Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

A Phúc trong phòng thêu là một người khéo tay nổi tiếng, điểm may vá ấy tự nhiên là không nói chơi. Chỉ trong chốc lát, nàng vừa lòng nhìn lỗ nhỏ ban đầu, lưu loát cắn đứt sợi chỉ.

Nàng cầm áo, đứng lên đi đến cạnh giường, cầm áo đưa cho Thường Hiên: "Chàng xem, như vậy được không?"

Thường Hiên vốn dĩ đang nhìn nàng đến ngẩn người, thấy nàng bỗng nhiên cầm áo đi tới, vội vàng đỏ mặt đem ánh mắt dời về phía nó. Nghe nàng nói như vậy, vội khụ khụ ho, làm bộ cầm áo kia, trong miệng còn than thở nói: "Nàng đã may lại, ta đây mặc là được."

Nói xong hắn cúi đầu xem, vừa nhìn vừa nói: "Ta bất quá cũng chỉ là người hầu bên người tam thiếu gia thôi, người khác làm sao để ý trên người ta có mảnh vá hay không, căn bản là không sao cả." Nhưng nói đến đây, mắt hắn đảo qua đảo lại, cũng không tìm được dấu vết may vá, trong khoảng thời gian ngắn hắn nghĩ đến mình đã sai rồi, lại cầm áo lên đứng tìm.

A Phúc chỉ cho hắn một chỗ trên áo nói: "Chỗ rách ban đầu, ở đây nè."

Thường Hiên nhíu mày nhìn nửa ngày, khó hiểu nói: "Nhưng sao lại không thấy dấu vết gì?"

A Phúc nhìn hắn có dáng vẻ buồn bực, trong mắt hiện lên ý cười, mím môi nói: "Bọn ta ngày thường đều làm việc này, làm sao có thể để lại dấu vết gì. Nếu để chàng tìm được dấu vết, ta đây sớm bị mắng không biết bao nhiêu lần rồi."

Thường Hiên kinh ngạc nhìn A Phúc, lại cúi đầu tìm trên cái áo nửa ngày, vẫn là nhìn không ra dấu vết gì, sau đó cũng tin, sợ hãi nhìn A Phúc nói: "Thì ra nàng còn có bản lĩnh này!"

A Phúc chỉ cúi đầu, không nói gì, chỉ vì nàng ngày thường có tiếng khéo tay ở phòng thêu, không biết đã nghe qua bao nhiêu lần loại tán thưởng này, sớm đã tập thành thói quen. Đương nhiên, hiện giờ Thường Hiên thán phục, ở trong lòng nàng còn có chút khác biệt nho nhỏ.

Thường Hiên tán thưởng xong, nhìn A Phúc đang cúi đầu nhu thuận, không khí lập tức an tĩnh lại, hắn bỗng nhiên không biết nói cái gì cho phải. Nửa ngày, trong tay năm chặt bộ áo được A Phúc may vá tốt, rốt cục lắp bắp nói: "Nàng, nàng không thích ăn à?"

A Phúc nâng lên mắt mờ mịt, đôi mắt nổi lên vẻ khó hiểu: "Hả?"

Thường Hiên nhất thời càng thêm không được tự nhiên đứng lên, giọng thầm oán: "Hoa hồng cao đó!"

A Phúc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mắt đầy nước nhìn Thường Hiên, cuối cùng cũng hiểu được ý của hắn, kinh ngạc hỏi: "Phần điểm tâm kia, chàng mang về cho ta sao?"

Thường Hiên xoay người nhìn màn treo, âm giọng thô cứng: "Chẳng lẽ ta còn cố ý mang về cho cha ăn sao?"

A Phúc nhìn bên tai phiếm hồng của hắn, nhất thời giật mình, nghĩ đến lúc ăn cơm buổi chiều khi hắn có dáng vẻ mất hứng, cảm thấy buồn cười rất nhiều, trái tim cũng nổi lên một chút ngọt ngào, lập tức mím môi nở nụ cười nói: "Cái đó, nhìn đẹp lắm, ta ở trong phủ lâu như vậy, còn chưa thấy qua. Xem ra, chắc là ăn rất ngon."

Sắc mặt Thường Hiên bây giờ mới tốt hơn, thản nhiên nói: "Nàng đương nhiên chưa thấy qua rồi, nó là ở trong cung đưa tới cho đại phu nhân, chỉ tặng một hộp thôi! Đại phu nhân tặng tam thiếu gia mấy cái, tam thiếu gia không thích ăn, nên để cho bọn nha hoàn trong phòng ăn. Đám tiểu nha hoàn kia là một đám thèm ăn, ta đây thật vất vả mới tranh được một cái đó!"

A Phúc thấy hắn nói nghiêm túc, còn nghĩ đến chuyện hắn cùng bọn tiểu nha hoàn tranh nhau hoa hồng cao, nhịn không được ‘Phụt’ một chút bật cười.

Thường Hiên thấy nàng cười, mất hứng nói: "Nàng cười cái gì?"

A Phúc vội vàng lắc đầu: "Không cười gì hết, ta chỉ là thích, ngày thường ta thích nhất ăn mấy cái này đó."

Thường Hiên nghe nàng nói như vậy, trong lòng rốt cục đem một chút không thoải mái lúc trước tản đi: "Ta cũng biết nàng khẳng định sẽ thích, dáng vẻ nàng mập mạp như vậy, khẳng định là bình thường rất tham ăn."

Kỳ thật A Phúc cũng không mập mạp, chính là khuôn mặt mượt mà thân mình hơi đầy đặn mà thôi, đương nhiên A Phúc lại càng không tham ăn, trên thực tế lúc trước A Phúc đi theo đại tẩu ăn cơm rau dưa, vẫn là dáng vẻ khuôn mặt tròn tròn thân mình nở nang như bây giờ. Bất quá nếu Thường Hiên nói vậy, nàng cũng không phản bác, lập tức cười nói: "Cám ơn chàng, còn chú ý đến ta."

Thường Hiên nghe nàng nói như vậy, phá lệ hưởng thụ, ngồi ở giường nhìn nàng chăm chú, chỉ thấy khuôn mặt nàng trắng nõn phiếm hồng, mắt đen bóng, thật sự là càng nhìn càng đẹp, vì thế mắt hắn dần dần tối đi, nhịn không được thấp giọng nói: "Vậy nàng nên cảm ơn như thế nào?"

A Phúc không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, nâng mắt lên nhìn lại, lập tức hiểu được, trên mặt nháy mắt mặt nóng lên, đầu lưỡi cũng không nghe sai khiến: "Ta, ta biết..."

Thường Hiên không tin hỏi lại nàng: "Nàng biết cái gì? Nàng có biết ta muốn được cảm ơn như thế nào không?"

A Phúc cúi đầu, lẩm bẩm: "Ta muốn hầu hạ chàng thật tốt..." Nàng cúi đầu, má phấn ửng hồng, lông mi run run.

Thường Hiên hô hấp càng thêm nặng nề, hắn tiến lên một phen giữ chặt tay nàng, khàn khàn nói: "Vậy nàng đêm nay phải ngoan ngoãn nghe lời."

A Phúc cắn môi, nhỏ giọng cãi lại: "Ta có lúc nào không nghe chàng nói chứ." Còn không phải mỗi lần đều ngoan ngoãn mặc cho chàng bài bố sao.

Thường Hiên lôi kéo tay nàng một tay ôm nàng bế lên giường, A Phúc hô nhỏ một tiếng, người đã dán vào một vòm ngực nóng bỏng. Bộ ngực đang kịch liệt phập phồng, cánh tay có lực ôm chặt bản thân, giống như muốn dung nhập mình vào đó.

Thường Hiên thở dốc dồn dập nặng nề, miệng vô ý cắn ở trên gáy trắng nõn của nàng, vành tai mềm mại, còn có hai má non mịn.

Bọn họ hai người tại đây trên giường sớm đã lăn lộn nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là hắn vội vã đi vào, nàng thì khẩn trương nắm chặt đệm chăn chịu đựng, chưa từng có chuyện dạo đầu vô cùng thân thiết. Thường Hiên lần này cắn A Phúc như vậy, trái lại làm A Phúc luống cuống đứng lên, mới đầu là nháy mắt kinh hoàng mặc cho hắn đùa nghịch, sau lại xác nhận Thường Hiên do vô ý đụng phải chỗ mẫn cảm của nàng, nàng thế nhưng lại thấp giọng kêu lên, thân mình còn theo đó run rẩy.

Thường Hiên khàn giọng âm trầm nói: "Nàng vừa rồi kêu một tiếng, ta nghe rất êm tai, nàng lại kêu lên một chút đi."

Thường Hiên nói rất dễ dàng, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, A Phúc đáng thương nháy mắt mê mang, khó hiểu nhìn hắn, cũng không biết làm thế nào mới có thể lại kêu một chút.

Thường Hiên nhìn nàng như vậy, trong lòng rất yêu mến, nhịn không được lại tiến tới dùng miệng cắn hai má của nàng, lại theo hai má đến vành tai của nàng. Vì thế hắn lại đụng đến chỗ mẫn cảm kia, A Phúc thân mình lại run rẩy một cái, miệng cũng đi theo đó kêu lên.

Thường Hiên tìm được điều thú vị, thấp giọng nói: "Đây là nguyên nhân nha!" Nói xong còn không chút khách sáo tiếp tục cắn nơi đó, biến A Phúc mềm cả người, bất đắc dĩ hạ hai tay trước ngực dựa cả người lên ngực hắn, khép hờ mắt, môi nhỏ hơi mở, theo sau mỗi lần cắn mút lại phát ra một tiếng khẽ gọi.

Đây vốn dĩ mới là vợ chồng son, Thường Hiên là thiếu niên động tình, còn mới nếm thử loại cảm giác này nên tham luyến không tha, lúc này trong lòng ôm nương tử A Phúc nũng nịu, tự nhiên phía dưới rất nhanh đã cứng rắn chọc đến chỗ mềm mại của A Phúc, thế hung mãnh muốn tìm chỗ ướt át chặt chẽ kia tiến vào.

A Phúc mềm cả người, tay chân vô lực, bị hắn ôm lên giường, lại bị hắn thuần thục cởi bỏ ngăn cản bên ngoài, nhất thời hai luồng nhảy ra lộ ra ngoài. Thường Hiên thở gấp đem quần áo A Phúc cởi bỏ, một bàn tay tham luyến không tha vuốt ve quả đào to lớn no đủ mềm mại, tay kia thì sờ soạng đi xuống. A Phúc nhắm chặt mắt không dám hé răng, Thường Hiên cũng đã tự mình đưa lợi kiếm vào động, một phen tiến thế phá ngọc phân băng, làm cho A Phúc không khỏi hít vào một hơi, may mà nơi đó bởi vì dạo đầu thân thiết lúc trước đã ướt, nên cũng không chịu nhiều khổ sở.

Thường Hiên vốn dĩ hơi có chút ghen tuông, hiện giờ đang ôm chính là tiểu nương tử hoàn toàn thuộc về mình lại bị người khác mơ ước, khó tránh khỏi có mong muốn được rong ruổi quát tháo sảng khoái, vì thế va chạm đó vừa dũng mãnh lại có thừa ôn nhu. Hắn cứ như vậy, A Phúc lại có chút chịu không nổi, thân mình lập tức đẩy về phía đầu giường, nàng chỉ có thể cắn răng nắm lấy đệm chăn chịu trùng kích kia đánh sâu vào.

Nàng cũng không biết qua bao lâu, thân mình chậm rãi sinh ra một chút cảm giác thoải mái không tên, nàng nhắm chặt mắt cẩn thận thể nghiệm. Ai ngờ lúc này Thường Hiên đã muốn đến đỉnh, bắt đầu đại khai đại hợp tiến quân, nhất thời A Phúc biến thành phát ra âm thanh rên rỉ, nhắm mắt tận hưởng là không có khả năng, mở to đôi mắt giống như bị sương mù bao phủ nhìn thẳng, phía trước cũng là vòm ngực kiên cố của Thường Hiên, nơi đó có mồ hôi nóng hầm hập đang lăn xuống.

Rốt cục Thường Hiên khẽ gầm một tiếng, trận chinh phạt này xem như tạm thời chấm dứt, thân mình A Phúc cũng buông lỏng xuống, may mắn rốt cục đã xong, thế nhưng cũng có chút cảm giác mất mát khó hiểu.

Thường Hiên trên người đều là mồ hôi, bất quá hắn không muốn nhúc nhích, hắn ghé vào giữa hai quả đào no đủ rắn chắc của A Phúc, há miệng thở dốc. Ngực của hắn kề sát A Phúc phía dưới, A Phúc thậm chí có thể cảm giác được ngực Thường Hiên đang kịch liệt phập phồng.

Qua hồi lâu, hắn thở bình tĩnh trở lại, mồ hôi cũng dính đầy người, nhưng hắn vẫn như cũ không hề động tĩnh. A Phúc trong lòng sợ hắn sẽ cứ như vậy đè mình mà ngủ, nên cẩn thận đẩy hắn, ai ngờ kỳ thật hắn cũng không có ngủ, trong yết hầu mơ hồ nói một câu: "A Phúc..."

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn đều chôn chặt ở trong khe ngực A Phúc, điều này làm cho giọng của hắn mơ hồ khàn khàn gần như khó có thể phân biệt. Hắn dùng hai má cọ xát da thịt mềm mại của A Phúc, trong miệng tiếp tục mơ hồ không rõ nói: "A Phúc, ta sau này sẽ không nói chuyện với nàng như vậy nữa."

A Phúc mở to mắt nhìn phía trên đỉnh màn, thân hình người đàn ông nặng nề đè nặng nàng, nàng thở dốc cũng có chút khó khăn, nhưng nàng thế nhưng cũng không có ý muốn đem hắn đẩy ra. Qua hồi lâu, nàng rốt cục thử nâng tay lên thăm dò, cẩn thận khoát lên trên lưng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui