Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Từ sau khi cha con Thường Hiên đi rồi, A Phúc cảm thấy cả người không yên, nàng một mình ở tiểu viện có chút không quen, sau lại đi tìm Lâm ma ma, Lâm ma ma đề nghị để A Phúc chuyển tới đây ở. Bất quá suy xét nhiều lần, A Phúc vẫn cảm thấy quên đi, bản thân một mình ở đó tuy có chút cô đơn, nhưng cũng không có trở ngại gì, không nên chuyển đến chỗ Lâm ma ma chọc cho người khác nói ra nói vào. Nhị thiếu phu nhân biết chuyện A Phúc, nói một người nổi lửa cũng phiền toái, làm gì phí công ép buộc, dứt khoát ở lại bên này ăn đi, A Phúc ngẫm lại cũng đúng, thẳng thắn cùng nhóm nha hoàn ở chỗ nhị thiếu phu nhân cùng nhau ăn cơm.

Một hôm, A Phúc ăn cơm xong, bên ngoài lập tức có một tiểu nha hoàn tết hai bím tóc dài lại đây gọi, nói là trong viện Tôn đại quản gia, có việc tìm A Phúc. Nhị thiếu phu nhân vừa vặn nhìn thấy, cũng hỏi nguyên do, thì ra là con dâu của Tôn đại quản gia muốn mời muội muội tốt trước kia của tiểu thư qua cùng nhau đoàn tụ. A Phúc có chút kinh ngạc, chính mình cùng Tĩnh nha đầu thật sự không quen, không đáng để mời mình, nhưng nếu không đi cũng không ổn.

Nhị thiếu phu nhân nở nụ cười, chỉ một tiểu nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi trong phòng nói: "Liễu nhi, ngươi đi theo A Phúc tỷ tỷ qua chỗ Tôn đại quản gia đi, nhớ rõ phải nghe lời A Phúc tỷ tỷ đó." Nói lời này ý là muốn đem Liễu nhi ban cho A Phúc sai bảo.

A Phúc vội vàng khéo léo từ chối, dù sao chính mình bất quá cũng chỉ là một người hầu, làm sao không biết xấu hổ mang theo một nha hoàn đi hãnh diện đâu, nhưng nhị thiếu phu nhân lại kiên trì, không có Liễu nhi đi theo thì không cho A Phúc đi, A Phúc không có cách, cũng chỉ có thể như thế.

Đến viện của Tôn đại quản gia, chỉ thấy mặc dù đều là quản sự, nhưng viện này so với nơi mình ở cũng là xa hoa thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vì mới có việc vui trên cổng còn dán chữ hỉ đỏ thẫm, mà phòng ở cửa sổ cũng dán giấy màu đỏ song hỷ. Lúc này trong phòng hẳn là tụ tập vài cô con dâu, ở bên trong có tiếng cười nói.

A Phúc cùng tiểu nha hoàn Liễu nhi đi vào trong viện, Tĩnh nha đầu nhỉn qua cửa sổ, mới cười nói: "Ôi chao, A Phúc đến đây, ta đi qua tiếp đã."

Một lát, A Phúc đã nhìn thấy Tĩnh nha đầu mặc trên người áo thêu màu đỏ thẫm chỉ vàng tươi cười đi ra, nhiệt tình lại đây lôi kéo tay A Phúc, đưa A Phúc đón vào phòng. A Phúc cùng Tĩnh nha đầu vốn không quen, nay bị tiếp đãi nhiệt tình như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh.

Vào nhà chỉ thấy trên giường trong phòng đã có một đám nữ tử, có mập có ốm, tuổi cũng không quá hai mươi, nghĩ đến chắc là bạn khuê phòng của Tĩnh nha đầu. Trong đó, A Phúc thấy cũng có mấy người nhìn quen mắt, đại khái vừa thấy, đã đoán được đây đều là người trong phòng tam thiếu gia.

Chúng nữ tử tụ cùng một chỗ, đơn giản là nói giỡn một phen, cắn chút hạt dưa ăn chút hoa quả mà thôi. Bất quá Tĩnh nha đầu, nay nên gọi là Vượng phu nhân, hiển nhiên đối với việc A Phúc dẫn theo một tiểu nha hoàn Liễu nhi hơi có chút kinh ngạc.

Nàng ta không dấu vết hỏi A Phúc, biết nha hoàn này là nhị thiếu phu nhân phái cùng sang đây, cũng nhiệt tình khoản đãi. Vài cô con dâu kia thấy A Phúc dẫn theo nha hoàn, cũng đều có chút hâm mộ, còn nói đến Thường Hiên, rằng Thường Hiên người này có bao nhiêu tốt, còn nhắc tới trước kia bọn họ khi dễ Thường Hiên như thế nào, bắt Thường Hiên giúp bọn họ làm việc, để Thường Hiên mua cho bọn họ mấy thứ đồ chơi.

A Phúc nghe đến mấy chuyện này, bất quá cười trừ, nàng biết Thường Hiên đối với người khác không tệ, đối với bọn nha hoàn cũng không sai, bằng không lúc trước hắn cũng sẽ không như vậy mà cưới mình.

Rất nhanh lời này lại chuyển đến trên người Vượng phu nhân Tĩnh nha đầu, vì thế lại nói Thường Hiên khi đó đối xử tốt nhất vẫn là Vượng phu nhân, hồi đó Vượng phu nhân phàm là muốn cái gì, Thường Hiên nhất định sẽ mua cho nàng ta bằng được.

Thốt ra lời này ra, A Phúc trong lòng tự nhiên có chút không được tự nhiên, bất quá nhìn sang Vượng phu nhân bên cạnh, nàng vẫn là cười khẽ, ôn nhu nói: "Chàng à, cũng không có gì ưu việt, chỉ là người cư xử thành thật thôi."

Vượng phu nhân nghe đến mấy lời này, cũng có chút không được tự nhiên nở nụ cười, lập tức nói sang chuyện khác, nói tam thiếu gia đặt mua của hồi môn cho mình, lại nói vẫn là tam thiếu gia tốt nhất. Các vị nha hoàn vừa nghe lời này, đều hâm mộ tò mò hỏi Vượng phu nhân đồ cưới sính lễ linh tinh.

Vượng phu nhân rất thích thú, dứt khoát cởi giầy lên giường, từ tủ đầu giường lấy ra một cái hòm, mở ra cho chư vị xem. Trong đó có các loại vải dệt tơ lụa, cũng có quần may sẵn năm màu rực rỡ, hiển nhiên cũng có các trang sức tranh thêu, chỉ nhìn thôi các nha hoàn cũng trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc hỏi: "Đây đều là tam thiếu gia đưa cho ngươi?"

Vượng phu nhân cười lắc lắc đầu, vẻ mặt hạnh phúc: "Tất nhiên không phải, bên trong có rất nhiều là Vượng chuẩn bị cho ta."

Bởi vậy, mọi người hâm mộ Vượng phu nhân Tĩnh nha đầu hơn, đều tán thưởng nàng ta gả vào chỗ tốt, nói nàng ta sau này chính là nửa chủ tử.

Vượng phu nhân Tĩnh nha đầu nghe vậy cười, nhíu mày nhìn A Phúc nói: "Nếu nói nửa chủ tử, ta xem A Phúc đã là chủ tử rồi nha, giờ cũng đã có nha hoàn sai bảo!"

A Phúc vội vàng cười lắc đầu, lại khen Tĩnh nha đầu rất nhiều, hâm mộ hòm đồ cưới của nàng ta, nhờ vậy mới được người bỏ qua không đề cập tới.

Trong lúc đó, Vượng phu nhân lại lấy ra một chồng bao đỏ, nói là muốn tặng cho mọi người, cảm ơn mọi người ngày đại hỉ của nàng ta đã bận rộn chiếu cố, mọi người không nhận, nàng ta lại nhất định phải đưa, cuối cùng mọi người chỉ có thể nhận.

Vốn dĩ Vượng phu nhân muốn giữ mọi người ở lại ăn cơm trưa, nhưng nhị thiếu phu nhân lại phái người đến gọi A Phúc, nói là đại thiếu gia đến, muốn thương lượng với A Phúc chuyện bức họa kia nên vẽ như thế nào.

A Phúc trong lòng tuy rằng cảm thấy chuyện vẽ tranh này mình cũng không hiểu, bất quá nhị thiếu phu nhân đã gọi, nàng cũng không thể không nghe, chỉ đành cáo lui với Vượng phu nhân. Vượng phu nhân cũng gợi hỏi chuyện đại thiếu gia vẽ tranh, A Phúc biết việc này không thể nói tỉ mỉ, nên thuận miệng nói là thêu cho lão phu nhân bức tranh thêu thôi.

Sau khi rời khỏi viện Tôn đại quản gia, Liễu nhi bắt đầu miệng nói dông dài hâm mộ Vượng phu nhân, còn nói Vượng phu nhân dáng vẻ xinh đẹp làm sao, nay nhìn rất quý khí. Liễu nhi cũng có một cái bao đỏ, điều này làm cho Liễu nhi bắt đầu cảm thấy Vượng phu nhân là người tốt.

A Phúc không nói gì, chỉ nở nụ cười nhẹ.

Khi hai người sắp đến chỗ nhị thiếu phu nhân, lại thấy đối diện có một nữ tử sắc mặt tiều tụy tóc hơi khô vàng, trong tay cầm một cái thùng, mùi trong thùng không dễ ngửi. A Phúc đang muốn vòng qua, ai ngờ nàng kia lại hô một tiếng "A Phúc". A Phúc quay đầu nhìn kỹ, chấn động, thì ra đây đúng là nha hoàn Hoa Nghênh Xuân ngày xưa cùng ở phòng thêu.

Nha hoàn Hoa Nghênh Xuân xem ra rất bận rộn, nói với A Phúc mấy câu đã cầm theo cái thùng vội vàng rời đi. A Phúc nhìn bóng dáng của nàng ta, khó tránh khỏi thổn thức, nghĩ trước kia Hoa Nghênh Xuân cũng là nụ hoa, sao nay biến thành như vậy. Tiểu nha hoàn Liễu nhi ở một bên than thở nói: "Gả cho một nô tài làm việc trong chuồng ngựa, bây giờ không phải cũng là một ma ma chăm sóc ngựa thôi sao!"

A Phúc nghe xong, trong lòng ưu sầu, bất quá nhớ lại vừa rồi thấy Vượng phu nhân Tĩnh nha đầu, cũng không khỏi cảm thán, số mệnh này với phụ nữ mà nói, đơn giản là gả tốt hay không tốt mà phân biệt. Cũng cùng là người hầu trong phủ, ngươi gả cho con trai quản sự từ nay về sau miễn cưỡng có thể trở thành phu nhân có uy tín danh dự, gả cho gã sai vặt trong chuồng ngựa, từ nay về sau sẽ là rối bù rồi.

A Phúc nghĩ vậy, còn nghĩ đến đêm Trung thu trong viện của Lâm ma ma rất lạnh lẽo thê lương, khó tránh khỏi có chút sầu não, cũng thấp đầu chậm rãi trở về viện của nhị thiếu phu nhân.

===============

Kỳ thật từ ngày ấy trước mặt mọi người lấy chuyện trêu đùa giữa A Phúc và đại thiếu gia, A Phúc luôn muốn tránh đại thiếu gia. Nhưng nay nếu đã nhận lấy việc thêu này, lão phu nhân và cả nhị thiếu phu nhân đều có ý để đại thiếu gia đến chấp bút vẽ, A Phúc không thể tránh được tiếp xúc với đại thiếu gia. Nàng vì tị hiềm, ngày thường luôn có A Bình hoặc là nhị thiếu phu nhân ở đây mới nói chuyện với đại thiếu gia.

Đại thiếu gia cũng không thèm để ý, có đôi khi ở trong sân thấy A Phúc còn ôn hòa chào hỏi, A Phúc luôn nghiêm mặt chào hỏi qua loa sau đó là vội rời đi. Đối với việc này, đại thiếu gia bất quá cũng chỉ thở dài một tiếng thôi.

Hôm nay, hai người đang nói chuyện, A Bình bên cạnh cũng đi theo nói vài câu, không khí rất tốt. Ai biết nhị thiếu phu nhân bỗng nhiên gọi A Bình qua, A Bình không làm được, chỉ đành dặn dò A Phúc: "Muội cứ nói chuyện trước, ta đi qua xem sao." Nói xong hướng đến đại thiếu gia cáo biệt rời đi.

Đại thiếu gia nhìn A Bình vội vã rời đi, mỉm cười lắc đầu nói: "Nha hoàn này, nay vẫn hấp tấp như vậy."

A Phúc không đáp lời, một mình đối mặt với đại thiếu gia, nàng không biết nói cái gì cho phải.

Ánh mắt ôn nhu của đại thiếu gia chuyển hướng sang A Phúc, nhẹ giọng hỏi: "Nàng ngày thường cùng người khác nói chuyện cũng như thế này sao?"

A Phúc khó hiểu, giương mắt nhìn đại thiếu gia.

Đại thiếu gia nhìn đôi mắt như nước của A Phúc, cúi đầu nở nụ cười, giải thích nói: "Ta và nàng nói chuyện, nàng luôn không để ý, nếu để ý, cũng là vội vàng rời đi hoặc là nhỏ giọng đáp lại, ta trông rất đáng sợ sao?"

A Phúc nghe vậy, mặt đỏ bừng, đứng lên nhẹ nhàng cúi đầu, xin lỗi nói: "Chỉ tại A Phúc không hiểu chuyện, mạo phạm đại thiếu gia."

Đại thiếu gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Nàng đừng khách sáo như vậy, khiến cho ta có chút băn khoăn, ta chỉ đùa với nàng một chút thôi."

A Phúc cúi đầu không nói lời nào, nàng không rõ một thiếu gia, sao có thể cùng mình đùa giỡn cái gì, nàng cũng không muốn nghe hắn lấy chuyện này ra để vui đùa, sẽ khiến nàng không được tự nhiên, cũng sẽ làm cho nàng bị người khiển trách.

A Phúc ngẫm lại tình cảnh trước mắt, cung kính nói: "Đại thiếu gia, nếu không có việc gì khác, nô tì lui xuống trước." Nói xong muốn đi ra ngoài.

Đại thiếu gia nhìn chăm chú dáng vẻ phục tùng rũ mắt của A Phúc, thở dài: "Thôi, nàng thay cho ta chén trà đi."

A Phúc muốn chạy, nhưng đại thiếu gia muốn trà, nàng là một người hầu cũng không có cách nào khác không để ý, đành phải bê ấm trà bên cạnh, châm trà cho đại thiếu gia.

Đại thiếu gia cúi đầu nhìn tay A Phúc cầm ấm trà, chỉ thấy đôi tay trắng nõn tinh tế, lại nhìn chăm chú.

A Phúc cảm nhận được ánh mắt đại thiếu gia, cảm thấy hoảng hốt, tay run lên, không ngờ nước trà lệch hướng bắn ra ngoài, làm ướt tranh trên bàn, cũng bắn tung tóe lên quần áo của đại thiếu gia.

HIÊN CA SẮP TRỞ VỀ !!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui