nói anh rể dùng thánh quang tách linh hồn của Elan ra ngoài, đưa cho Nigel, chờ ca tỉnh dậy xử lý."
Sức sống của trí tuệ nhân tạo vẫn đang dần cạn kiệt, vừa rồi Shaw tương đương nạp điện cho y, nhưng nền tảng vật chất mà sinh mệnh của trí tuệ nhân tạo phụ thuộc vào —— mô-đun bo mạch chủ —— đã bị thiêu hủy toàn bộ, giống như thân thể nhân loại bị điện giật tử vong.
"Ca ca nói, phải nhanh, linh hồn của nhân loại không giống với trí tuệ nhân tạo, nhân loại chết rồi, sẽ tạm thời biến thành vong linh, tinh thần lực mạnh có thể ở lại trong thân thể, nhưng trí tuệ nhân tạo chết rồi, theo sự phá hủy dữ liệu, bo mạch chủ và mô-đun sinh học logout vĩnh viễn, ý thức của y sẽ tiêu tan."
Lần này Nigel rất lo lắng, hắn đã trải qua quá nhiều thăng trầm chỉ trong vài phút, thêm một lần nữa huyết quản của hắn sẽ nổ tung. Vì phòng ngừa Druid dằn vặt giữa hai loại sức mạnh phồn vinh và xơ xác lại làm nổ tung chính mình, Hayden lập tức ra tay, Shaw còn trong nháy mắt cộng hưởng với trí nhớ của pháp sư, viết ra một phần《 Giáo trình tước linh hồn cho kẻ ngốc —— chuyên dùng cho Thánh kỵ sĩ —— Đại pháp sư Ludwig, tặng cho Hayden 》,viết rất rõ ràng làm sao phẫu thuật linh hồn, sau khi xem xong, đừng nói Hayden, Shaw cảm thấy mình cũng học được.
...
"Cho nên, không cần biết bài thơ đó tệ cỡ nào, dù cho dở tới nỗi chọc các nhà văn tức đến thổ huyết, miễn là những câu thơ của người ngâm thơ rong "Biểu diễn công khai", có thể trở thành phương tiện ma lực." Ludwig thở dài.
"Đúng thế." Trong hư không, một âm thanh nào đó trả lời, "Thế nhưng làm phép bằng gõ chữ thật sự không ra thể thống gì."
Ludwig không biết mình ở chỗ nào, cậu có thể nghe thấy mình nói chuyện, nhưng thật sự là nghe thấy chính mình nói chuyện sao? Ludwig không thể cảm nhận được tai mình —— một linh hồn không có bộ phận bên ngoài, âm thanh cậu nghe bây giờ, chẳng qua là một loại tinh thần lực nhất định nào đó mà thôi.
"Tại sao ngươi giữ ta ở đây?" Ludwig nghi hoặc nhìn hư không, hay nói cách khác, tự cho là nhìn.
Âm thanh kia trả lời: "Ngươi đi ra ngoài, có chuyện gì với Druid và người ngâm thơ rong sao? Thánh kỵ sĩ ngươi chọn kia cũng không tệ lắm, nhìn cũng được. Yên tâm đi, trạm năng lượng này chưa nổ xong, bọn họ đã chạy mất dạng. Ôi, Thánh kỵ sĩ này quả thực khá lắm, đầu óc không phát triển trong cơ bắp, còn biết nhét linh hồn của trí tuệ nhân tạo nhỏ bé vào linh hồn tràn ngập sức mạnh chữa lành của Druid."
Ludwig kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, đó là Hayden nhà ta."
Hayden vui vẻ là được. Còn nhân loại và nhóm trùng tộc có thể ngăn cản tinh chi linh hay không, Ludwig không bao giờ lo lắng, nếu như bọn họ thật sự thất bại thảm hại, thêm một pháp sư vào, cũng không ích gì, nếu như bọn họ cuối cùng có thể kiên trì để chiến thắng, thêm một Ludwig cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa.
Ludwig vừa nãy tranh thủ liếc mắt nhìn, ừm, Hayden chăm sóc Shaw rất tốt, Mia cũng thật ngoan, tuy rằng không thấy rõ hình nhân tí hon Mia nắm trong tay kia cụ thể là cái gì, nhưng có lẽ không phải là đồ vật nguy hiểm gì.
Giọng nói trong trong hư không lơ lửng không cố định: "Chỉ có điều, Druid điệu vongnhân* kia đúng là giỡn chơi!" (thương tiếc người vợ đã mất)
Druid điệu vong nhân, thương tiếc tử vong, nghênh đón sự sống mới, sau khi cảm nhận được sức mạnh đen tối của thiên nhiên khô héo và tử vong, lựa chọn giữ vững sinh mệnh, giống như một người bảo vệ rừng kiên nhẫn chờ đợi ngọn đồi hoang bị lửa đốt trụi một lần nữa mọc lại ngọn cỏ đầu tiên. Druid đồng thời nắm giữ hai loại sức mạnh đối lập là héo tàn và chữa lành, là người bảo vệ sự cân bằng, còn được gọi là điệu vong nhân.
Trong vài phút, Nigel đã trải qua từ Druid tự nhiên rơi xuống thành kẻ hủy diệt, lại từ trạng thái kẻ hủy diệt tìm về lý trí, trở thành một điệu vong nhân có thể cảm ngộ hủy diệt nhưng cũng có thể kiềm chế nó.
Đây là nhánh hiếm nhất của Druid, chứ đừng nói có lợi hại hay không, xác suất ngàn năm không có một, là một loài động vật quý hiếm cần bảo vệ.
Giọng nói trong hư không chứa đầy cảm xúc: "Tiến giai điệu vong nhân lại đơn giản như vậy, giết chết bạn trai của hắn trước mặt hắn rồi cứu sống là được, đây là lối tắt thần kỳ gì để tiến giai chứ! Druid truyền thừa nhiều năm như vậy, cuối cùng truyền mất luôn đầu óc, chỉ còn chất thải màu vàng?"
Ludwig không tán thành: "Ta cảm thấy, hắn là bị câu muốn chia tay của Elan dọa cho thành điệu vong nhân."
Mất lý trí sao? Dọa một cái là được rồi, đối với Druid bị Đệ tam văn minh lây nhiễm làm trí thông minh tụt giảm nghiêm trọng và đầu óc trở nên mơ màng, cũng hữu dụng!
"Người ngâm thơ rong nhỏ kia cũng rất thú vị." Giọng nói trong hư không lại nói, "Những người ngâm thơ rong khác triển khai ma pháp đều là ca hát, mặc dù một số kẻ giai điệu bỏ đi du lịch, ta muốn rút dây thanh quản của hắn ra ngoài làm thắt lưng, hắn bị ép lựa chọn hát rap, nhưng lần đầu tiên ta gặp người ngâm thơ rong ngại mở miệng nên không thể nói, dùng đánh chữ triển khai phép thuật."
Ludwig trịnh trọng tóm tắt qua loa: "Cái này gọi là người ngâm thơ rong chủ nghĩa hậu hiện đại."
Giọng nói trong hư không lộ ra chút nghi hoặc: "Hiện tại trường phái ma pháp đã phóng túng không khuôn phép như thế sao?
Ludwig: "Ngươi hiểu rõ ma pháp như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?"
Giọng nói kia thuận miệng trả lời: "Ngươi không phải đoán được sao?"
Ludwig hiểu rõ: "Ngươi biết đọc tâm? Ồ, ngươi không phải là pháp sư nhân loại, ngươi đương nhiên có thể có năng lực tương tự. Ngươi đã nhốt ta ở chỗ này không cho ta tỉnh dậy —— ta đã là pháp sư truyền kỳ, còn đi qua tinh giới một chuyến, nhưng ta không thể phá vỡ xiềng xích của ngươi, vậy cho thấy —— sức mạnh của ngươi không thuộc về mặt phẳng vật chất, không thuộc về thế giới bình thường."
"Chà, không ngốc." Âm thanh kia nói, "Khi ngươi làm nổ tung phòng thí nghiệm của mình, giống như một yêu tinh gây ra do uống quá nhiều rượu giả, bây giờ ngược lại rất nhạy bén đấy."
Khuôn mặt của Ludwig đỏ lên một chút ở tại nơi không nhìn thấy, nghiêm túc nói: "Ta đã nhận ra những sai lầm của quá khứ."
"Phải, ngươi phân tích tiếp."
"Sức mạnh của ngươi không thuộc về nhân gian, nó thuộc về pháp tắc." Ludwig biết lắng nghe, "Ngươi chỉ ra tay với ta sau khi ta làm sâu sắc sự đồng điệu với ma quỷ, bởi vì trước khi hoàn toàn bị đồng hóa cùng ma quỷ, ta phần lớn vẫn thuộc về mặt phẳng vật chất chính, sức mạnh cao hơn mặt phẳng vật chất chính không thể tham gia, nhưng một khi ta bị vực sâu lây nhiễm, mặc dù ta mượn sức mạnh của nó, dấu ấn của vực sâu hư vô vẫn bao trùm linh hồn ta, hiện tại ta là một lãnh chúa ma quỷ thực sự, có thể xem là thuộc về sức mạnh của vực sâu hư vô. Nghe đồn rằng Quang Minh thần và Hắc Ám quân chủ cùng liên thủ thiết lập một bức tường, đày ma quỷ và ác ma tới vực sâu, cũng phân cách mặt phẳng vật chất chính, để ngăn chúng nó ăn sạch sinh linh bình thường. Nơi này là hư không, ngài là thần linh đại diện pháp tắc ra tay ngăn cản "Lãnh chúa ma quỷ xâm lấn nhân gian, vực sâu làm mục nát mặt phẳng vật chất", vì vậy rất có thể ngài mãi mãi cũng sẽ không để cho ta trở về, đúng không? Ngài tinh thông ma pháp, còn cười nhạo Druid và người ngâm thơ rong, đối với Thánh kỵ sĩ thì xoi mói lựa chọn... cho nên... ngài có phải là Thần Ma Pháp?"
Giọng nói trong hư không một thời gian dài không trả lời, gần như chấp nhận lời giải thích này, Ludwig không chú ý chút nào đến chuyện "Rốt cuộc không thể trở về", trái lại hưng phấn hô lên: "Thần Ma Pháp thực sự tồn tại? Ta cho rằng là đùa giỡn thôi!"
"Ây..." Âm thanh kia dừng một chút, cười rộ lên, mỉm cười một phút chốc mới trả lời, "Quả thực, ban đầu đó là đùa giỡn. Ngươi biết đấy, ngoại trừ Chủ thần tối cao là Quang Minh thần và Hắc Ám quân chủ, Druid và tinh linh còn được che chở bởi Thần tự nhiên và sinh mệnh, kỵ sĩ hắc ám có thể gọi Thần tử vong và giết chóc khi ngàn cân treo sợi tóc, tinh linh hắc ám có Nữ thần bóng đêm, một số tín đồ hoang dã được Thần hoang dã che chở, bán thú nhân có tổ tiên bộ tộc và Thần man rợ, một số tu sĩ ở tu viện biên giới phía bắc, tăng lữ có thể được Nữ thần ban ngày quan tâm, thuật sĩ não tàn miễn cưỡng gọi vực sâu chi linh, vân vân, cho nên dựa vào cái gì pháp sư chúng ta không có thần, không có thần thật là bất tiện, thời điểm ngươi đang khiếp sợ muốn hét lên một vị thần, vì không có tên thống nhất để gọi, dẫn đến ngươi gọi nguyên tố "Lửa" chúc phúc, ta gọi nguyên tố "Nước" phù hộ, kẻ khác há mồm kêu trời, thoạt nhìn rất vô tổ chức vô kỷ luật."
Ludwig gật đầu: "Ta biết, sau đó các pháp sư cổ đại thuận miệng bịa ra một vị Thần Ma Pháp, sử dụng làm câu cửa miệng thống nhất."
"Đều là pháp sư truyền kỳ nắm giữ sức mạnh siêu phàm, lời không thể nói lung tung." Vị Thần Ma Pháp trong hư không ý cười dạt dào, "Huống chi không ít pháp sư tu luyện ngôn linh tinh thần hệ, thế hệ này qua thế hệ khác gọi, gọi nhiều, Thần Ma Pháp được pháp tắc của thế giới thừa nhận. Các pháp sư cuối cùng tự tạo ra được vị thần của riêng mình."
Ỷ lại lực lượng bên ngoài che chở? Quên đi, tất cả các pháp sư đều là bậc thầy, chứ không phải là đám tư tế bị ánh sáng ô nhiễm không hát thánh ca sẽ không mở miệng nói chuyện, kiến thức và học vấn có thể dựa vào cầu khẩn đạt được sao? Nếu không thể, vậy tránh ra ta tự mình tới!
Ludwig: "Cho nên, ngài là Thần Ma Pháp, vậy thời điểm ngài còn ở nhân gian, nhất định là pháp sư mạnh nhất?"
Âm thanh kia phát ra cảm khái xa xôi, một lát sau trả lời: "Đó là dĩ nhiên."
Ludwig phấn khích đến mức ngay lập tức nói: "Vậy thì tốt quá! Chúng ta hãy đánh một trận, ta muốn biết trình độ pháp thuật của ta còn bao xa mới có thể vượt qua ngài!!! Mau tới mau tới, đừng thẹn thùng, tuy rằng ta là pháp sư thời đại mới, nhưng ta sẽ không ghét bỏ phép thuật của ngài quê mùa lạc hậu!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lulu: Đánh bại ngươi ta chính là số một trong giới ma pháp!!! Chaiyo!!!
Mỗ thần: Ta rất thưởng thức sự cuồng vọng của ngươi.
Hayden: Cha mẹ chấp thuận rồi! Ngày mai sẽ có thể đăng ký kết hôn!!! Kích động. jpg
✦ ★ ☆ maitran.wordpress.com ✰ ✮ ✯
Lud đã trở lại ʕ •̀ ω •́ ʔ Lại vì đam mê học hỏi mà bỏ rơi Hay rồi~