Nhà trẻ. Giờ nghỉ trưa yên ắng, các bạn nhỏ ăn cơm trưa xong xuôi, chơi một vài trò chơi rồi đều được bế đi ngủ trưa. Giang Tiểu Đường cũng không có thói quen ngủ trưa, nói chính xác hơn, là nó ở cùng đại quái thú đã lâu, cho nên trở nên rất giống với đại quái thú ở điểm cực kì dư thừa sinh lực cùng lòng hiếu kỳ cực kì lớn, tưởng chừng chẳng bao giờ hết.
Trong khoảng thời gian này, đại quái thú lại nhận được nhiệm vụ. Giang Tiểu Đường bỗng cảm thấy thế gian này chưa bao giờ tươi đẹp như bây giờ vậy, mỗi ngày có thể cùng papa ngủ, nghe papa hát, buổi tối còn có thể được cùng papa ngủ chung một ổ chăn, được papa vỗ vỗ lưng ru ngủ.
Mà Mộc Nhĩ cảm giác được dạo này tâm tình bản thân mình dạo này vừa mệt mỏi vừa lộn xộn. Nhiệm vụ hằng ngày ngoài phải làm ở nhà trẻ ra, còn phải chăm thêm một đứa nhỏ ngoài giờ. Đồng chí Giang Hình trong khoảng thời gian này và Mộc Nhĩ đã trở nên cực kì quen thân, thỉnh thoảng sẽ mời nhau ra ăn bữa lẩu, xách giúp đồ đạc, cũng không giống mấy người ba ở nhà khác đi xe Mercedes Benz hay BMWs, mà chỉ là cái xe đạp cũ rích nhìn qua có phần nghèo túng. Nhưng mà, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ lại chính là thích ngồi trên cái đệm lót thật dầy ở phía sau của chiếc xe đạp cũ kĩ. Thậm chí, đầu óc cũng nóng lên mà ngay cả trông con cái nhà người ta cũng vui vẻ đáp ứng.
Giang Tiểu Đường bò lên đầu gối của thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ lúc này đang mơ màng buồn ngủ. Ngồi xong, nó kéo ống tay áo của cậu:
“Papa…”
Mộc Nhĩ xoa đầu của cái bánh bao dư thừa tinh lực này, nghiêm túc nói:
“Ngoan nào, phải gọi là thầy giáo Mộc Nhĩ.”
Bạn nhỏ Giang hai mắt đảo đaot, đổi giọng nói:
“Thầy…”
“Ừm, nhớ Giang Hình rồi sao?” Mộc Nhĩ cũng rất tò mò. Ở cùng Giang Hình một đoạn thời gian, cậu phát hiện người nam nhân này mặc dù tướng mạo hung hãn, thậm cí cả người đều mang một loại khí chất cường hãn, nhưng thật ra là một nam nhân vừa ôn nhu lại rất tốt bụng, hơn nữa khi đại quái thú mặc tạp dề hình hoa lớn mà luộc ngô thì ăn cũng cực kì ngon. Không biết như thế nào, mà trẻ nhỏ trong nhà trẻ đứa nào đứa nấy đều sợ hắn. Thậm chí, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ chỉ cần nói giỡn một câu “Không nghe lời là thầy sẽ ném con cho đại quái thú thúc thúc đó.”, vậy là khiến mấy đứa nhỏ đang nghịch ngợm tung trời lập tức sửng sốt, vội vàng mà ôm lấy chân cậu, cam đoan sẽ không dám dở trò xấu nữa.
Từ đó có thể nghĩ, này cũng tính là một loại tài năng nhỉ? Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ lặng lẽ nghĩ.
Giang Tiểu Đường yên lặng mà tự hỏi hồi lâu. Vấn đề này đối với nó mà nói cũng thật là khó nghĩ, chắc có lẽ do nó hay chơi cùng Thang Tiểu Viên nên mới thành ra như vậy. Cuối cùng nó vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.
“Hửm? Vậy là có ý gì?”
Giang Tiểu Đường lại lắc đầu, nói: “Không nhớ hắn đâu. Đại quái thú hung ác lắm. Hắn không ở đây thì con càng vui.” Sau đó lại gật đầu: “Nhưng mà, hình như thầy không quá thích viện đại quái thú không có ở đây, giống lắm. Gần đây thầy cũng không vui vẻ mấy.”
Mộc Nhĩ kéo Giang Tiểu Đường sát vào, đem trán mình tựa vào trước nó, nhẹ nhàng nói:
“Mặc dù thầy biết con nhất định nghe sẽ không hiểu, nhưng mà con nghe thử xem thế nào nha. Đại quái thú mắc dù rất hung ác, luôn mắng con, bắt con phải làm cái này cái kia, nhưng mà anh ấy mới là papa chính thức của con. Anh ấy cho con mọi cái, nhưng không cần hồi báo, hơn nữa cũng không có ác ý đối với con.” Mộc Nhĩ dừng lại một chút, đột nhiên không hiểu tại sao mình lại nói với một đứa nhỏ những cái này. Có đôi khi ngay cả hắn cũng không hiểu sao lại nháo lên, nhưng là vẫn tiếp tục nói, “Chờ con trưởng thành rồi, có lẽ một ngày nào đó, anh ấy sẽ nói cho con biết sự thật. Nhưng con phải biết rằng, papa cũng không hẳn nhất thiết là người cùng chung huyết thống với con, mà là người cầm tay con, cùng con lớn lên.”
Giang Tiểu Đường não có điểm nóng nóng. Nó nhìn chằm chằm vào đôi mắt ôn nhu của Mộc Nhĩ, hỏi:
“Mộc Nhĩ, thầy sẽ cùng con lớn lên sao?”
“Thầy chỉ là giáo viên của con.”
“Vậy thì đại quái thú sẽ cùng con lớn lên sao?”
Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ cười rộ lên. Giang Tiểu Đường cảm thấy khi cậu cười rất đẹp, giống với cái ấm áp tháng Ba, như hoa lê nở rộ tháng Tư. Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ nói: “Tên của anh ấy là Giang Hình. Đúng vậy, thầy nghĩ anh ấy sẽ cực kì nguyện ý.”
Giang Tiểu Đường hình như hiểu cái gì đó, nhưng cũng giống như chẳng hiểu cái gì. Nhưng nếu như hôm nay đại quái thú trở về, thì sẽ cho hắn một nửa cái thạch trái cây đi. Hứ
Sau đó, buổi tối hôm đấy, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ nắm tay béo của Giang Hình Đường chậm rãi về nhà thì thu được hai tin tức.
Giang Hình đã trở về.
Và hiện tại thì hắn đang ở trong bệnh viện.