Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Không ai hiểu động tác chào theo nghi thức quân đội này của Hứa Thất An, nhưng Tống Đình Phong thì nhìn ra sát ý của một số đồng la, chính là đám thuộc hạ của Chu ngân la.
"Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy." Tống Đình Phong hét lớn một tiếng, là người đầu tiên nhào lên, đè Hứa Thất An xuống đất, vặn hai tay hắn ra sau lưng, sau đó nhìn mọi người xung quanh:
"Đồng la Hứa Thất An tập kích thượng cấp, xem kỷ luật như không, phải giao cho nha môn thẩm tra xử lí."
Chu Quảng Hiếu khó chịu không nói một lời bước tới, tháo dây thừng bên hông, tự mình trói đồng liêu lại.
Thấy hai người đã bắt được Hứa Thất An, các đồng la chung quanh đều khẽ thở phào.
Tống Đình Phong sắc mặt khó coi, nói nhỏ vào tai Chu Quảng Hiếu: "Ngươi dẫn hắn quay về nha môn, ta đi trước, báo việc này cho lão đại.
Nhớ, không được để thủ hạ của Chu ngân la áp giải, chăm sóc hắn."
Nói xong, Tống Đình Phong ôm quyền nói: "Người này ở cùng dưới trướng Lý ngân la với ta, phạm vào tội lớn này, chúng ta cũng có trách nhiệm.
Chúng ta sẽ áp giải hắn phản hồi nha môn, chư vị tiếp tục xét nhà."
"Được!"
"Làm phiền."
Chúng đồng la nói.
Tống Đình Phong nếu đã nhận lời, như vậy nếu phạm nhân chạy thoát, hắn cũng sẽ là người chịu trách nhiệm, không liên quan tới bọn họ.
Còn nữa, nhiệm vụ xét nhà vẫn còn chưa làm xong, mọi người còn muốn kiếm bạc.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu tìm mấy đồng liêu đêm qua cùng đi phường ty chơi quay gian tế nước Nga, nhờ cùng áp giải Hứa Thất An.
Lão Tống có lẽ tức giận, trên đường đi không nói gì với Hứa Thất An, còn đạp vào chân hắn.
Rời phủ, ra roi thúc ngựa, bỏ đi trước.
Hứa Thất An cột tay, ngồi trên lưng ngựa, bị đồng la bao quanh áp giải về nha môn Đả Canh Nhân.
Lúc này, cơn giận đã qua, Hứa Thất An mới bắt đầu thấy lo cho mình.
Sợ chết đúng là sợ chết, nhưng mà không hối hận.
Gia quyến của phạm quan không bị tội liên đới, các nàng vốn có thể chỉ bị đuổi ra khỏi phủ mà thôi.
Hứa Thất An luôn cố gắng thích ứng với quy tắc của thời đại này, cố gắng hòa nhập mình vào nó, giấu mình, hắn đã dặn Hứa Tân Niên như thế.
Cũng là dặn dò chính mình.
Ít nhất bây giờ đã là võ phu bát phẩm, đã bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh.
Mãi đến khi thấy cô bé kia gặp phải vận mệnh không may, lòng tin của Hứa Thất An suy sụp, hắn tỉnh táo trở lại, tìm về bản tâm ban đầu của mình.
...
"Giá, giá, giá...." Tống Đình Phong giục ngựa chạy như điên, không ngừng vỗ mạnh vào mông ngựa, miệng hét to: "Đả Canh Nhân làm việc, tránh đường, tránh hết cho ta."
Người đi đường vội vã tránh sang bên, tiếng chửi rủa vang lên liên tiếp.
Tống Đình Phong mặc kệ, ra roi thúc ngựa chạy về nha môn Đả Canh Nhân, không kịp vứt cả cương ngựa cho lao dịch ở cửa, cứ thế vọt vào nha môn.
....
Lý Ngọc Xuân đang ở trong văn phòng, tai bỗng nhúc nhích, ngẩng đầu lên, yên lặng chờ vài giây, Tống Đình Phong chạy như điên xông vào Xuân Phong Đường.
"Chuyện gì?!" Lý Ngọc Xuân hỏi.
Bước chân hoảng loạn vội vàng như thế, nhất định có việc bẩm báo.
"Hứa Thất An suýt nữa giết Chu ngân la, lão đại, mau đi cứu hắn." Tống Đình Phong nói cực nhanh, không chờ Lý Ngọc Xuân đặt câu hỏi, đã nói tiếp: "Chu Quảng Hiếu và chư vị đồng liêu đang áp giải hắn về nha môn, Chu kim la sẽ nhanh chóng nhận được tin tức, ta sợ Hứa Thất An còn không có được cơ hội vào tới nha môn."
Lý Ngọc Xuân không hỏi thêm, đứng bật dậy, dẫn Tống Đình Phong chạy ra Xuân Phong Đường.
Mục tiêu của ông rất rõ ràng, Dương Nghiên Thần Thương Đường.
Muốn đối phó kim la, chỉ có kim la.
Hai người bước vội vã, Lý Ngọc Xuân vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Tống Đình Phong thở dốc, nhanh chóng nói: "Họ Chu muốn lăng nhục nữ quyến của phạm quan, Hứa Ninh Yến ngăn cản, hai người nổi lên xung đột, Hứa Ninh Yến một đao chém Chu ngân la trọng thương, tính mạng nguy kịch...."
Tống Đình Phong nói xong, tiếp tục bổ sung chi tiết, gồm cả chuyện trước khi xuất phát, Chu ngân la cố ý nhằm vào, làm khó dễ Hứa Thất An.
Lăng nhục nữ quyến phạm quan?
Nếu nói lúc đầu, trong lòng Lý Ngọc Xuân hơi có ý trách Hứa Thất An chém Chu ngân la, thì lúc này, ông đã hoàn toàn đứng về phía Hứa Thất An.
"Tí nữa gặp Dương kim la, ngươi thuật lại mọi chuyện lần nữa, nhớ, không được nhắc tới chuyện Chu ngân la tận lực làm khó dễ Hứa Thất An." Lý Ngọc Xuân dặn.
Tống Đình Phong sửng sốt vài giây, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay, “dạ” mạnh một tiếng.
Nếu kể lại chuyện xung đột trong nha môn, có khi Dương kim la sẽ cho rằng Hứa Thất An xung đột với Chu ngân la là có yếu tố cá nhân.
Chẳng khác gì kết thù ẩu đả.
Không kể ra, vậy Hứa Thất An chính là chỉ thuần túy chấp pháp theo lẽ công bằng, đúng vậy, chấp pháp theo lẽ công bằng.
Các nhóm xét nhà tạo thành kết cấu, chính là để giám sát lẫn nhau, để phòng có kẻ kiếm lời vào túi riêng.
Nhưng Hứa Thất An vẫn phạm sai lầm, mà sai lầm này vô cùng nghiệm trọng.
Đúng ra, hắn phải quay về nha môn cử báo, chứ không phải tự mình động thủ, còn khiến thượng cấp trọng thương.
Ở nha môn, phía dưới phạm thượng, giết chết thượng cấp, sẽ bị phán trọng tội, chém ngang lưng.
"Hắn, còn cứu được không?" Tống Đình Phong bờ môi khô khốc.
"...." Lý Ngọc Xuân nhìn hắn, "Không biết."
Hai người tới Thần Thương Đường, Dương Nghiên hôm nay không đi Chính Khí Lầu làm bạn với Ngụy Uyên, đang khoanh chân ngồi thổ nạp.
Có vẻ hắn không định mở mắt, vẫn tiếp tục thổ nạp, vận chuyển chu thiên.
Nếu là bình thường, Lý Ngọc Xuân sẽ ngoan ngoãn chờ, chờ chu thiên chấm dứt mới bẩm báo công việc.
Nhưng hôm nay không thể đợi, Lý Ngọc Xuân trầm giọng nói: "Dương kim la, đã xảy ra chuyện lớn."
Dương Nghiên mở mắt ra, mặt không cảm xúc, không giận không vui: "Chuyện gì?"
Lý Ngọc Xuân nhìn Tống Đình Phong, Tống Đình Phong lập tức bẩm lại chuyện tranh chấp khi xét nhà của Hứa Thất An và Chu ngân la, hoàn toàn không nhắc tới chuyện ân oán lúc tập kết.
Lý Ngọc Xuân lập tức bổ sung: "Với tính cách của Chu kim la, e là Hứa Thất An không về được."
Vẻ mặt Dương Nghiên trở nên ngưng trọng, "Ta đã biết."
Hắn đứng dậy, vừa sải chân một cái, liền biến mất khỏi nội đường.
.....
Chu Dương là một trong mười kim la của kinh thành nha môn Đả Canh Nhân, tứ phẩm võ phu, trước kia tòng quân, từ một quân binh bắt đầu đi lên, một đường tích góp từng chút quân công, trở thành Bách hộ, sau đó được Ngụy Uyên nhìn trúng, tuyển vào Đả Canh Nhân, trọng điểm tài bồi.
Được coi như dòng chính kim la của Ngụy Uyên, địa vị chỉ kém hai nghĩa tử của ông ta một chút.
Chu Dương có ba nhi tử.
lão đại là kẻ không thành võ chẳng thành thân, lão nhị đọc sách gà mờ, nhậm chức ở Lại bộ.
Duy chỉ có lão tam Chu Thành Chú thiên tư thật tốt, là ngân la trẻ tuổi nhất của Đả Canh Nhân, rất được Chu Dương coi trọng.
Lúc này, một thuộc hạ ngân la hoảng sợ vọt vào, sắc mặt khó coi, "Đại nhân, đại nhân, không tốt, Chu công tử đã xảy ra chuyện...."
Chu Dương đang cúi đầu xem hồ sơ lập tực ngẩng đầu, nghe ngân la kia tiếp tục nói: "Chu công tử bị một đồng la chém trọng thương, sinh tử khó liệu.
Người đã được đưa về nha môn, đang được cấp cứu, ty chức đã phái người đi mời thuật sĩ Ty Thiên Giám rồi."
Ngân la kia dẫn đường Chu Dương đến Hùng Ưng Đường của nhi tử, thấy tiểu nhi tử hôn mê bất tỉnh, cũng nhìn thấy vết thương kinh người trên ngực con.
Mấy ngân la dưới trướng của ông ta đang vận chuyển khí cơ, giữ cho cơ thể của Chu Thành Chú luôn đầy cơ năng, hai đại phu của nha môn đang cứu chữa.
Chu kim la mặt đen lại: "Tình hình ra sao?"
Hai đại phu như không nghe thấy, hai tay liên tục, cầm máu, bôi thuốc, châm cứu kéo dài tánh mạng, khâu lại vết thương.
"Vết đao sâu hơn nửa tấc nữa, là sẽ cứa vào tim, đến lúc đó, dù có là thuật sĩ Ty Thiên Giám cũng không cứu được." Một đại phu ngẩng đầu lên, đáp:
"Pháp Khí ngân la đã đỡ thay cho Chu đại nhân phần lực công kích chí mạng, may mắn bảo vệ được tính mạng, nhưng đao khí đã xâm nhập vào tạng phủ, không rút được nó ra, Chu đại nhân tối đa chỉ chống đỡ được nửa canh giờ."
"Thuật sĩ Ty Thiên Giám chừng nào mới tới?" Tiếng Chu kim la bỗng cao lên.
"Đã phái người đi mời rồi, sẽ tới nhanh thôi." Ngân la dẫn ông ta tới đáp.
Chu kim la gật đầu: "Ai làm?"
Ngân la hồi đáp: "Đồng la Hứa Thất An, dưới trướng Lý Ngọc Xuân....."
Hứa Thất An?
Chu kim la đã từng nghe thấy tên tiểu nhân vật này, Khương Luật Trung đánh nhau với Dương Nghiên cũng là vì hắn.
chỉ là một đồng la nho nhỏ, mà dám gây tổn thương cho con của ông ta?
"Lúc tập kết, đồng la nhỏ đó đến muộn, Chu ngân la dạy dỗ hắn một trận, không ngờ hắn ghi hận trong lòng, lúc xét nhà, Chu ngân la bất quá chỉ đùa giỡn một nữ quyến nhà phạm quan, hắn liền rút đao ra chém người."
Ngân la này thật ra cũng chỉ là được đồng la bẩm báo lại, câu chuyện đúng chứ không sai, nhưng hắn ta đã chỉnh sửa, làm mơ hồ cái chính và cái phụ, lén đổi khái niệm.
Chuyển nguyên nhân gây xung đột thành lỗi của đồng la Hứa Thất An kia.
Dù sao hắn cũng không thể nói thẳng vào mặt phụ thân người ta là: Con của ngươi lăng nhục nữ quyến phạm quan, nên mới bị người ta chém.
Thấy mặt Chu kim la xanh mét, ngân la tiếp tục nói: "Hứa Thất An đó đang được áp giải về, có lẽ đã sắp về tới nha môn."
Xác nhận Ty Thiên Giám áo trắng sẽ tới kịp xong, Chu Dương nhìn tiểu nhi tử một cái thật sâu, rồi hóa thành một luồng gió mạnh, biến mất khỏi nội đường.
Chu kim la lao ra khỏi nha môn, nhìn ra phố, đã trông thấy sáu kỵ binh đang từ từ đi tới, trong đó có một người là Hứa Thất An, hai tay bị trói ra sau lưng.
Xung quanh chỉ có năm kỵ binh áp giải hắn về nha môn, những Đả Canh Nhân còn lại vẫn còn đang xét nhà, kiểm kê tài sản.
Chu kim la nhìn chằm chằm vào đồng la trên lưng ngựa, mặt không giận dữ cũng không có sát ý, khí cơ nơi ngón tay khẽ động.
"BOANG..." bội đao của Chu Quảng Hiếu tự động rút ra, bị khí cơ thao túng, chém về phía Hứa Thất An.
Không ai kịp trở tay, kể cả Hứa đại lang.
"Chích!"
Bội đao của một đồng la khác cũng bay ra khỏi vỏ, bay qua đón đỡ đao kia.
Hai thanh bội đao cùng rơi xuống đất, đánh xoảng một tiếng.
Lưng Hứa Thất An mướt mồ hôi lạnh.
Gương mặt không cảm xúc như chỉ nghiền chết một con sâu cái kiến của Chu Dương sầm lại, quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân mặt đơ sau lưng, cố nén lửa giận:
"Giết chết thượng ti chưa thành, theo luật phải chém, ngươi không bảo vệ hắn được."
"Có trảm cũng là ta đến trảm, " Dương Nghiên nghênh đón ánh mắt thịnh nộ của đối phương, thản nhiên nói: "Từ khi nào tới phiên ngươi tới đụng vào người của ta?"
"Được, việc này để Ngụy công định đoạt."
Hai người cùng đi Chính Khí Lầu, tìm Ngụy Uyên chủ trì công bằng.
Được phép cho lên, Dương Nghiên mặt không cảm xúc và Chu Dương lửa giận khó bình lên lầu, lên tầng bảy gặp Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên đứng ở vọng sảnh, lưng hướng về phía phòng trà.
Nam Cung Thiến Nhu đứng ở chỗ nối tiếp của vọng sảnh và phòng trà, lưng dựa tường, mặt cười lạnh trong xen lẫn vẻ nghiền ngẫm.
"Ngụy công!" Chu Dương ôm quyền, trầm giọng nói: "Con ta Chu Thành Chú bị đồng la Hứa Thất An chém trọng thương, sinh tử một đường, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
"Mong Ngụy công thay ty chức làm chủ, nghiêm trị đồng la Hứa Thất An."
Hắn ngẩng đầu nhìn vào lưng Ngụy Uyên, thấy ông ta không quay lại, thì tiếp tục nói: "Ngụy công, việc là thế này...."
Chu Dương kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối.
Ngụy Uyên lúc này mới quay người, quay về phòng trà, ngồi xuống bàn.
Dương Nghiên nói: "Nghĩa phụ, ở chỗ ta lại có một câu chuyện khác.
Chu Thành Chú thừa dịp xét nhà, muốn lăng nhục nữ quyến phạm quan, bị đồng la Hứa Thất An ngăn cản, Chu Thành Chú chẳng những không dừng cương trước bờ vực, ngược lại còn lôi nữ quyến phạm quan kia vào tiểu viện, muốn lăng nhục ngay trước mặt mọi người, Hứa Thất An khuyên can không được, mới phẫn nộ ra tay."
Quả thật đã làm khó Dương kim la, chỉ dùng một hơi nói luôn một lèo.
=))
"Thối lắm!" Chu Dương giận dữ: "Rõ ràng là đồng la Hứa Thất An báo thù cá nhân."
Ngụy Uyên thản nhiên lật ly, pha trà, chờ hai kim la nhao nhao xong, chủ yếu là Chu Dương to tiếng giận dữ quát tháo, Dương Nghiên chẳng hề phản ứng.
"Đã nói không giống nhau, vậy thì đối chất đi." Ngụy Uyên nói.
Rất nhanh, Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu và các đồng la áp giải người được kêu lên, kể cả Hứa Thất An.
Hắn bị mọi người vây vào giữa, tay vẫn còn bị trói.
"Nói rõ ràng!" Ngụy Uyên quét mắt mọi người, ôn hòa nói.
Chúng đồng la đều cúi đầu, không dám nhìn ông ta, dù lúc nào đại hoạn quan cũng xây dựng hình tượng là một kì nhân ôn hòa hiền lành kính cẩn cần kiệm.
Chu Dương nhìn chằm chằm vào ngân la báo tin cho mình: "Bẩm lại đầu đuôi rõ ràng mọi chuyện cho Ngụy công."
Ngân la kia lại thuật lại một lần, nội dung giống hệt như đã báo cho Chu Dương.
Các đồng la đều nhíu mày.
Chu Quảng Hiếu đẩy Tống Đình Phong một cái, hắn trầm mặc ít nói, không giỏi miệng lưỡi, chuyện này phải giao cho đồng liêu chuyên về hướng ngoại của mình ra mặt.
Trước mặt Ngụy công, ta nói chuyện cũng run mà....!Tống Đình Phong hít sâu một hơi: "Ngụy công, ty chức có việc bẩm báo."
Được Ngụy Uyên gật đầu, Tống Đình Phong khẽ nói: "Lúc tập kết, chúng ta không hề tới trễ, nhưng Chu ngân la lại cố tình làm khó dễ, động thủ đánh ta và Hứa Thất An.
"Lúc xét nhà, hắn buộc ba người chúng ta phải ở lại phòng trước, không được vào nội viện.
Quan lớn một cấp đè chết người, bọn ta chỉ còn cách nghe theo.
"Mãi tới khi hậu viện vọng tới tiếng các nữ quyến la khóc, Hứa Thất An mới không nhịn được nữa, lao đến.
Hắn quát lui được các đồng la còn lại, nhưng không biết phải làm sao với Chu ngân la.
"Chu ngân la biết pháp mà phạm pháp, chẳng những không thu liễm, ngược lại còn kéo nữ quyến kia vào trong nội viện, định lăng nhục ngay trước mặt mọi người, muốn dùng cách này để ép Hứa Thất An ra tay."
Chu Dương híp híp mắt: "Mưu hại thượng ti, vẫn là tử tội."
Tống Đình Phong cắn răng, lớn tiếng nói: "Ngụy công minh giám, việc này tất cả các đồng la đều nhìn thấy."
Cùng là một chuyện, lời nói không khác nhau lắm, nhưng kì thật là hai khái niệm khác nhau.
Trong lời bẩm báo của ngân la kia nổi bật ý Hứa Thất An bắt lấy điểm sai sót của Chu ngân la, mượn cớ đó để hạ sát thủ, nhằm báo thù riêng.
Trong khi qua lời của Tống Đình Phong, thì là ngân la ác ý khiêu khích, khắp nơi làm khó dễ, Hứa Thất An đã nhịn rồi, nhưng cuối cùng không chịu nổi hành vi phạm tội của ngân la, mới phẫn nộ mà ra tay, biểu dương chính nghĩa.
Ngụy Uyên nhìn các đồng la.
Mấy đồng la cúi đầu, không dám nói lời nào.
Thần tiên đánh nhau, bọn họ không đắc tội nổi bên nào cả.
Ngụy Uyên ôn hòa nói: "Nói lời nói thật, ta bảo vệ các ngươi vô sự."
Một viên thuốc an thần đút xuống, đám đồng la nhìn nhau, nói khẽ: "Ba người Hứa Thất An, đúng là không tới trễ...."
Một đồng la khác không nhịn được, nói: "Tống Đình Phong nói không sai.
Chu ngân la đúng là lôi nữ quyến vào trong nội viện, định lăng nhục ngay trước mặt chúng ta, trong lời lẽ có ý khiêu khích Hứa Thất An."
Đây chính là ưu điểm của việc lập kết cấu khác nhóm, nếu tất cả đồng la đi đều là người của Chu kim la, vậy thì lí do chối tội sẽ trở nên liên miên bất tận, tất cả sai phạm đều sẽ bị chỉ vào Hứa Thất An.
Chu Dương hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả như vậy, cũng phải báo về nha môn đến xử lý."
Ông ta xảo diệu lờ chuyện mâu thuẫn đi.
Chuyện này mặc kệ nguyên nhân thực sự là cái gì, Hứa Thất An đều vẫn là suýt nữa đã giết chết thượng cấp, đều là phạm trọng tội.
Nhi tử tuy phạm sai lầm, nhưng làm gì tới phiên một đồng la nho nhỏ ra xử phạt? Huống hồ, loại sai phạm lăng nhục nữ quyến phạm quan này không nghiêm trọng lắm, nhẹ thì phạt bổng, nặng thì không cho lên chức, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là cách chức.
Chuyện ầm ĩ lớn thế này, trong nha môn biết bao nhiêu Đả Canh Nhân đang nhìn vào cơ chứ? Ông ta không tin Ngụy Uyên sẽ thiên vị một đồng la, dù hắn ta được hai kim la coi trọng.
Ngụy Uyên nói: "Chu Thành Chú biết pháp mà phạm pháp, bỏ qua hình luật, ngay hôm nay cách chức, vĩnh viễn không dùng nữa."
Chu Dương biến sắc.
Ngụy Uyên tiếp tục nói: "Đồng la Hứa Thất An công kích ngân la, gây nên trọng thương, tội ác tày trời, giải vào nhà giam, bảy ngày sau ngay giữa chợ chém ngang lưng."
Chu Dương nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
"Lui ra đi, đừng quấy rầy." Ngụy Uyên vẫy vẫy tay.
Mọi người khom người, đang định thối lui, chợt nghe Hứa Thất An nói khẽ: "Ngụy công...."
Hắn bước lên hai bước,: "Nguyện dĩ thâm tâm phụng sát trần, bất vi tự thân cầu lợi ích.
Những lời này có đúng là thật tâm không?"
Lúc hỏi, Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên cười nói: "Đương nhiên là lời thật tâm."
Hứa Thất An gật đầu, nhìn mọi người xung quanh, hơi dừng lại ở Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu, giống như đang cấp một cái công đạo cho hai đồng liêu: "Cơm ngươi lộc ngươi, máu dân thịt dân.
Hạ dân dễ hiếp, trời cao khó lừa."
Hắn đứng thẳng người lên: "Câu này cũng là lời thật lòng của ta.".